Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 42

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2144

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 27

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 13 : Sinh tồn trên đảo hoang (13)

Trương Hằng bắn hụt một mũi tên, nhưng cũng đã khiến con báo đốm đó chú ý, ánh mắt nó lập tức chuyển sang cậu.

Hiện tại, Bear vẫn đang chiến đấu với một con báo đốm khác, có nghĩa là Trương Hằng buộc phải đơn độc đối đầu với vị vua của rừng nhiệt đới này. Nếu là trước khi đặt chân lên đảo, gặp phải tình huống như vậy, cậu chỉ có nước gõ GG mà thôi.

Đừng nói đến báo đốm, ngay cả con ngỗng ở cổng làng cậu còn chưa chắc đấu lại.

Nhưng suốt một năm trời khổ luyện kỹ năng bắn cung, chẳng phải là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này sao?

Trương Hằng nhanh chóng rút thêm một mũi tên từ ống, đặt lên dây cung. Cậu không vội bắn, bởi khoảng cách giữa hai bên vẫn còn xa.

Ở khoảng cách này, cậu không đủ tự tin bắn trúng mục tiêu, vì vậy buộc phải kiềm chế nỗi sợ trong lòng, chờ con báo đốm chủ động tấn công.

Nói thì dễ, nhưng làm thì không hề đơn giản.

Với một người đánh xa, càng đứng xa thì càng an toàn. Như người ta thường nói, mỗi xạ thủ đều có một trái tim của kẻ thích thả diều.

Thế nhưng thực tế rất tàn khốc. Trương Hằng hiểu rõ, so về tốc độ và sự nhanh nhẹn, đôi chân hai của cậu tuyệt đối không chạy thoát nổi bốn chân của nó. Nếu cậu chọn chạy, có khả năng con báo đốm này sẽ quay lại phối hợp với đồng bọn giết chết Bear trước.

Đến lúc đó, hai con báo đốm cùng lúc vây lấy, Trương Hằng chắc chắn không thể rời khỏi khu rừng này.

Vậy nên người và thú cứ thế rơi vào trạng thái giằng co. Trương Hằng giữ tư thế đứng chuẩn như huấn luyện viên dạy, điều chỉnh hơi thở.

Bên kia, sự kiên nhẫn của con báo đốm cuối cùng cũng cạn. Nó co người lại, đây chính là động tác chuẩn bị cho cú nhảy vồ mồi.

Trương Hằng thấy thế liền căng thẳng hẳn. Lần này khác hẳn với việc săn chim dodo trước đây. Khi đó, dù cậu có bắn hụt, cùng lắm chỉ là không có thịt gà ăn. Nhưng bây giờ, nếu mũi tên này lệch đi một chút, với độ nhanh nhẹn của báo đốm, cậu sẽ không có cơ hội thứ hai để lên tên.

Lúc đó, người bị ăn chính là cậu.

Trương Hằng cố gắng xua tan mọi ý nghĩ rối ren trong đầu, giữ cho cảm xúc ổn định. Và rồi, trong khoảnh khắc tiếp theo, con báo đốm lao tới. Nó nhanh hơn cả tưởng tượng của Trương Hằng, gần như trong chớp mắt đã rời khỏi vị trí ban đầu, hai chân sau mạnh mẽ đạp đất, tạo ra một lực bật kinh hoàng.

Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút ngắn. Khi chỉ còn chưa đầy bảy mét, cuối cùng âm thanh của dây cung vang lên trong không khí.

Đây có thể nói là mũi tên mà Trương Hằng hài lòng nhất từ trước đến nay. Sau một thời gian dài chuẩn bị và tập trung, tinh thần cậu như hòa vào trời đất, cảm giác thế giới chậm lại trước mắt. Cậu có thể thấy rõ cả râu mép của con báo rung lên theo từng chuyển động.

Bất kể lực đạo, góc độ hay dự đoán quỹ đạo đều đạt đến mức hoàn hảo.

Ngay khoảnh khắc mũi tên rời cung, Trương Hằng đã biết chắc chắn nó sẽ trúng đích.

Và thực tế đúng là như vậy.

Ở khoảng cách gần thế này, lại đang ở trạng thái lao hết tốc lực, con báo đốm không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên lao đến cắm vào đầu nó.

Nhưng điều khiến Trương Hằng không ngờ tới là: không biết vì đầu tên đã được đốt than nên sát thương không đủ, hay vì xui xẻo bắn trúng phần xương sọ cứng nhất, mà mũi tên không cắm sâu được bao nhiêu đã bị mắc kẹt lại.

Con báo đốm gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng vết thương trên đầu không đủ để lấy mạng nó ngay. Ngược lại, còn khiến nó trở nên hung dữ hơn, lao thẳng tới đè Trương Hằng xuống đất.

Trương Hằng dùng cây cung gỗ trong tay chống lấy cổ nó, không để nó có cơ hội cắn đứt cổ họng mình. Nhưng phần thân trên của cậu đã bị nó đè chặt, móng vuốt cào vào vai, lập tức để lại vài vết thương chảy máu.

Tuy nhiên, cơn đau dữ dội đó lại khiến cơ thể Trương Hằng bộc phát ra sức mạnh chưa từng có.

Cái chết kề cận khiến cậu tạm thời quên cả sợ hãi. Cậu biết rằng giờ phút này, không ai có thể giúp mình. Muốn sống sót, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Một tay nắm cây cung, tay còn lại cậu điên cuồng sờ soạng xung quanh. Con báo đốm cảm thấy lực kháng cự trên cổ yếu dần, mắt nó càng thêm hung ác, rướn đầu về phía cổ họng Trương Hằng. Từng giọt nước dãi từ hàm răng nhọn hoắt của nó nhỏ xuống mặt cậu, mùi hôi tanh suýt nữa khiến cậu ngất xỉu.

Cậu đang lâm vào tình thế nguy hiểm chưa từng có.

Nhưng vào đúng lúc đó, tay còn lại của Trương Hằng cuối cùng cũng chạm được vào cây lao mà trước đó cậu đã vứt xuống.

Ngay khi cái miệng hôi thối kia gần chạm đến cổ họng mình, Trương Hằng giành lấy tiên cơ, đâm mạnh cây lao vào cổ con báo đốm. Ánh mắt nó khựng lại trong thoáng chốc. Trương Hằng không những không buông tay, mà còn vặn xoắn điên cuồng cây lao bên trong cổ họng nó.

Đồng thời, cậu cũng ném cây cung đi, chộp lấy mũi tên đang cắm trên đầu nó, hai tay cùng lúc dồn lực.

Dòng adrenaline cuồn cuộn khiến cậu quên cả nỗi đau trên cơ thể. Đây là một trận chiến sống còn, không có chỗ cho lòng thương hại. Trương Hằng dốc hết mọi thứ để giết chết con dã thú trước mắt, cho đến khi bên tai cậu vang lên tiếng nhắc nhở:

【Đã một mình hạ gục một con báo đốm trưởng thành. Điểm tích lũy +10. Có thể kiểm tra thông tin trong bảng nhân vật…】

Trương Hằng lúc này mới xác nhận rằng mình thực sự là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến đẫm máu này.

Cậu đẩy cái xác nặng trịch không còn hơi thở trên người mình ra. Nhìn sang bên kia, thấy trận chiến của Bear cũng sắp kết thúc.

Bear đang cưỡi lên lưng con báo đốm, con dao nhỏ cắm sâu vào bụng nó.

Con thú đã mất rất nhiều máu, hành động ngày càng chậm chạp, sắp nối bước đồng bọn về chầu trời.

"Ê, cậu không sao chứ, Trương?" Bear lo lắng hỏi. Trước đó cậu ta thấy Trương Hằng gặp nguy, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào ra tay giúp đỡ.

"...Tôi từng muốn có một cái khố da hổ, nhưng tạm thời da báo cũng được." Trương Hằng thở hổn hển, nằm dang tay dang chân trên đất. Khi xác định mình đã an toàn, toàn bộ sức lực cũng rút cạn, đến cả ngón tay cũng không buồn động đậy.

Những gì vừa xảy ra khi nghĩ lại vẫn thật điên rồ, tim cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ phải đánh nhau tay đôi với một loài thú dữ như vậy. Nghĩ lại mới thấy, chỉ một tiếng trước cậu còn đang ngồi trong quán bar uống nước chanh.

Vậy mà giờ đây, cậu đã là một người từng hạ gục cả báo đốm.

Nghĩ theo hướng đó thì cũng khá ngầu, nhưng mong là chuyện tương tự sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.

"Khi nãy đang đánh nhau, một phiến đá trên tế đàn bị vỡ, tôi tìm thấy cái này." Bear sau khi hạ xong đối thủ thì đi tới gần Trương Hằng.

"Đây là gì vậy?" Trương Hằng nhìn thấy vật mà Bear đang cầm. Đó là một thứ xù xì như cái đuôi thú nào đó. Kỳ lạ là nếu đúng là đồ của thổ dân để lại, sao qua ngần ấy thời gian mà lông trên nó vẫn còn nguyên vẹn như mới?

Cậu định nói: “Cái đó để cậu chơi đi.” Nhưng bỗng đổi ý, hỏi lại:"Cái này, cho tôi được không?"

"Đương nhiên rồi, cậu cứu tôi hai lần mà." Bear hào sảng đáp.

"Cảm ơn, món này có vẻ sẽ hữu ích với tôi."

Sở dĩ Trương Hằng thay đổi ý định là bởi khi cậu vừa cầm lấy món đồ lông xù kia, bên tai lại vang lên âm thanh thông báo quen thuộc:

【Phát hiện đạo cụ trò chơi – Chân thỏ (chưa giám định)】