Mặt trời nhô lên từ đường chân trời biển, một ngày mới lại bắt đầu.
Trương Hằng mở mắt trong hang đá, phát hiện Ed đã ngồi dậy.“Chào buổi sáng, Trương.”“Chào.” Trương Hằng đáp.
“Trời ạ, giờ mà có một ly cà phê nóng, trứng chiên, xúc xích với bánh mì nướng thì tuyệt biết mấy.” Cựu đại úy quân đội cảm thán. “Nhưng với tình cảnh hiện giờ, chúng ta cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, đúng không? Tiếc là dừa cung cấp quá ít calo. Một quả dừa xanh chỉ có khoảng 200 calo, mà kể cả không vận động gì thì mỗi ngày chúng ta cũng tiêu hao đến 2000 calo. Ngoài ra, chúng ta cũng cần mở rộng thực đơn, tìm nguồn dinh dưỡng phong phú hơn. Ừm, đã ở gần biển, tôi nghĩ chúng ta nên tận dụng điều đó.”
“Tôi phải làm sao?” Trương Hằng hỏi.
“Đừng vội. Cậu sống trong thành phố, đường ruột đã yếu đi nhiều. Dù tôi có chỉ cho cậu cách lấy thức ăn từ biển, nếu không nấu chín thì một con cua thôi cũng đủ khiến cậu tiêu chảy đến mất nước. Vậy nên, chúng ta cần lửa. Nguồn nước cậu tìm được trước đó cũng cần đun sôi mới uống được. Đun trong ba phút là đủ tiêu diệt phần lớn vi khuẩn rồi. Giờ tôi sẽ dạy cậu cách nhóm lửa.”
Ed dừng lại một chút rồi kiên nhẫn giảng giải: “Quan trọng nhất khi nhóm lửa là chọn đúng loại gỗ. Loại cây gỗ mềm mọc nhanh là tốt nhất. Gậy xoay và tấm gỗ đế có thể lấy từ cùng một cây. Cạo vỏ cây ra, phơi khô ở nơi có nắng...”
Trương Hằng nghe rất chăm chú, nhưng khi bắt tay vào làm thì mới phát hiện chuyện này không hề dễ như tưởng tượng.
Suốt cả buổi sáng, cậu đều bận rộn với việc nhóm lửa.
Nhưng kết quả lại liên tiếp thất bại. Vì xoay gậy quá nhiều, da tay cậu bị mài đến bong cả mảng, đau đến mức phải nhăn mặt. Hơn nữa, vì không có thời gian ra ngoài tìm đồ ăn, cậu và Ed đành ăn nốt mấy quả dừa dự trữ, sau đó thì đành nhịn đói.
Điều khiến người ta nản hơn cả là công sức bỏ ra rất lớn nhưng chẳng thu được gì.
“Trương, không thể chỉ trong một ngày mà cậu biến từ tay mơ thành chuyên gia được đâu.” Ed an ủi. “Mọi việc bắt đầu luôn là phần khó nhất.”
“Lý là vậy, nhưng thất bại vẫn khiến người ta bực mình mà.” Trương Hằng ném thanh gậy gãy trong tay xuống, bất lực nói.
“Thất bại cũng là kinh nghiệm quý báu. Tổ tiên chúng ta hàng vạn năm trước cũng đã tiến hóa từ những thất bại như vậy.” Ed vẫn dịu dàng như thường. “Cậu là một học sinh thông minh, Trương, đừng vội. Cậu vẫn còn thời gian để học hỏi và trưởng thành. Giờ hãy nói cho tôi biết, cậu rút ra được gì từ lần thất bại này?”
“Loại gỗ này vẫn không được. Da tay tôi sắp mòn sạch mà chẳng có tia lửa nào. Tôi phải thử loại gỗ khác.” Trương Hằng nói.
Nhưng đời không ai lường trước. Đến chiều, gió nổi lên trên đảo, bầu trời nhanh chóng bị mây đen bao phủ. Trương Hằng không kịp dọn dẹp, đống gỗ cạo vỏ đang phơi trên vách đá bị mưa to làm ướt hết.
Điều đó đồng nghĩa với việc cả ngày hôm nay của cậu đã uổng công.
Trương Hằng nằm dang tay dang chân trong hang đá, mắt vô hồn nhìn trần hang. “Ed, tôi không nghĩ mấy lời ‘gà hầm tâm hồn’ của anh còn hữu dụng lúc này.”
“Vậy thì bỏ cuộc đi.” Ed bình thản nói.
“Hử?”
“Nhưng chỉ cho đến khi mưa tạnh thôi. Phải trút hết cảm xúc tiêu cực ra thì sau đó mới có thể tập trung vào công việc tiếp được.”
“Anh lúc nào cũng lạc quan thế à, Ed?”
“Có lẽ là do tôi từng gặp phải tình huống còn tệ hơn thế này khi băng qua rừng Amazon. Nghĩ đến lúc đó mà tôi còn vượt qua được, thì giờ càng không có lý do gì để bỏ cuộc.” Ed nói.
“Trải nghiệm khiến ta trở thành con người hôm nay, đúng không...” Trương Hằng thì thầm, lại nhớ đến lời của cô nàng bartender hôm trước, cảm giác như mình vừa chạm tới điều gì đó.
“Cơn mưa này xem ra sẽ không tạnh trước khi trời tối. Ngủ sớm đi thôi, ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Nói xong, Ed nằm xuống trước.
Tối hôm đó, hai người đành trải qua trong cơn đói.
…
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Trương Hằng đã tỉnh dậy vì đói.
Cậu chạy tới khu cây dừa, hái thêm mấy quả để lót dạ. Khu vực quanh đó, chỗ dừa mọc thấp đã bị cậu vặt gần hết, chỉ còn những cây cao ngất. Dùng đá ném cũng chẳng hiệu quả. Trương Hằng hiểu, thời gian không còn nhiều nếu không nhóm được lửa sớm, mọi việc phía sau sẽ đều bị đình trệ.
Lần này, cậu quyết định mạo hiểm một chút. Sau khi mang phần dừa về cho Ed ăn sáng, cậu một mình tiến sâu hơn vào khu rừng nguyên sinh phía sau bãi cát.
Kết quả không phụ công sức cậu không chỉ tìm được một loại cây thích hợp để nhóm lửa, mà còn thấy mấy con vật trông giống gà rừng. Tiếc là đám đó phản ứng quá nhanh chưa kịp tới gần đã vỗ cánh bay mất hút. Hiện tại, cậu chẳng làm gì được bọn chúng.
Trương Hằng bẻ một nhánh cây, mang về bãi biển. Làm lại mọi thứ như ngày hôm qua, và đến chiều, cuối cùng cậu cũng xoay ra được chút mùn cưa bốc khói.
Cậu làm theo đúng lời Ed dặn đặt mùn cưa vào trong đám “bùi nhùi” làm từ lá cây nến rừng, rồi nhẹ nhàng thổi hơi. Mùn cưa sáng dần, và… bùng lên.
Lửa cuối cùng cũng xuất hiện.
“Làm tốt lắm! Giờ thì chúng ta có thể tránh được nguy cơ nhiễm trùng rồi!” Ed phấn khởi reo lên.
Trương Hằng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ xúc động đến thế khi nhìn thấy lửa. Cậu còn đang định nói gì đó thì—một giọng nói thứ ba bỗng vang lên bên tai.
【Nhóm lửa thành công, đạt được kỹ năng mới Sinh tồn hoang dã lv0. Điểm trò chơi +3. Kích hoạt giao diện nhân vật cá nhân, có thể kiểm tra trạng thái cá nhân…】
Giọng nói này nghe quen quen. Trương Hằng cố nhớ lại chính là giọng vang lên bên tai lúc cậu còn đang hôn mê!
Cậu hỏi Ed: “Ed, anh có vừa nghe thấy gì không?”
Đối phương có vẻ ngơ ngác: “Tôi… nên nghe thấy gì sao?” Rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Trương, không lẽ cậu bị ảo giác vì mất nước?”
“……”
Trương Hằng cũng bắt đầu nghi ngờ có khi mình bị nắng dội đến phát mê thật rồi. Vì trước mắt cậu… xuất hiện một tấm bảng giống như thẻ thuộc tính trong game.
Họ tên: Trương Hằng
Giới tính: Nam
Tuổi: 19
Mã số người chơi: 07958
Số vòng chơi đã trải qua: 0
Điểm số hiện tại: 3
Kỹ năng sở hữu:
• Piano lv1
• Tinh thông ngôn ngữ lv1 (hai ngôn ngữ đủ dùng trong giao tiếp thường ngày)
Đánh giá: Người chơi này hoàn toàn tầm thường, không có điểm gì đáng khen, cũng chẳng có sở trường đặc biệt. Dự đoán không thể sống sót qua ba vòng chơi đầu tiên.
Trương Hằng cạn lời. Chưa bàn đến phần đánh giá đầy ác ý kia, điều khiến cậu ức chế là tại sao cậu chỉ có đúng hai kỹ năng?
À, dưới cột kỹ năng còn có dòng ghi chú nho nhỏ: Kỹ năng cấp 0 không hiển thị.
Với trình độ chơi đàn gần cấp 9 của mình, vậy mà chỉ được tính là cấp 1? Trò chơi này đúng là quá khắt khe! Đến chuyện nhóm lửa thử hỏi trăm người thì có mấy ai làm được bằng tay không? Thế mà cũng chỉ mới lò dò đến rìa của cấp 0!
Trò chơi này… xem ra còn khó hơn cậu tưởng rất nhiều.