Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 09 : Sinh tồn trên đảo hoang (9)

Ban đầu Trương Hằng còn đếm từng ngày, xem mình còn bao lâu nữa mới được trở về.

Nhưng sau đó cậu phát hiện việc làm này ngoài khiến bản thân thêm chán nản thì chẳng có tác dụng gì. Thời gian là thứ càng nhìn chằm chằm vào thì nó lại càng trôi chậm.

Thế nên Trương Hằng dứt khoát không ghi chép ngày tháng nữa. Đến khi vụ khoai tây cậu trồng đã thu hoạch được bốn lứa thì cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh nhắc nhở đã lâu không gặp.

【Kỹ năng bắn cung tăng từ lv1 lên lv2. Có thể mở bảng nhân vật để xem thông tin chi tiết……】

Trương Hằng vội vã chạy về căn nhà ngói của mình, lôi ngôi sao biển giấu trong góc ra, vừa đeo lên đã phát hiện mình đã ở trên hòn đảo này suốt 385 ngày – vậy là đã hơn một năm rồi.

Tuy chưa thể so được với chàng Robinson huyền thoại, nhưng với một người sống nơi thành thị mà nói thì đây đã là chuyện khó tin vô cùng.

Thực ra giờ Trương Hằng đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi hoang dã.

Để bản thân sống thoải mái hơn, cậu đã hai lần mở rộng nhà ngói và vườn rau. Từ một căn phòng đơn sơ, ngôi nhà giờ đây đã trở thành một căn ba phòng một phòng khách, thậm chí còn được lắp thêm sưởi sàn. Vườn rau cũng đã sản xuất nhiều hơn nhu cầu tiêu dùng của cậu, khoai tây dư thừa được cắt lát phơi khô dưới nắng, trở thành những lát khoai nướng nguyên chất 100%.

Ngoài ra cậu còn tìm được hành tây trong rừng rồi đem về trồng luôn trong vườn rau. Làm xong hết những việc đó, Trương Hằng lại tiếp tục xây hồ cá, bể tắm và một khu nuôi nhốt bên cạnh nhà.

Hồ cá nuôi đầy cá và cua mà cậu không ăn hết, còn con “gà rừng khổng lồ” từng mắc đầu vào hàng rào kia thì vinh dự trở thành cư dân đầu tiên của khu nuôi nhốt.

Trương Hằng đã bắn nó suốt một tháng rưỡi, khiến nó có bóng ma tâm lý, từ một “gà bá vĩ đại” từng ngẩng cao đầu tỏ vẻ “muốn giết thì giết nhanh đi”, giờ đây đã biến thành một ông già ánh mắt vô hồn, ngày ngày than thở về kiếp sống cô đơn.

Trương Hằng thấy cũng hơi áy náy, đành đè nén ham muốn ăn thịt, chuyển sang nuôi nhốt nó luôn, nghĩ bụng biết đâu có ngày thu hoạch được vài quả trứng.

Nhưng giấc mơ này nhanh chóng tan vỡ khi một ngày nọ cậu phát hiện nó là… trống.

Thôi thì cứ coi như nuôi thú cưng vậy. Trương Hằng đặt tên cho nó là Chuột Mickey.

So với cá, chim hay cua, ít nhất sinh vật này có chỉ số thông minh cao hơn một chút. Nuôi lâu cũng có thể tương tác chút đỉnh.

Hiện tại, tỉ lệ trúng của Trương Hằng khi bắn vào mục tiêu động ở khoảng cách mười mét đã đạt tám mươi phần trăm, còn ba mươi mét thì vượt qua năm mươi phần trăm. Sau khi nhận được thông báo kỹ năng bắn cung lên lv2, cậu biết – đã đến lúc phải lên đường rồi.

Vì vậy cậu dành ra mười ngày chuẩn bị lương khô cho hai người, còn chuẩn bị cả một tháng khẩu phần cho Chuột Mickey. Sau đó lại chọn loại gỗ dẻo dai nhất chế thành hai cây thương để làm vũ khí cận chiến.

Đến ngày thứ 401, khi gã thám hiểm trôi dạt vào từ biển lần nữa, Trương Hằng chèo chiếc bè gỗ tự chế tiến lại gần.

“Cảm ơn cậu, bạn của tôi! Cậu là người bản địa ở đây sao? Con tàu của tôi gặp siêu bão và chìm nghỉm, tôi là người duy nhất bơi được đến đây, nhưng cũng đã kiệt sức. Nếu không nhờ cậu ra tay cứu giúp thì chắc tôi đã bỏ mạng rồi.”

“…………”

Trương Hằng cạn lời. Nhìn mình giống người bản địa lắm sao?

Cậu cúi xuống nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước. Ờ thì, hình như đúng là hơi giống thật… Cậu đã ở trên đảo quá lâu, ngoại trừ chiếc đồng hồ ra thì những món đồ ban đầu đều đã hỏng sạch.

Nhưng dù sao được gặp đồng loại vẫn là chuyện đáng mừng. Trương Hằng đã gần một năm không trò chuyện với ai, nên sau khi gặp gã thám hiểm cũng khá phấn khích, lập tức đưa cho hắn một thùng gỗ chứa nước ngọt.

“Tôi tên Trương Hằng, không phải người bản địa. Tôi cũng bị đắm tàu giống cậu, chỉ là việc đó xảy ra từ một năm trước rồi.”

Gã thám hiểm uống xong nước thì sắc mặt cũng khá lên nhiều. Ban đầu còn lo đám “thổ dân” cứu mình lên là để làm món ăn tối, nhưng giờ biết đối phương cũng là người văn minh, hắn lập tức mừng rỡ.

“Tôi tên là Bear Buttrey, từng phục vụ trong đơn vị đặc nhiệm dù số 21 của Anh quốc, từng chinh phục đỉnh Everest, sau đó chuyển sang làm người dẫn chương trình, nhà thám hiểm kiêm tác giả… Cậu nói cậu đã sống trên đảo này suốt một năm ư? Thật sự là chuyện rất đáng khâm phục.”

“Nói chính xác thì tôi từng có hai người bạn đồng hành, nhưng họ đều không qua khỏi.” Trương Hằng ngập ngừng một chút rồi hỏi thử, “Cậu còn nhớ hai người rơi xuống biển cùng cậu không?”

“Hai người rơi cùng tôi?” Bear có vẻ hoàn toàn không hiểu gì, vẻ mặt không giống như đang nói dối. “Lúc tai nạn xảy ra, tôi thực sự có định cứu người, nhưng một con sóng lớn ập tới khiến tôi bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã ở trên hòn đảo này rồi.”

“…………”

Trương Hằng không quá bất ngờ với câu trả lời này, chỉ có chút tiếc nuối. Bear đã không nhớ Ed và cậu trai mặc quần short, thì càng không thể nhớ chuyện mình đã trôi dạt ngoài biển suốt một năm.

Cậu hơi tò mò không biết trò chơi sẽ vá cái lỗ hổng logic này kiểu gì, hóa ra là… giả ngu cho qua.

Cậu chèo bè vào bờ, dẫn Bear đến trước căn nhà nhỏ của mình.

“Đây đều là do cậu tự tay làm à?” Nhìn căn nhà ngói hướng biển 180 độ, vườn rau tươi tốt và ao cá đầy ắp tôm cá, Bear không khỏi cảm thán, “Tôi nghĩ tôi chẳng còn gì để dạy cậu cả. Kể cả là tôi cũng chưa chắc đã làm được như vậy.”

Đang nói thì ánh mắt hắn vô tình lướt qua khu chuồng nuôi – nơi Chuột Mickey đang ngồi ủ rũ thở dài than ngắn vì kiếp sống khó khăn – bỗng khựng lại.

Trương Hằng cứ tưởng là dáng vẻ của Chuột Mickey lại thành công khiến thêm một người phải rơi lệ, đang định giới thiệu thì Bear bất ngờ hét lên đầy kích động.

“Trời ơi, tôi vừa thấy cái gì thế này?! Là dodo! Trên đời này lại còn tồn tại loài dodo sống ư?!”

Lần này đến lượt Trương Hằng chết lặng.

Cậu dĩ nhiên không xa lạ gì cái tên "dodo" – hay còn gọi là chim cưu cánh cụt. Theo sử sách, loài chim này từng sống khá ổn trên đảo Mauritius ở Ấn Độ Dương, cho đến khi gặp phải đám thực dân châu Âu. Kết quả là tai họa ập đến, chỉ sau hai trăm năm đã bị tuyệt chủng hoàn toàn. Giờ đến một mẫu vật nguyên vẹn cũng không còn.

Cậu thật sự không ngờ, mình lại vô tình đem quốc điểu của Mauritius ra… nướng ăn.

Nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng là thế giới trong game, xảy ra chuyện gì kỳ lạ cũng không có gì lạ cả.

Thấy Trương Hằng không quá bất ngờ, Bear hơi ngạc nhiên, lại tốt bụng giảng giải thêm cho cậu, “Dodo bị tuyệt chủng hoàn toàn từ năm 1681. Nguyên nhân vẫn còn nhiều tranh cãi – có người nói do bị ăn thịt đến sạch, có người bảo là do động vật ngoại lai do thực dân mang đến, cũng có người cho rằng do biến đổi môi trường sống… Dù thế nào thì chúng cũng đã biến mất khỏi trái đất. Năm 2016 chỉ một bộ xương của dodo thôi đã được đấu giá tới 500.000 bảng Anh. Việc cậu phát hiện dodo còn sống trên đảo này chắc chắn sẽ khiến cả thế giới chấn động.”

Tiếc rằng đây chỉ là thế giới trong game, còn ngoài đảo thì cốt truyện chỉ là một trang giấy trắng… Trương Hằng thầm nghĩ. Nhưng cậu không tiện nói ra, đành lựa chọn một cách giải thích dễ chấp nhận hơn.

“Bear, cho dù đây thật sự là dodo thì chúng ta cũng nên nghĩ cách rời khỏi hòn đảo này trước rồi mới nói đến việc giới thiệu chúng với thế giới.”

“Cậu nói đúng.” Bear đồng tình gật đầu. “Sự tồn tại của dodo trên đảo không hẳn là tin tốt. Điều đó có thể có nghĩa là nơi này chưa từng có ai đặt chân đến – khả năng cao là nó không nằm trên bất kỳ tuyến hàng hải nào.”

“Tôi đã sống ở đảo hơn một năm, khu vực xung quanh tôi đã thám hiểm gần hết. Tiếp theo tôi định đi sâu vào trung tâm đảo… biết đâu có thể tìm được cách trở về.”

“Vậy để tôi đi cùng cậu.” Bear sảng khoái đáp, “Trong lĩnh vực thám hiểm thì tôi vẫn có thể giúp ích được chút đỉnh. Khi nào mình khởi hành? Ngày mai chứ?”

“Không… đợi thêm hai ngày nữa đi, để cậu có thời gian hồi phục hoàn toàn… tiện thể… trò chuyện với tôi một chút.” Ánh mắt Trương Hằng chan chứa khát khao nhìn vị thám hiểm kia.

“???”