Trương Hằng đã ở hòn đảo hoang này hơn một năm, vậy mà đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cái gọi là “đạo cụ trò chơi”.
Nhưng ngoài tiếng nói thần bí vang lên bất thình lình bên tai ra thì chẳng có thêm gì cả.
Cậu không biết thứ này dùng để làm gì, hiệu quả ra sao, mà cái giọng nói đó cũng chẳng buồn giải thích gì thêm, chỉ thông báo lạnh lùng rằng cậu đã nhận được đạo cụ rồi… rồi im bặt.
Trương Hằng xem xét một hồi mà cũng chẳng phát hiện được điều gì đặc biệt từ cái chân thỏ ấy, đành tạm nhét vào thắt lưng.
Bear nhìn thấy vết thương trên vai cậu thì lập tức nghiêm túc hẳn lên, dùng nước muối để khử trùng rồi cau mày nói, “Vết thương của cậu sâu quá. Mà loài thú hoang ngoài thiên nhiên như vậy móng vuốt thường mang đầy vi khuẩn, có thể gây nhiễm trùng.”
Trương Hằng tất nhiên hiểu sự đáng sợ của nhiễm trùng. Trong thành phố thì chỉ cần một mũi kháng sinh là xong, nhưng trên cái đảo hoang chẳng có gì này, nếu thật sự bị nhiễm trùng thì khả năng sống sót là rất mong manh. Trước đó Ed đã chết vì sốt cao do vết thương ở chân. Mặc dù có thể do cốt truyện sắp đặt, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nhà làm game đang ngầm nhắc nhở người chơi phải cẩn thận với loại nguy hiểm này.
Nhưng có những chuyện dù biết trước cũng chẳng giúp được gì.
Lúc đó cậu còn làm được gì khác?
Đã có thể phản công trong gang tấc như vậy là quá sức mình rồi, muốn qua màn không mất máu thì thật sự là mơ mộng.
Bear an ủi, “Không phải là chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng đâu, cũng có thể không có chuyện gì xảy ra.”
Trương Hằng cười khổ. Giờ thì chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Hai người nghỉ lại một ngày ngay tại chỗ. Đã đi đến đây rồi, Trương Hằng đề nghị đi luôn đến đầu bên kia của hòn đảo. Bear đương nhiên không có ý kiến.
Và thế là họ mất thêm hơn hai ngày nữa để băng qua khu rừng nguyên sinh này.
Khi nhìn thấy bãi biển và mặt biển phía trước, Trương Hằng bất ngờ đạt được một thành tựu nhỏ: “Tham quan toàn đảo”, được cộng thêm 3 điểm tích lũy.
Nhưng giờ cậu chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện đó.
Hiện tại có hai chuyện khiến cậu đau đầu. Thứ nhất là nguy cơ nhiễm trùng của chính mình. Thứ hai là thời điểm “kịch bản tử vong” của Bear sắp đến.
Chuyện đầu tiên thì chỉ có thể trông vào vận may, cậu chẳng làm gì được. Còn chuyện thứ hai, sau thời gian dài đồng hành, Bear từng cứu cậu khỏi miệng trăn khổng lồ, Trương Hằng đã thật sự coi anh ấy là bạn bè, vì thế vẫn quyết định nhắc nhở một chút.
Dĩ nhiên, cậu không thể nói thẳng rằng đây là một trò chơi, cậu là NPC, trên người có một cái buff chết chắc sau mười chín ngày. Không nói đến việc câu nói đó có gây ra phản ứng ngoài ý muốn nào không, chỉ riêng chuyện đó cũng đủ khiến Bear cho rằng Trương Hằng đã bị đảo hoang làm cho phát điên rồi.
Vì vậy, Trương Hằng chỉ đơn giản bảo Bear rằng ngày mai phải đặc biệt cẩn thận.
Bear thì có vẻ không mấy bận tâm. Dù sao hai người cũng đã hạ được cả báo đốm, lại còn rời khỏi khu rừng nguy hiểm, coi như đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất. Sau này, dù có chuyện gì đi nữa thì chắc cũng không đến mức như thế.
Suy nghĩ đó cũng không sai.
Nhưng sau vụ nấm độc hạ gục thanh niên mặc quần đùi, Trương Hằng hiểu rõ ngày mai chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cậu cố thuyết phục Bear không đi săn vào sáng hôm sau, đồng thời luôn giữ anh ta trong tầm mắt suốt 24 giờ.
Trương Hằng cũng muốn nhân cơ hội này xem thử kịch bản tử vong có thể thay đổi được không, hay đó là định mệnh bất khả đảo ngược.
Buổi sáng trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.
Trương Hằng cứ như một tên rình rập kỳ quặc, bám theo sau Bear sát rạt khiến đối phương lạnh cả sống lưng. Đến trưa, khi Bear đề nghị ra rìa rừng hái ít rau dại và nấm nấu súp hải sản, Trương Hằng lập tức từ chối thẳng thừng.
Đùa à, trò đó dùng một lần còn chưa đủ sao?
Trương Hằng giờ nghe đến “nấm” là đã muốn nổi da gà, mà thật ra có ăn trễ một ngày cũng chẳng chết ai.
Bear bất lực, vốn còn muốn chiều đi dạo biển, thấy Trương Hằng kiên quyết như thế thì cũng đành hủy, tránh phiền phức. Hai người lặng lẽ quay về nơi ở.
Trên đường về, hiếm khi cả hai lại im lặng như vậy. Bear vốn là người kiên nhẫn, nhưng cũng cảm thấy Trương Hằng hơi làm quá.
Và rồi, lúc đi ngang qua một bãi cạn, vách đá bên tay trái bất ngờ sụp đổ không báo trước. Bear không kịp phản ứng, mấy tảng đá phía trên chuẩn bị đập xuống đầu. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người lao đến đẩy mạnh cậu ngã sang bên cạnh.
Hai người cùng lăn ra mép bãi cạn, còn mấy tảng đá đập xuống san hô kêu rầm rầm, khiến Bear toát mồ hôi lạnh.
Sau đó, Bear nhìn thấy máu loang trong nước biển và Trương Hằng nằm bất động.
Trái tim Bear chùng xuống. “Trương! Cậu không sao chứ?”
Một lúc sau mới có tiếng trả lời.
“Tôi không sao, Bear. Lúc nãy lao mạnh quá, đập mũi chảy máu rồi.” Trương Hằng vừa nói vừa ngồi dậy, tay che mũi.
Tình huống lúc đó đúng là cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhờ Trương Hằng luôn cảnh giác cao độ nên khi nghe âm thanh đầu tiên từ trên cao, cậu đã lập tức nhào tới, cuối cùng kịp thời cứu được Bear trong gang tấc.
“Trời ơi! Cậu là thầy bói à? Biết trước tương lai luôn ấy, đúng là thần kỳ!” Bear rời khỏi nguy hiểm, nhớ lại lời cảnh báo hôm qua thì không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Đừng mừng sớm quá, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.” Trương Hằng nhắc.
Thật ra bản thân cậu cũng không biết bao giờ thì được coi là xong. Là sau khi vượt qua ngày hôm nay, hay là chỉ khi Bear chết? Nếu là vế sau thì có thần tiên cũng không cứu nổi anh ta.
Trương Hằng đâu thể duy trì mức độ tập trung như hôm nay suốt cả trăm ngày tiếp theo.
May là nhờ pha cứu mạng vừa rồi mà cậu đã ghi điểm với Bear. Bear cũng bắt đầu nghiêm túc coi trọng lời cảnh báo của cậu.
Cẩn thận là trên hết, nên đêm đó cả hai không ai dám ngủ. Khi mặt trời mọc lên từ đường chân trời, Trương Hằng ngẩn người một lúc. Cậu không ngờ nhờ sự giúp đỡ của mình, Bear thực sự đã sống qua được ngày thứ mười chín.
Bear ngáp dài. “Sao rồi? Tôi an toàn chưa?”
“Không rõ.” Trương Hằng lắc đầu. “Nhưng giờ cậu có thể hoạt động tự do rồi.”
Đã vượt qua ngày nguy hiểm nhất, còn sau đó sẽ ra sao, chẳng ai nói trước được. Nhưng cũng giống như vết thương của Trương Hằng vậy, nếu thật sự nhiễm trùng thì chỉ có thể chấp nhận thôi.
Có điều, cả Bear lẫn Trương Hằng dường như đều may mắn. Từ đó về sau Bear không còn gặp nguy hiểm tính mạng, còn vết thương của Trương Hằng cũng đã lên da non, không có dấu hiệu sưng mủ hay nhiễm trùng.
Một tuần sau, cả hai quay trở về căn nhà nhỏ, nhìn thấy chú chuột Mickey đang tắm nắng trong trại chăn nuôi, Trương Hằng cảm thấy thân thuộc lạ thường, thậm chí còn thấy nó bớt xấu đi chút.
Chuyến đi này tuy không dài nhưng đầy rẫy hiểm nguy, bù lại thu hoạch cũng không nhỏ.
Cậu không chỉ có thêm 13 điểm tích lũy và một đạo cụ không rõ công dụng, quan trọng nhất là Bear vẫn còn sống khỏe mạnh.
Điều này có nghĩa là trong hơn một trăm ngày tới, Trương Hằng rốt cuộc không phải đơn độc trên đảo nữa.
Cậu dọn sẵn một căn phòng cho Bear, rồi hỏi. “Bear, cậu có thể làm thầy dạy của tôi được không?”
“Dĩ nhiên, cậu muốn học gì?”
“Tiếng Anh. Tháng 12 tôi thi cấp 6.”
“…………”