1. “Tôi không muốn tỏ ra đòi hỏi, nhưng nếu có thể, xin hãy chọn dừa xanh. Loại dừa rụng xuống đất đã già rồi, phần nước trắng sữa bên trong có thể gây tiêu chảy nếu uống, mà trong hoàn cảnh trên đảo hoang thế này thì tiêu chảy thật sự nguy hiểm.”
2. “Khi ở ngoài biển, tôi có nhìn sơ qua hòn đảo này có diện tích khoảng 12.000 héc-ta. Tôi thấy dấu chân động vật gần bụi rậm, điều đó có nghĩa là trên đảo có thể có suối. Hãy đi theo dấu chân đó, cậu sẽ tìm được nguồn nước. Nhưng tin xấu là, điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể có động vật ăn thịt trên đảo. Sắp tối rồi, mà không có đuốc thì đi sâu vào rừng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cậu có thể bị lạc hoặc bị thú dữ tấn công…”
3. “Trương, tôi đã nói với cậu điều quan trọng nhất trong sinh tồn ngoài tự nhiên là gì chưa?”
“Kỹ năng sinh tồn đương nhiên rất quan trọng, khỏi phải bàn. Nhưng còn quan trọng hơn, là phải giữ vững tinh thần lạc quan. Khi cảm thấy quá mệt mỏi, hãy nghĩ về những điều vui vẻ. Tự nhủ với bản thân rằng, có khi ngày mai sẽ có tàu đi ngang qua và cứu mình về với thế giới văn minh.”
4. “Đừng vội. Cậu sống trong thành phố, đường ruột đã yếu đi nhiều. Dù tôi có chỉ cho cậu cách lấy thức ăn từ biển, nếu không nấu chín thì một con cua thôi cũng đủ khiến cậu tiêu chảy đến mất nước. Vậy nên, chúng ta cần lửa. Nguồn nước cậu tìm được trước đó cũng cần đun sôi mới uống được. Đun trong ba phút là đủ tiêu diệt phần lớn vi khuẩn rồi. Giờ tôi sẽ dạy cậu cách nhóm lửa.”
Ed dừng lại một chút rồi kiên nhẫn giảng giải: “Quan trọng nhất khi nhóm lửa là chọn đúng loại gỗ. Loại cây gỗ mềm mọc nhanh là tốt nhất. Gậy xoay và tấm gỗ đế có thể lấy từ cùng một cây. Cạo vỏ cây ra, phơi khô ở nơi có nắng...”
5. “Vậy thì bỏ cuộc đi.” Ed bình thản nói.
“Hử?”
“Nhưng chỉ cho đến khi mưa tạnh thôi. Phải trút hết cảm xúc tiêu cực ra thì sau đó mới có thể tập trung vào công việc tiếp được.”
6. “Trải nghiệm khiến ta trở thành con người hôm nay, đúng không...”
7. Đặc biệt là hàu không chỉ thơm ngon mà còn giàu dinh dưỡng, chứa nhiều canxi, sắt, phốt pho cùng vitamin B2, được mệnh danh là “sữa của biển cả”. Chỉ tiếc là hàm lượng calo không cao, mỗi con chỉ khoảng 70 calo
8. Cả hai đang mắc kẹt trên đảo hoang, đến một cái bát bình thường cũng không có. Vỏ sò cách nhiệt quá tốt, cho dù đặt trực tiếp lên lửa cũng rất khó đun sôi.
Ed suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi tìm vài tảng đá đi, đừng chọn loại có nhiều lỗ rỗng hoặc dạng phiến mỏng.”
Trương Hằng gật đầu, tìm về một số tảng đá theo yêu cầu, mất khoảng 20 phút nung nóng chúng đến đỏ rực. Sau đó, cậu dùng cành cây kẹp đá bỏ vào vỏ sò, chẳng bao lâu sau, nước bên trong bắt đầu sôi sùng sục.
“Ở đây nước không nhiều, hai viên đá là đủ rồi.” Ed nói.
Cuối cùng, nước trong vỏ sò được đun sôi trong khoảng 15 phút – thời gian đủ để tiêu diệt phần lớn vi khuẩn.
9. Trong những ngày sau đó, Ed tiếp tục dạy cậu cách chế tạo công cụ đá đơn giản, dùng than củi để làm sạch răng, thu gom nước mưa, dùng vỏ cây bện dây thừng, đóng bè gỗ đơn sơ, sử dụng bẫy san hô để bắt cá...
10. “Cậu biết điều quan trọng nhất khi sinh tồn nơi hoang dã là gì không? Chính là tâm lý không bao giờ dừng bước. Đừng bao giờ bằng lòng với những gì đã đạt được hôm qua. Mỗi ngày đều phải sống tốt hơn hôm trước, phải học cách chinh phục thiên nhiên này.”
11. Một khi nhu cầu sinh tồn cơ bản đã được thỏa mãn, hầu hết mọi người sẽ rơi vào trạng thái mông lung. Khi mất đi mục tiêu và động lực, đơn độc trên hoang đảo, người ta rất dễ bị cảm giác cô lập nhấn chìm.
Vì vậy, Trương Hằng buộc phải tìm việc gì đó để làm, giữ cho cả cơ thể lẫn đầu óc luôn bận rộn, tránh để bản thân có thời gian suy nghĩ đến thực tại khắc nghiệt của mình.
Vì vẫn còn phải sống sót thêm hơn bốn trăm ngày nữa, Trương Hằng đã đặt ra một mục tiêu mới cho bản thân.
12. Sinh vật này có ngoại hình khá kỳ quái. Ban đầu Trương Hằng tưởng đó là gà rừng, nhưng quan sát kỹ mới thấy mỏ của nó giống mỏ vịt hơn, phần đầu lại cong như móc câu. Kích thước to hơn hẳn gà rừng, bộ lông có màu lam xám, cánh nhỏ, chân dưới thì ngắn mà to.
Nói một cách nghiêm túc thì thịt của nó vẫn còn dai hơn thịt gà một chút, ăn vào thì giống với thịt bồ câu hơn. => DODO ăn rất ngon nên truyệt chủng
Theo sử sách, loài chim này từng sống khá ổn trên đảo Mauritius ở Ấn Độ Dương, cho đến khi gặp phải đám thực dân châu Âu. Kết quả là tai họa ập đến, chỉ sau hai trăm năm đã bị tuyệt chủng hoàn toàn. Giờ đến một mẫu vật nguyên vẹn cũng không còn.
“Dodo bị tuyệt chủng hoàn toàn từ năm 1681. Nguyên nhân vẫn còn nhiều tranh cãi có người nói do bị ăn thịt đến sạch, có người bảo là do động vật ngoại lai do thực dân mang đến, cũng có người cho rằng do biến đổi môi trường sống… Dù thế nào thì chúng cũng đã biến mất khỏi trái đất. Năm 2016 chỉ một bộ xương của dodo thôi đã được đấu giá tới 500.000 bảng Anh. Việc cậu phát hiện dodo còn sống trên đảo này chắc chắn sẽ khiến cả thế giới chấn động.”
13. Khoai tây giàu tinh bột, có thể dùng làm lương thực chính, lại cho năng suất cao.
Khoai tây dư thừa được cắt lát phơi khô dưới nắng, trở thành những lát khoai nướng nguyên chất 100%.
14. Nhà triết học, toán học và sử học vĩ đại Bertrand Russell từng nói, suốt đời ông bị chi phối bởi ba cảm xúc đơn giản nhưng mãnh liệt: khát vọng tình yêu, khao khát tri thức và lòng thương cảm trước nỗi khổ của nhân loại.
15. Cậu nhớ đến một bộ phim mà mình từng xem tên là "Cast Away". Nhân vật chính gặp tai nạn máy bay và dạt vào một hòn đảo hoang cùng một đống hàng hóa. Anh ta đã mở tất cả các kiện hàng để phục vụ sinh tồn, trừ một gói cuối cùng vì gói đó tượng trưng cho hy vọng.
16. Thế nhưng càng nghe càng thấy có gì đó sai sai… Bởi vì tất cả sinh vật lọt vào tầm mắt Bear cuối cùng đều bị hắn đánh giá bằng một câu:
"Chặt đầu ra là ăn được."
17. “Trăn đá Miến Điện, một phân loài của trăn Ấn Độ, là một trong sáu loài rắn lớn nhất thế giới. Rất phổ biến trong rừng mưa nhiệt đới. Chúng cực khỏe và gần như không có thiên địch, nhưng không phải là không có điểm yếu.”
Bear đặt một tay lên phần đuôi con trăn, không biết bấm vào đâu, khiến cơ thể nó từ từ mềm nhũn ra một cách thần kỳ.
“Lỗ hậu, điểm yếu điển hình của trăn. Tấn công vào vị trí đó sẽ giúp cậu có cơ hội sống sót.”
Trương Hằng ban đầu định từ chối, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời được ăn thịt trăn mà không phải ngồi tù, thế là cậu nhận lấy.
Cắn thử một miếng, vị không tệ chút nào, mùi tanh rất nhẹ, hơi giống thịt gà nhưng dai hơn nhiều.
18. "Con trăn hôm qua không phải là kẻ săn mồi duy nhất trong cánh rừng này đâu. Khi ăn, chúng thường bắt đầu nuốt từ đầu con mồi. Tầm nhìn của chúng khá kém, đôi khi còn nuốt cả con vật to quá cỡ rồi bị nổ bụng mà chết. Nhưng khả năng tiêu hóa của chúng thì cực kỳ đáng gờm, có thể tiêu cả thịt lẫn xương. Tuy nhiên, mấy bộ xương mà chúng ta gặp hôm trước trông vẫn còn khá nguyên vẹn, chắc chắn không phải chết dưới tay nó."
19. "Ếch thủy tinh đấy, thường sống ở rừng mưa nhiệt đới Trung và Nam Mỹ. Thế giới hiện đã biết đến 134 loài, mà hơn 60 loài đang có nguy cơ tuyệt chủng." Bear vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt lại sinh vật nhỏ lên lá cây.
20. Trương Hằng chỉ vào một u cục như khối u mọc trên thân cây si, từ đó mọc ra mấy nhánh cây mới.
"À, đó là dương xỉ sừng hươu, thuộc họ dương xỉ biểu sinh. Khi còn non thì có màu xanh lục, về sau chuyển thành nâu nhạt. Loại cây này thường bám trên thân hoặc cành cây khác để sinh trưởng, khá phổ biến ở rừng nhiệt đới."
21. Ngoài ra, họ còn gặp mèo bay thứ sinh vật không phải mèo cũng chẳng phải khỉ, có màng da như cánh dơi kết nối từ cổ đến chân và đuôi, giúp nó lượn trên không trung. Trông rất điệu nghệ.
22. Cả nhện nhảy Basilia của Ghibelline loài nhện ăn chay duy nhất trên thế giới, sống bằng lá non, cái tên khiến Trương Hằng phải xác nhận ba lần mới dám tin.
23. Và cả chim thiên đường, còn gọi là chim cực lạc. Tiếng kêu như tiếng súng, lần đầu nghe suýt khiến Trương Hằng nhảy dựng. Nhưng vẻ ngoài thì cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi cánh đuôi óng ánh chuyển màu.