Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 02 : Tokyo Drift - Chương 11 : Tokyo Drift (11)

3:00 sáng, một góc phố nào đó ở Tokyo.

Tiếng gầm rú của động cơ xé toạc màn đêm tĩnh lặng.

Trước một dãy cửa tiệm đã đóng cửa từ lâu, tụ tập hơn chục chiếc xe độ sặc sỡ. Một đám bosozoku ăn mặc punk kéo theo mấy cô bạn gái ăn mặc bốc lửa, vừa tán phét vừa chờ đợi ai đó.

Năm phút sau, mục tiêu xuất hiện.

Một chiếc Subaru WRX màu xanh lam thắng lại trước thùng rác. Người lái mở cửa bước xuống.

Dường như bị khí thế “một mình nghênh chiến” của anh ta đè ép, đám đông im phăng phắc, không ai dám đối mặt với kẻ mới đến. Mãi đến nửa phút sau, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi quát lên:

“Má nó, Itou Ken, tắt cái pha xa chó chết kia đi!”

“Xin lỗi xin lỗi.”Tay đua tên Itou Ken vừa xin lỗi vừa thò đầu vào xe tắt đèn pha, lúc này mọi người mới thấy rõ diện mạo của anh ta.

Một gã đầu chổi nhuộm xanh lá, gương mặt lạnh như băng. Trước mặt bao nhiêu người, vậy mà ánh mắt anh ta chỉ chăm chăm nhìn về một người duy nhất. Anh ta khẽ hừ lạnh:

“Inoue Kentarou, gọi tôi ra giờ này có chuyện gì?”

“Không gì quan trọng cả, chỉ là tôi nghĩ danh hiệu ‘Lưu tinh tốc độ’ nên đổi chủ rồi thôi.”Người lên tiếng là một gã mặc áo khoác đang nằm trên nóc xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cô bạn gái bên cạnh đang nhẹ nhàng đút nho cho hắn.

“Thôi đi, cậu chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay tôi.”

“Khốn kiếp, đừng có coi thường tôi! Bây giờ tôi đã khác xưa rồi!”Inoue Kentarou mở bừng mắt, như một con hổ dữ vừa tỉnh giấc, ánh mắt anh ta bừng bừng chiến ý.“Lần này tôi sẽ cược tất cả tự tôn của một người đàn ông, tuyệt đối không thua nữa!”

Có lẽ cảm nhận được sự quyết tâm của đối thủ, gương mặt băng giá của Itou Ken cũng hơi lay động. Anh ta im lặng một lúc rồi đáp:

“Tôi hiểu rồi, Inoue-kun. Vậy thì để tốc độ lên tiếng đi.”

Nói xong cả hai cùng lên xe. Bạn gái của Inoue Kentarou bước ra đứng trước đầu hai chiếc xe, dưới tiếng reo hò huýt sáo của đám đông, cô tháo áo ngực của mình và tung lên cao.

Ngay khi chiếc áo ngực chạm đất, hai chiếc xe đồng loạt lao vút đi.

Itou Ken và Inoue Kentarou là đối thủ lâu năm. Cả hai đều xuất thân từ những gia đình khá giả, cha mẹ đôi bên còn có quan hệ làm ăn. Họ vốn là bạn nối khố từ nhỏ, Inoue Kentarou chính là người đã kéo Itou Ken vào cái giới này. Nhưng sau đó, tay nghề của Itou Ken ngày càng tiến bộ, đến mức vượt qua cả bạn thân mình. Tự ái của Inoue Kentarou cũng theo đó mà rạn nứt.

Tình bạn của hai người cuối cùng không vượt qua được bài kiểm tra đó, và rồi mỗi người một ngả.

Mấy năm nay, Inoue Kentarou không ít lần tìm đến thách đấu, nhưng đa phần là thua. Dù vậy, Itou Ken chưa từng xem thường đối thủ, vì mỗi lần Inoue quay lại đều có tiến bộ cả về xe lẫn kỹ thuật luôn mang đến áp lực không nhỏ.

Cho nên lần này Itou Ken cũng phải dốc toàn bộ tinh thần ứng phó.

“Cứ tới đi, để tôi xem lần này cậu học được trò gì mới.”

Vừa nghĩ, anh ta vừa nhấn ga hết cỡ.

Hai xe liên tục thay nhau dẫn trước.

Nhưng ngay sau đó, Itou Ken trợn to mắt. Ở ngã tư phía trước, một chiếc xe van màu vàng bẩn không biết từ đâu lao ra như ma quỷ xuất hiện giữa đêm đen.

“Chết tiệt! Giờ này mà còn có xe chạy ngoài đường?!”

Trán Itou Ken đổ mồ hôi lạnh. Khoảng cách gần như vậy, tốc độ lại quá nhanh, anh ta căn bản không còn đủ thời gian phản ứng. Trong đầu chỉ còn một từ “xong đời”, và anh biết Inoue Kentarou đang chạy song song bên mình lúc này chắc cũng tuyệt vọng không kém.

Thế nhưng điều xảy ra tiếp theo lại là cảnh tượng khiến anh không thể nào quên trong suốt phần đời còn lại.

Chiếc xe van cũ kỹ kia hoàn toàn không có ý định phanh lại, ngược lại còn lao tới như một con bò điên.

Khi chỉ còn cách chừng năm mét, chiếc L300 đột nhiên xoay đuôi một cách quái đản, thân xe lướt ngang theo quán tính. Ở khoảng cách gần nhất, cửa xe hai bên chỉ cách nhau chưa đến một centimet.

Toàn thân Itou Ken nổi da gà.

Nhưng người lái chiếc L300 thì vẫn bình tĩnh lạ thường, tay trái cầm vô lăng, tay phải thì… đang lục gì đó bên ghế phụ?

“Kẹo chewing gum?”

Khoảnh khắc xe lướt ngang, Itou Ken nhìn thấy rõ thứ đối phương cầm trong tay. Não anh gần như treo máy.

“Cái quái gì vậy?!”

Trong tình huống đó mà còn thảnh thơi lục kẹo?

Chưa dừng lại ở đó, chiếc L300 còn đột ngột tăng tốc, vượt qua WRX của anh. Trước mắt hoàn toàn không có ngã rẽ, nhưng chiếc xe van cũ nát ấy lại bẻ lái không hề báo trước, lao vào một con hẻm nhỏ chỉ vừa khít thân xe rồi biến mất trong đêm.

Hai chiếc xe đua vẫn tiếp tục chạy một lúc, nhưng tốc độ mỗi lúc một chậm. Cuối cùng, cả hai đều dừng hẳn lại. Itou Ken và Inoue Kentarou bước xuống xe, nhìn nhau trân trối.

“Còn muốn đua nữa không?” Một lúc sau, Itou Ken mở lời.

“…”

“Ngay cả xe giao hàng cũng không đuổi kịp, đua cái gì nữa.” Inoue Kentarou chán nản. “Danh hiệu ‘Lưu tinh tốc độ’ cứ để cậu giữ. Tôi tính giải nghệ rồi, về tiếp quản công ty của ba.”

“…Tôi cũng định sau trận này thì đi du học bên châu Âu.” Itou Ken thú nhận.

“Thật hả?” Inoue Kentarou hơi bất ngờ, rồi thở dài cảm khái. “Nói đi cũng phải nói lại, chắc cũng mấy năm rồi mình không ngồi nói chuyện đàng hoàng với nhau như vầy.”

Hai người nhìn nhau, rồi đồng thanh:

“Đi làm ly không?”

Trương Hằng thì hoàn toàn không biết rằng, vì sự xuất hiện của mình, một người đàn ông đã từ bỏ giấc mơ đua xe, và cũng vì mình, hai người đàn ông khác đã nối lại tình bạn năm xưa.

Với cậu thì đó chỉ là một phần trong cuộc sống giao hàng lặp đi lặp lại mỗi ngày.

Tokyo được mệnh danh là thủ đô của drift. Những tay chơi xe độ ở đây thuộc hàng đông nhất thế giới, và giống như phần giới thiệu đã nói, bọn họ thường hoạt động về đêm. Trương Hằng giao hàng ban đêm, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng trúng vài nhóm đua xe đường phố.

Phần lớn đều giống như Itou Ken và Inoue Kentarou chỉ là mấy tay chơi nghiệp dư, tìm đại một lý do ngầu lòi rồi hào hứng lao vào “trận quyết đấu của đàn ông”. Cậu không có thời gian đợi bọn họ phân cao thấp, cứ gặp là lạng lách vượt thẳng qua.

Đây đã là tháng thứ chín kể từ khi cậu bắt đầu học lái. Một tháng trước, cậu đã hoàn thành bài tập drift mà chú Tsuchiya Yousuke giao cho, kỹ năng Lái xe nâng từ cấp 1 lên cấp 2, đồng thời Kỹ thuật sửa chữa và độ xe cũng lên cấp 1.

Chiếc xe hiện tại đã khác hoàn toàn so với lúc mới nhận, toàn bộ hệ thống bên trong đều được cậu thay mới từ đầu tới đuôi. Chỉ còn cái vỏ ngoài là vẫn là L300.

Trương Hằng không giống mấy tay đua thích khoe, sơn xe lòe loẹt cho thiên hạ biết mình xài xe độ. Dù sao thì cậu cũng không có nhiều tiền.

Để gom đủ tiền mua linh kiện, cậu còn phải làm thêm một công việc nữa. Nhờ chú Tsuchiya giới thiệu, cậu quen được một ông chủ nhỏ chuyên thu mua xe phế liệu. Tất cả linh kiện đều được cậu tự tay lọc ra từ đó, giá rất rẻ, nhưng dù vậy cũng mất tới bốn tháng mới lắp xong chiếc L300 hiện tại.

Trương Hằng bây giờ đã không còn là cậu nhóc ngày đầu học lái nữa. Cậu vừa hoàn tất giao hàng sớm hơn một tiếng, đang trên đường lái xe về tiệm Tsuchiya thì bất ngờ nhìn thấy cột khói bốc lên từ một con phố gần đó.

Cậu lập tức tấp xe vào lề, vừa gọi báo cháy, vừa lấy cây cung phản khúc giấu ở băng ghế sau ra.