Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 05 : Sinh tồn trên đảo hoang (5)

Trương Hằng cuối cùng cũng nhóm được lửa.

Nhờ vậy mà thực đơn của cậu không còn bị giới hạn ở mỗi trái dừa. Sau đó, theo chỉ dẫn của Ed, Trương Hằng tìm được một số con ốc biển trên những rạn đá ở bãi cát, thậm chí còn may mắn bắt được cua và hàu.

Đặc biệt là hàu – không chỉ thơm ngon mà còn giàu dinh dưỡng, chứa nhiều canxi, sắt, phốt pho cùng vitamin B2, được mệnh danh là “sữa của biển cả”. Chỉ tiếc là hàm lượng calo không cao, mỗi con chỉ khoảng 70 calo. Với những người sành ăn thì đó là điều đáng mừng, nhưng trong hoàn cảnh sinh tồn nơi đảo hoang, Trương Hằng lại ưu tiên những thực phẩm có năng lượng cao để đáp ứng nhu cầu vận động của cơ thể.

Cậu chẳng cần lo thân hình bị phá dáng vì ăn quá nhiều – mấy ngày qua, đói đến nỗi người đã sụt đi một vòng.

May mà tối nay có thể ăn một bữa đàng hoàng.

Trương Hằng bắt được hơn 70 con ốc nhỏ, 6 con hàu, 4 con cua ẩn sĩ. Tiếc rằng đám cua này thân hình khá nhỏ. Ed nói rằng cua ẩn sĩ vẫn có thể ăn được, nhưng vị thì không ngon lắm. Nhưng hiện tại bọn họ đâu phải đang dùng bữa ở nhà hàng Michelin, chuyện mùi vị đã không còn quan trọng nữa.

Trương Hằng còn nhìn thấy một vài con cá ven bờ, nhưng do không có dụng cụ, chỉ có thể đứng nhìn chúng bơi lượn thong dong trước mặt.

Ngoài ra, còn có mấy vũng nước nhỏ mà cậu đã phát hiện từ hai hôm trước. Trương Hằng dùng vỏ sò nhặt được để múc nước, nhưng lại gặp khó khăn ở khâu đun sôi.

Cả hai đang mắc kẹt trên đảo hoang, đến một cái bát bình thường cũng không có. Vỏ sò cách nhiệt quá tốt, cho dù đặt trực tiếp lên lửa cũng rất khó đun sôi.

Ed suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi tìm vài tảng đá đi, đừng chọn loại có nhiều lỗ rỗng hoặc dạng phiến mỏng.”

Trương Hằng gật đầu, tìm về một số tảng đá theo yêu cầu, mất khoảng 20 phút nung nóng chúng đến đỏ rực. Sau đó, cậu dùng cành cây kẹp đá bỏ vào vỏ sò, chẳng bao lâu sau, nước bên trong bắt đầu sôi sùng sục.

“Ở đây nước không nhiều, hai viên đá là đủ rồi.” Ed nói.

Cuối cùng, nước trong vỏ sò được đun sôi trong khoảng 15 phút – thời gian đủ để tiêu diệt phần lớn vi khuẩn.

Trương Hằng lặng lẽ ghi nhớ từng mẹo sinh tồn này.

Ed là một người thầy tốt. Dù bị thương ở lưng không thể cử động, nhưng vốn kiến thức sinh tồn phong phú của ông khiến Trương Hằng học được rất nhiều điều. Vì vậy, cho dù giờ phải lo chuyện nước uống và thức ăn cho cả hai người, Trương Hằng cũng không một lời oán thán.

Tuy nhiên, cậu không muốn phụ thuộc vào Ed mãi. Cậu muốn biến tất cả những điều đã học được thành kỹ năng thực thụ của bản thân.

Không phải vì muốn bỏ rơi Ed sau này. Thực tế, chỉ riêng ân tình dạy dỗ ấy, chỉ cần còn một miếng ăn, Trương Hằng cũng sẵn sàng chia một nửa. Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn có một linh cảm bất an.

Cậu nhận thấy sắc mặt Ed còn tệ hơn so với ngày đầu tiên được cứu lên bờ.

Khoảng thời gian dưỡng thương vừa qua vẫn không khiến chấn thương ở lưng ông khá lên.

Nhưng nghiêm trọng nhất chính là vết thương ở đùi. Trương Hằng từng băng bó tạm thời để cầm máu, nhưng sau đó thì hoàn toàn bất lực.

Trên hòn đảo hoang này không có kháng sinh như ở bệnh viện thành phố. Nếu vết thương bị nhiễm trùng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trương Hằng tin rằng một cựu sĩ quan như Ed hiểu điều đó còn rõ hơn mình, nhưng suốt những ngày qua, ông vẫn luôn cố tình lảng tránh chủ đề này.

Điều đó cũng khiến Trương Hằng càng thêm bất an.

Cậu chẳng thể làm gì, chỉ cố gắng chăm sóc Ed tốt nhất có thể. Trong những ngày sau đó, Ed tiếp tục dạy cậu cách chế tạo công cụ đá đơn giản, dùng than củi để làm sạch răng, thu gom nước mưa, dùng vỏ cây bện dây thừng, đóng bè gỗ đơn sơ, sử dụng bẫy san hô để bắt cá...

So với lúc mới lên đảo, cả hai giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Họ thậm chí còn tích trữ được một chút lương thực. Trương Hằng phơi khô phần cá ăn không hết rồi treo lên trần hang, để nếu gặp thời tiết xấu không thể ra ngoài thì cũng không phải nhịn đói.

Mọi chuyện có vẻ đang chuyển biến theo chiều hướng tích cực. Xem ra mốc 40 ngày sinh tồn không phải là mục tiêu không thể đạt được.

Nhưng ngay khi Trương Hằng vừa nghĩ như vậy, tai họa lập tức ập tới.

Tối ngày thứ 16, Ed bắt đầu lên cơn sốt cao. Trương Hằng buộc phải dồn toàn bộ sức lực chăm sóc ông, khiến thời gian và phạm vi tìm kiếm thực phẩm và nước uống bị rút ngắn nghiêm trọng. May là lượng lương thực đã chuẩn bị từ trước vẫn còn đủ để duy trì vài ngày.

Tuy nhiên, điều khiến Trương Hằng lo lắng hơn cả là tình trạng của Ed không hề cải thiện sau ba ngày liên tục.

Cậu cởi chiếc áo thun buộc ở đùi Ed, phát hiện vết thương sâu đến lộ xương nay đã hoàn toàn nhiễm trùng và mưng mủ.

Kể từ hôm qua, vị cựu sĩ quan đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Lượng lương thực trong hang cũng sắp cạn kiệt. Hai người gần như bước vào tình trạng “đạn hết lương cạn”.

Cuối cùng, vào đêm ngày thứ 19, Ed đột ngột mở mắt, nói với Trương Hằng đang nửa tỉnh nửa mê:

“Cậu biết điều quan trọng nhất khi sinh tồn nơi hoang dã là gì không? Chính là tâm lý không bao giờ dừng bước. Đừng bao giờ bằng lòng với những gì đã đạt được hôm qua. Mỗi ngày đều phải sống tốt hơn hôm trước, phải học cách chinh phục thiên nhiên này.”

“…”

Trương Hằng dụi mắt, cười gượng: “Ed, lần trước ông đâu có nói thế này.”

Nhưng đối phương đã không còn đáp lại.

Trương Hằng đặt ngón tay trước mũi ông, phát hiện Ed đã ngừng thở.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi Ed thật sự ra đi, trong lòng vẫn cảm thấy đau xót. Thời gian hai người bên nhau không dài, nhưng tất cả kỹ năng sinh tồn của Trương Hằng đều do Ed truyền dạy.

Họ là vừa thầy vừa bạn.

Trương Hằng đào một cái hố trong khu rừng gần hang để chôn cất thi thể Ed. Để ngăn dã thú phá hoại, cậu còn vót nhọn mấy cọc gỗ cắm quanh mộ.

Xong xuôi, cậu mới lê thân thể đói lả ra bờ biển tìm chút gì lót dạ.

Tin vui là đã qua được nửa chặng đường trong nhiệm vụ 40 ngày. Dù lại chỉ còn một mình, lần này Trương Hằng tự tin rằng mình có thể sống sót trên hòn đảo này.

Đặc biệt là chiều ngày thứ 20, cậu bắt được một con cá lớn nặng khoảng 1 kg trong bẫy san hô – tối nay lại có bữa ăn no nê.

Ngay khi Trương Hằng nghĩ rằng vận đen đã qua đi, một âm thanh hệ thống quen thuộc đột ngột vang lên bên tai:

【Cảnh báo!!! Cảnh báo!!! Phó bản mục tiêu xảy ra dị thường! Sai lệch nghiêm trọng về thời gian!】【Đang báo lỗi...】【Quyền hạn cấp hai đã mở, kiểm duyệt thông qua, hủy báo lỗi...】【Đưa lỗi này vĩnh viễn ra khỏi chuỗi xét định...】【Mục tiêu nhiệm vụ không thay đổi, thời gian trở về sửa đổi từ 40 ngày thành 520 ngày, xin người chơi chú ý!】

?!

Trương Hằng choáng váng vì chuỗi thông báo bất ngờ này. Đến khi hiểu ra, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, nhanh chóng nhìn xuống cổ tay phải.

Ba kim đồng hồ chồng lên nhau đúng vị trí 12 giờ.

Không thể nào... Trương Hằng kinh hãi.

Suốt thời gian qua cậu bận rèn luyện kỹ năng sinh tồn, trải qua đủ thứ chuyện, nên đã quên béng chiếc đồng hồ Seastar 24 vạch kia.

Những đêm đầu khi vừa đến đây, cậu cũng không thể vào được thế giới tĩnh lặng lúc nửa đêm, nên cứ nghĩ chiếc đồng hồ này vô dụng trong trò chơi.

Ai ngờ, nó lại đang âm thầm “tích tụ sức mạnh”.

Trương Hằng gần như lập tức hiểu ra: 520 ngày này chính là kết quả của khoảng thời gian 24 giờ mỗi đêm mà cậu có được, bị phóng đại lên đến 480 lần.

Trong thế giới này, đó là một con số kinh hoàng.