Khi Trương Hằng kéo được người đàn ông trần truồng ấy lên bãi cát, cả hai đều kiệt sức đến mức gần như ngất lịm.
Cậu thậm chí không nhớ rõ mình đã bơi về thế nào trong đoạn đường cuối cùng. Chỉ đến khi đến gần người đàn ông ấy, Trương Hằng mới phát hiện ra cột sống của anh ta bị thương, đùi thì bị rách do va vào đá ngầm, hoàn toàn không thể tự mình di chuyển bảo sao trôi nổi như cái chai nước giữa dòng.
Việc kéo anh ta về bờ không hề dễ dàng.
Giữa chừng, Trương Hằng đã nhiều lần suýt buông tay, nhưng lạ là người đàn ông ấy lại rất lạc quan, ngược lại còn liên tục cổ vũ cho cậu.
Cuối cùng Trương Hằng cũng nghiến răng, gắng gượng kéo anh ta lên bờ.
Cả hai nằm vật ra trên bãi biển một lúc, Trương Hằng lúc ấy chỉ muốn tắt thở cho xong, đến một ngón tay cũng chẳng muốn cử động, chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài.
Không ngờ chỉ mới được hai phút thì người đàn ông trần truồng đã cất tiếng, “Này anh bạn, không ổn rồi. Chúng ta đang ở gần xích đạo, nhiệt độ giữa trưa có thể lên tới ba mươi lăm, ba mươi sáu độ. Nếu cứ nằm phơi nắng thế này, chúng ta sẽ nhanh chóng bị mất nước.”
“...”
“Tôi sẽ đưa anh đến chỗ mát hơn.” Trương Hằng hít vài hơi, gom chút sức lực còn lại, kéo người đàn ông vào khu vực có bóng mát bên dưới vách đá, rồi cởi chiếc áo thun của mình ra, đơn giản băng lại vết thương ở đùi cho anh ta.
Cậu thật sự kiệt sức rồi, ngay cả việc ném đá cũng chẳng còn sức. May mắn là không xa đó, cậu nhặt được vài trái dừa rụng dưới đất.
Người đàn ông trần truồng nhìn thấy Trương Hằng chuẩn bị đập dừa, hơi há miệng định nói gì đó.
“Hử?”
“Tôi không muốn tỏ ra đòi hỏi, nhưng nếu có thể, xin hãy chọn dừa xanh. Loại dừa rụng xuống đất đã già rồi, phần nước trắng sữa bên trong có thể gây tiêu chảy nếu uống, mà trong hoàn cảnh trên đảo hoang thế này thì tiêu chảy thật sự nguy hiểm.”
“Anh có vẻ rành về sinh tồn ngoài tự nhiên?”
“Tôi từng phục vụ trong quân đội, cũng từng mất hơn hai năm đi bộ băng qua rừng rậm Amazon, vậy nên, trong lĩnh vực sinh tồn ngoài trời, tôi nghĩ mình có thể được xem là chuyên gia.”
Trương Hằng biết mình đã đánh cược đúng. Quả nhiên, một trò chơi xuất sắc sẽ không bao giờ tạo ra cửa ải chết không lối thoát. Cậu hiểu rằng người đàn ông trước mặt chính là hi vọng để mình sống sót trên hòn đảo hoang này.
Điều đó cũng khiến cậu tò mò, hai người còn lại ngoài biển rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Xét về độ khó, việc cứu người đàn ông trần truồng là dễ dàng nhất. Mà theo logic thiết kế trò chơi, phần thưởng càng lớn nếu người chơi chấp nhận mạo hiểm nhiều hơn.
Dù vậy, Trương Hằng không hối hận. Cậu rõ hơn ai hết tình trạng cơ thể của mình.
Việc cứu được một người như thế đã là giới hạn, còn hai người xa hơn kia, dù có bơi đến cũng chẳng còn sức mà đưa họ về.
Hơn nữa, người đàn ông hói đầu trước mặt trông có vẻ rất dễ gần.
Đối với một “người thầy nhập môn”, đôi khi thái độ quan trọng hơn cả năng lực.
Quả nhiên sau đó, người đàn ông lên tiếng, “Bạn tôi, có thể giúp tôi tìm ít dừa xanh không? Cổ họng tôi thật sự khô rát, tôi hứa sẽ chỉ anh cách tìm nguồn nước.”
“Không thành vấn đề.” Trương Hằng tranh thủ nằm nghỉ một lát, lấy lại chút thể lực, rồi đi thực hiện yêu cầu đó.
Lần này cậu đập được mười bốn quả dừa, đưa cho người đàn ông năm quả, mình uống ba, số còn lại để dành làm thực phẩm dự trữ.
Sau khi uống nước dừa, sắc mặt người đàn ông trông khá hơn hẳn. Anh ta đưa tay ra, “Tôi chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Ed Wilson, người Anh, cựu đại úy quân đội Anh từng phục vụ tại Afghanistan. Cứ gọi tôi là Ed, và cảm ơn cậu vì đã cứu mạng tôi.”
“Tôi là Trương Hằng, người Trung Quốc, hiện vẫn còn đang học đại học năm hai. Không cần khách sáo.” Trương Hằng bắt tay với cựu đại úy quân đội Anh một cách thân thiện.
Ngay sau đó, giọng nói của Ed trầm xuống, “Thật đáng tiếc cho hai người kia. Gần đây ngoài hòn đảo này ra thì chẳng còn đất liền nào cả. Không lên được bờ, e rằng họ khó thoát.”
Tuy nhiên, Ed nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, lạc quan như cũ, “Được rồi, theo như đã hứa, tiếp theo tôi sẽ dạy cậu cách tìm nguồn nước.”
“Khi ở ngoài biển, tôi có nhìn sơ qua hòn đảo này có diện tích khoảng 12.000 héc-ta. Tôi thấy dấu chân động vật gần bụi rậm, điều đó có nghĩa là trên đảo có thể có suối. Hãy đi theo dấu chân đó, cậu sẽ tìm được nguồn nước. Nhưng tin xấu là, điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể có động vật ăn thịt trên đảo. Sắp tối rồi, mà không có đuốc thì đi sâu vào rừng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cậu có thể bị lạc hoặc bị thú dữ tấn công…”
Ed kiên nhẫn truyền đạt các kỹ năng sinh tồn, để Trương Hằng nghe rõ từng từ, anh còn cố tình nói chậm lại.
Dù vậy, Trương Hằng vẫn phải liên tục ngắt lời để hỏi nghĩa của một số từ vựng. Tuy có cha mẹ làm việc ở nước ngoài, nhưng họ rất ít khi ở nhà và cũng không chủ động dạy cậu ngoại ngữ.
Trình độ tiếng Anh của Trương Hằng chỉ ở mức trung bình khá, đủ giao tiếp thông thường, nhưng khi gặp các thuật ngữ chuyên ngành thì vẫn phải nhờ Ed giải thích.
Sau khoảng hai mươi phút học hỏi, Trương Hằng đã nắm được cơ bản cách tìm nước ngọt ngoài thiên nhiên. Làm theo lời Ed, cậu tạm thời dùng nước dừa làm nguồn nước chính, đồng thời tìm kiếm quanh khu vực có vách đá. Cậu không những tìm được vài vũng nước nhỏ, mà còn phát hiện một hang động tự nhiên.
Hang rộng khoảng mười mét vuông, bên trong đầy phân chim, mùi khá khó chịu, nhưng địa thế cao, không lo bị thủy triều cuốn đi khi ngủ vào ban đêm, và quan trọng hơn là ở vị trí khuất gió. Trên đảo hoang, sáng sớm và ban đêm thường khá lạnh, gió tạt vào người sẽ khiến cơ thể mất nhiệt nhanh hơn.
Hoàng hôn buông xuống, Trương Hằng tận dụng ánh sáng cuối cùng đi hái thêm vài quả dừa làm bữa tối, rồi cùng Ed chúc nhau ngủ ngon trong hang.
Lần đầu tiên ngủ ngoài trời, dù biết thể xác lẫn tinh thần mình đều đã đến giới hạn, nhưng Trương Hằng vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Mùi phân chim, đá nhọn đâm vào lưng, và cả những con côn trùng không rõ tên bò qua cánh tay trong bóng tối tất cả đều tra tấn thần kinh cậu, khiến cậu bứt rứt khó chịu.
Bất ngờ, Ed cất tiếng, “Trương, tôi đã nói với cậu điều quan trọng nhất trong sinh tồn ngoài tự nhiên là gì chưa?”
“Là gì?” Trương Hằng tưởng anh ta đã ngủ rồi.
“Kỹ năng sinh tồn đương nhiên rất quan trọng, khỏi phải bàn. Nhưng còn quan trọng hơn, là phải giữ vững tinh thần lạc quan. Khi cảm thấy quá mệt mỏi, hãy nghĩ về những điều vui vẻ. Tự nhủ với bản thân rằng, có khi ngày mai sẽ có tàu đi ngang qua và cứu mình về với thế giới văn minh.” Giọng Ed vẫn mang sự tích cực thường thấy.
Trương Hằng thầm thở dài. Nếu đây thật sự là một trò chơi, thì trong vòng bốn mươi ngày chắc chắn sẽ không có tàu nào tới.
Dù vậy, lời của Ed vẫn khiến tâm trạng cậu khá lên rất nhiều. Quan trọng hơn, cậu nhận ra rằng mình không còn đơn độc.
Trương Hằng vốn không phải kiểu người hay than thân trách phận. Dù chỉ là một thử thách sinh tồn kéo dài 40 ngày trên đảo hoang, nhưng có người thầy như Ed đồng hành, cậu tin mình làm được.
Cậu cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ra khỏi đầu.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến.
Cậu khép mắt lại.