Lần nào cũng được con gái đưa về tận nơi ở khiến Trương Hằng thấy hơi ngại. Điện thoại anh có định vị, thật ra tự mò về cũng được, nhưng Ameko cứ khăng khăng phải đưa anh tận vào trong trường.
Để cảm ơn, Trương Hằng chỉ còn cách mời cô ăn tối ở căn tin. Từ sau khi đi làm thêm ở nhà hàng kiểu Âu, vấn đề tài chính cấp bách của anh cũng tạm thời được giải quyết. Hiện giờ mỗi tháng anh kiếm được khoảng 70.000 yên.
Số tiền này đủ để sống trong thành phố này, nhưng cũng chỉ vừa đủ mà thôi. Muốn dành dụm mua xe bằng cách này thì quá viển vông. Tạm thời Trương Hằng vẫn chưa nghĩ ra cách xoay xở, nhưng ít ra việc nâng cao kỹ năng lái xe đã bắt đầu có chút manh mối.
Trên đường về, anh hỏi Ameko tên của cha cô, rồi mở điện thoại, nhập bốn chữ "Takeda Tetsuya", kết quả tìm kiếm toàn là thông tin liên quan đến tiệm thủy sản Takeda.
Trông có vẻ hoàn toàn bình thường.
Sau đó anh dùng công cụ chỉnh sửa ảnh cắt riêng khuôn mặt người đàn ông trong tấm hình, phóng to ra rồi đăng lên FaceSearch một công cụ tìm kiếm khuôn mặt dựa trên Google API, có thể quét ảnh giống nhau trên mạng.
Tuy nhiên hiệu quả chỉ ở mức trung bình, độ lệch có khi khá lớn. Đừng nói là lấy ảnh Bạch Bách Hà đi tìm Vương Lạc Đan, có khi đăng ảnh Kim Thành Vũ lại ra Triệu Bản Sơn.
Nhìn đống kết quả tìm kiếm lổn nhổn hiện lên trên màn hình, Trương Hằng biết tối nay mình lại có việc để làm.
...
Sáng hôm sau, hiếm hoi lắm Trương Hằng mới ngủ nướng một trận. Vì hôm đó không có tiết cũng không phải đi làm, anh nằm lì đến tận 10 giờ mới bò dậy. Nhưng sau đó vẫn không quên bù lại buổi chạy sáng thường lệ.
Sau khi ăn sáng (cũng coi như ăn trưa luôn), anh nhận được hai tin nhắn từ Ameko: một là “Cảm ơn anh chuyện hôm qua nhé”, còn lại là “Đào Tử hình như uống phải nước bồn cầu nên bị tiêu chảy rồi, em đang dắt nó đi khám thú y”.
Trương Hằng dùng vốn tiếng Nhật vừa học được trả lời: "Đi đường cẩn thận nhé", rồi nhập địa chỉ tiệm thủy sản Takeda vào bản đồ.
Đây là lần đầu tiên anh đi xa mà không có Ameko đi cùng. May mà có bản đồ và cũng nhớ đường sơ sơ, sau một tiếng rưỡi mò mẫm, cuối cùng cũng đến được chỗ hôm qua.
Lần này người đàn ông râu ria kia không còn ngủ nướng nữa, nhưng trông cũng mới dậy không lâu, chân đi dép lê, mặc quần đùi, khoác áo choàng ngủ, đang đứng ngoài cửa kiểm tra một đống sò lông Hokkaido.
Ông ta quay đầu lại thấy Trương Hằng thì giật nảy mình, vừa hét to mấy câu gì đó nghe không hiểu, vừa lùi về sau như đang tìm vũ khí phòng thân. Thấy Trương Hằng không có ý định dừng bước, ông ta lôi điện thoại ra, làm bộ định gọi 110.
"Nghe Ameko nói chú hiểu tiếng Anh?" Trương Hằng nói bằng tiếng Anh.
"Thì sao?" ông ta chộp được một cây chổi lau nhà, cầm chặt lấy như thể nắm được cọng rơm cứu mạng "Này nhóc, tôi cảnh cáo cậu, dù cậu có là bạn trai của Amekō thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện nhà chúng tôi. Nếu cậu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Cháu không đến vì chuyện hôm qua." Trương Hằng lắc đầu "Mình vào trong nói chuyện được không?"
"Đứng yên! Đừng hòng dùng chiêu đó tiếp cận tôi ! Chiêu này với Thánh Seiya là vô dụng đấy!" ông ta gào lên, ra vẻ mạnh mẽ. Có vẻ cú quật vai hôm trước khiến tâm lý ông ta bị chấn động không nhẹ.
Dù sao cũng đang nói tiếng Anh, không sợ người xung quanh hiểu, Trương Hằng cũng không nhất thiết phải vào nhà. Anh nói thẳng:
"Vậy cháu nói luôn. Cháu muốn chú dạy cháu đua xe ngầm."
"..."
Người đàn ông khựng lại:"Cậu muốn một ông chủ tiệm hải sản dạy đua xe? Là tiếng Anh của cậu tệ quá hay tai tôi có vấn đề, đây là trò đùa Cá Tháng Tư mới ra à?"
Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp:
"Ameko không nói với cậu à? Tôi đâu có biết lái xe. Không thì khi nhân viên giao hàng nghỉ việc, chỗ này đã chẳng tồn đọng đống đơn thế kia rồi." ông ta chỉ vào một đống hải sản chờ đóng gói, mặt mày khổ sở.
Trương Hằng thì vẫn bình tĩnh:
"Nói là người tự học, nhưng tiếng Anh của chú tốt quá mức rồi đấy, Takeda Tetsuya hay nên gọi chú là Tsuchiya Yousuke?"
‘Thiên tài đua xe trẻ tuổi từng nổi danh từ thời học sinh, tốt nghiệp cấp ba liền sang châu Âu, bằng kỹ thuật lái xuất sắc đã thu hút được nhà tài trợ, gia nhập giải FIA GT, từng đạt á quân chặng New York. Nhưng vì đắc tội với quản lý đội nên buộc phải về nước. Mười bảy năm trước vô địch giải Drift Tokyo D1 GP, cùng năm bắt đầu thách đấu danh hiệu DK. Trong 23 khu của Tokyo, đã đánh bại tay đua ngầm của 22 khu, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, sau đó bặt vô âm tín.’"
Trương Hằng chậm rãi nói.
"Không biết cậu đang nói đến ai." ông ta nghiêm mặt "Muốn chơi đua xe thì đi chỗ khác, đừng đứng trước tiệm của tôi, ảnh hưởng làm ăn."
Dù cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng Trương Hằng luôn để ý, vừa nghe thấy cái tên "Tsuchiya Yousuke", đồng tử ông ta co rút mạnh. Cậu có tới chín phần chắc chắn mình đã tìm đúng người.
"Tại sao lại giải nghệ, còn đổi cả tên, chú không muốn bị người ta tìm ra sao?"
Nghe vậy, sắc mặt ông ta cuối cùng cũng thay đổi:
"Nhóc, cậu đang uy hiếp tôi à?"
"Vậy là thừa nhận rồi nhỉ, Tsuchiya-san?"
"Tôi chưa thừa nhận gì hết." ông ta vẫn cảnh giác.
Trương Hằng cũng không tiếp tục ép. Mục đích của cậu chỉ là xác nhận danh tính thật sự của ông ta. Dù tên này từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ ‘không bị đấm là không nói thật’, nhưng vì Ameko, lần này coi như cậu bỏ qua. Trương Hằng không định dùng chuyện này để uy hiếp, nhưng cũng không phủ nhận gì.
"Chẳng phải tiệm chú đang thiếu người giao hàng sao, chú thấy cháu thế nào? Cháu giao hàng không cần lương, đổi lại chú dạy cháu đua xe."
Câu “không cần lương” rõ ràng khiến mắt ông ta sáng lên. Ông ta nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, chủ yếu là cân nhắc hậu quả nếu từ chối. Một lát sau mắt bắt đầu đảo qua đảo lại Trương Hằng biết ông ta đã động tâm nhưng bản tính gian thương khiến Takeda Tetsuya không kìm được hỏi thêm một câu:
"Nếu tôi dạy cậu đua xe, cậu không chỉ giao hàng mà còn phải trả thêm học phí chứ?"
"..."
"Ờ… hơi quá đà nhỉ. Thôi bỏ học phí đi." thấy sắc mặt Trương Hằng thay đổi, ông ta vội vàng sửa lời "Nhưng nói trước ba điều kiện. Một, đừng nhắc lại cái tên Tsuchiya Yousuke nữa. Ở đây không có người đó. Hai, chúng ta không phải thầy trò gì hết, tôi là ông chủ, cậu là nhân viên giao hàng. Tôi sợ mày giao hàng chậm, làm chậm tiến độ nên tiện miệng chỉ vài chiêu thôi, học được bao nhiêu tùy cậu. Ba, chuyện này phải giấu Ameko."
"Thêm một điều nữa: từ nay không được đòi tiền Ameko nữa." Trương Hằng bổ sung.
"...Được rồi." ông ta ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu.