Trương Hằng liếc nhìn bảng thông tin nhân vật của mình, nhận ra kỹ năng cuối cùng cũng từ hai tăng thành ba, tuy vậy phần đánh giá khắt khe phía dưới vẫn chẳng thay đổi gì nhiều.
Kể từ khi cậu trai mặc quần short dạy cậu cách chế tạo cung tên, hoạt động hằng ngày của Trương Hằng lại có thêm một mục mới.
Cậu đã đánh dấu một khu vực trên bãi biển, dùng làm nơi luyện tập bắn cung.
Dù đã thoát khỏi nỗi lo thực phẩm và nước sạch nhờ những kiến thức mà Ed và cậu trai kia truyền dạy, thậm chí còn dọn ra khỏi cái hang đầy phân chim để vào ở trong căn nhà ngói tự mình dựng nên, nhưng khi đời sống vật chất nâng cao thì một mối nguy mới lại xuất hiện.
Ed từng nói, với những ai nắm được kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, kẻ địch lớn nhất không phải là thiên nhiên khó lường mà là chính bản thân họ.
Một khi nhu cầu sinh tồn cơ bản đã được thỏa mãn, hầu hết mọi người sẽ rơi vào trạng thái mông lung. Khi mất đi mục tiêu và động lực, đơn độc trên hoang đảo, người ta rất dễ bị cảm giác cô lập nhấn chìm.
Vì vậy, Trương Hằng buộc phải tìm việc gì đó để làm, giữ cho cả cơ thể lẫn đầu óc luôn bận rộn, tránh để bản thân có thời gian suy nghĩ đến thực tại khắc nghiệt của mình.
Vì vẫn còn phải sống sót thêm hơn bốn trăm ngày nữa, Trương Hằng đã đặt ra một mục tiêu mới cho bản thân.
Cậu quyết định thám hiểm vào trung tâm hòn đảo.
Tính đến hiện tại, phạm vi hoạt động của cậu vẫn chỉ quanh khu vực rìa đảo. Lúc tìm củi khô để nhóm lửa, cậu từng đi sâu một đoạn vào rừng nguyên sinh. Ngoài việc bắt gặp vài con gà rừng, cậu còn thấy những bộ xương động vật rải rác trên mặt đất, có vẻ như là bằng chứng cho sự tồn tại của các loài săn mồi.
Từ sau lần đó, cậu liền cẩn trọng giới hạn phạm vi hoạt động của mình, chủ động tránh xa khu rừng ấy bởi tài nguyên ven biển đã đủ để cậu sống tiếp.
Nhưng giờ đây, để chống lại cảm giác cô đơn khủng khiếp kia, Trương Hằng cần một lý do để tiếp tục sống.
Nếu vậy thì hãy thử vào giữa đảo xem có gì ở đó.
Khi đã xác định mục tiêu, Trương Hằng dốc toàn lực để chuẩn bị.
Xét đến khả năng sẽ gặp sinh vật ăn thịt trong rừng, điều đầu tiên cậu cần làm là nâng cao năng lực tự vệ.
Cậu trai mặc quần short từng dạy cậu hai loại vũ khí tầm xa: cung tên và dây ném đá.
Trong đó, dây ném đá dễ chế tạo hơn, nhưng lại cực khó sử dụng. Góc và thời điểm thả tay phải vô cùng chính xác, chỉ cần sớm hoặc muộn một chút là viên đá sẽ bay lệch hoàn toàn khỏi mục tiêu.
Có khi ném trăm lần mà chỉ trúng được bốn năm lần là đã may lắm rồi.
Ngược lại, cung tên dễ điều khiển hơn, độ chính xác cũng cao hơn. Trương Hằng lại vốn đã có chút nền tảng về bắn cung. Lúc trước tham gia lớp đào tạo, huấn luyện viên đã dạy cậu tư thế chuẩn, cách lấy lực và điều hòa hơi thở.
Thứ duy nhất cậu thiếu chính là thực hành.
Mà việc này không thể ăn gian hay đi đường tắt, chỉ có thể dùng thời gian để rèn luyện. Ở thế giới thực, dù một ngày có dài tới 48 tiếng, vì có quá nhiều việc cần làm nên cậu cũng chẳng thể dành nhiều thời gian cho một sở thích như vậy.
Nhưng ở nơi chỉ có một mình như hòn đảo này, điều Trương Hằng dư dả nhất chính là thời gian.
Từ chiếc cung phản xạ mua ở trung tâm thương mại cho đến cây cung tự chế bằng tay, rõ ràng là một cú rơi từ tiêu dùng hiện đại xuống mức thô sơ nguyên thủy.
So với loại cung chuyên dụng, cung thủ công có độ chính xác và độ bền rất kém. Việc kéo dây cần nhiều sức hơn, mà dây cung làm từ vỏ cây lại có tuổi thọ rất thấp, khoảng hơn một trăm lần kéo thì bắt đầu có nguy cơ đứt, trung bình mỗi sợi chỉ dùng được khoảng 150 mũi tên.
Trương Hằng đặt ra tiêu chuẩn luyện tập là 300 mũi tên mỗi ngày, nghĩa là phải thay dây cung hai lần mỗi ngày.
Đến ngày thứ 172 trên đảo, Trương Hằng đã có thể bắn trúng mục tiêu đứng yên trong phạm vi mười mét, và giữ được tỷ lệ trúng bảy phần mười ở khoảng cách ba mươi mét. Tuy nhiên, ngoài phạm vi đó, cung tên tự chế của cậu gần như không còn mấy uy lực.
Không lâu sau, cậu nhận được thông báo rằng kỹ năng bắn cung của mình đã được nâng từ cấp 0 lên cấp 1.
Dù vậy Trương Hằng vẫn chưa hài lòng. Mục tiêu của cậu là luyện kỹ năng này lên cấp 2 trước khi tiến sâu vào rừng nguyên sinh, khi đó mới xem như có đủ năng lực tự vệ.
Thời gian này ngoài luyện bắn, Trương Hằng cũng không để bản thân nhàn rỗi. Cậu đã chuyển hẳn từ hang ra ở hẳn trong căn nhà ngói cạnh rìa rừng, sau khi dọn dẹp và đem hết đồ đạc ra ngoài còn nung thêm một mẻ gốm mới, cuối cùng cũng có thể dùng bát ăn cơm như người văn minh.
Dựa vào kỹ năng bắn cung vừa lên cấp 1, Trương Hằng lại tiến sâu vào rừng thêm chút nữa, đến gần nơi lần trước từng phát hiện gà rừng. Quả nhiên cậu lại bắt gặp sinh vật đáng nghi đó.
Con vật dường như đang chế nhạo sự bất lực của Trương Hằng. Vừa chạm mặt, nó kêu lên hai tiếng quái đản rồi phóng thẳng vào bụi cây.
Nhưng đúng lúc đó, một mũi tên lao vút từ trên cao xuống, xuyên thẳng qua thân nó.
Cùng lúc ấy, bên tai Trương Hằng vang lên âm thanh thông báo.
Săn bắn thành công, nhận được 3 điểm tích lũy, có thể kiểm tra thông tin chi tiết tại bảng nhân vật.
Lòng bàn tay Trương Hằng ướt đẫm mồ hôi. Cậu và con vật khả nghi kia chỉ cách nhau chừng bảy mét, một khoảng cách mà cậu khá tự tin. Nhưng nếu để nó chạy, độ chính xác của cậu sẽ giảm đi đáng kể.
Thành ra lần này cậu bắn nhanh hơn bình thường, hơi thở lúc buông tên cũng có phần loạn nhịp. May mắn là sự chăm chỉ luyện tập hằng ngày đã phát huy tác dụng, cộng thêm việc con gà kia khá to, nên phát bắn này mới không bị phí công.
Sinh vật kia giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn không cam lòng mà về chầu tổ tiên.
Trương Hằng bước đến, trước tiên là nhặt lại mũi tên, rồi mới ngồi xuống kiểm tra thành quả của mình.
Sinh vật này có ngoại hình khá kỳ quái. Ban đầu Trương Hằng tưởng đó là gà rừng, nhưng quan sát kỹ mới thấy mỏ của nó giống mỏ vịt hơn, phần đầu lại cong như móc câu. Kích thước to hơn hẳn gà rừng, bộ lông có màu lam xám, cánh nhỏ, chân dưới thì ngắn mà to.
Trông nó thật sự rất xấu.
Trương Hằng từng nhặt được một quyển sách về các loài chim nhưng không tìm được hình ảnh nào giống sinh vật này. Tuy nhiên, nếu nó ăn quả và hạt thì trên lý thuyết, có thể ăn được.
Trong thời gian ở đảo, Trương Hằng không thiếu thịt cá, nhưng so với hải sản như tôm cua cá thì mùi vị thịt động vật sống trên cạn vẫn hấp dẫn hơn nhiều.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy loài chim kỳ quặc này, Trương Hằng đã nhắm vào nó. Nhưng khi ấy, vì chúng chạy quá nhanh, cậu đành bó tay. Giờ đây, kỹ năng bắn cung đã khá thành thạo, cậu không chần chừ gì nữa mà thẳng tay nhắm bắn mấy sinh vật nhỏ vô tội.
Cuối cùng, chuyến đi săn đầu tiên của Trương Hằng vô cùng thành công. Ngoài con gà nặng tới mười lăm cân, trên đường về cậu còn tình cờ phát hiện một bãi khoai tây dại.
Khoai tây giàu tinh bột, có thể dùng làm lương thực chính, lại cho năng suất cao. Trương Hằng chỉ giữ lại hai củ to nhất để tối nay hầm với thịt gà, phần còn lại thì cẩn thận đào lên, xếp vào giỏ tre mang về. Cậu dự định sẽ khai khẩn một mảnh đất cạnh nhà ngói để trồng thành vườn rau.
Loài này sinh trưởng nhanh, nếu chăm sóc tốt thì sau này cậu sẽ có nguồn cung khoai tây dồi dào.