Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 16

Tiếng gõ cửa vang lên, dứt khoát, ba lần. Không đủ mạnh để là báo động, cũng không đủ rụt rè để là vô hại.

Cô đã tỉnh từ trước. Cả đêm không thật sự ngủ. Chỉ nhắm mắt để yên lặng thở, chờ gió bên ngoài đổi hướng, và đoán xem có bao nhiêu bước chân qua lại quanh trại.

Khi Maggie cất giọng ngái ngủ trước cửa, Simon nghe rõ từng chữ.

Giọng nam. Bình tĩnh, không lắp bắp, không rụt rè.

Là hắn.

Cô quay lưng vào tường, kéo chăn lên đến cổ, che kín cơ thể đã mặc sẵn quần áo từ tối qua. Không phải vì sợ lạnh. Mà vì cô vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào nếu phải đối mặt với hắn.

Vài bước chân vọng vào. Rồi giọng Maggie có phần trêu chọc vọng tới từ cửa:

“Này, cái gã kia tới tìm nhóc kìa. Hắn hỏi nhóc có muốn gặp hay không?”

Cô không đáp.

Không "không", cũng không "có". Cô chỉ giữ im lặng. Một kiểu mặc định cho phép. Hoặc ít nhất, không từ chối.

Nửa phút sau, tiếng bản lề rít lên. Hắn bước vào.

Không gian thay đổi ngay lập tức thứ không khí quen thuộc của sương sớm, gỗ thông và khói súng cũ bỗng trở nên khác lạ. Cô cảm nhận được từng dao động trong bước chân hắn, không đều nhưng cẩn trọng. Hắn đang cân nhắc từng động tác, từng nhịp thở. Giống như khi lần đầu cầm súng không tự nhiên, nhưng cố gắng.

Maggie không khách sáo. Bà tiến lại giường, vén tung lớp chăn mỏng.

Cô để mặc.

Không vùng vẫy. Không phản kháng. Chỉ mở mắt, chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Maggie như thể muốn nói: Em biết, nhưng em chưa sẵn sàng.

“Simon, nhóc biết rõ là không thể trốn tránh đồng đội của mình mãi được, đúng chứ?” Maggie dịu giọng.

Cô không nhìn Maggie nữa. Chỉ dời ánh mắt sang phía bên kia phòng, nơi hắn đang đứng. Ánh sáng mờ buổi sáng chiếu qua khe cửa, hắt lên vai áo hắn một màu xám tro.

Lần đầu tiên, họ đối mặt trong một không gian không có súng.

Cô quan sát từng vết xước trên bàn tay hắn, miếng băng chưa thay kỹ, cách hắn đứng nghiêng nhẹ chân phải vì vết thương chưa lành hẳn. Cả sự im lặng của hắn cũng không khiến cô khó chịu như vẫn nghĩ.

Cô không định nói lời nào.

Nhưng một phần trong cô đã ngừng đề phòng.

Chỉ là, cô chưa biết phải gọi hắn bằng cái gì.

Cô không nói gì, chỉ ngồi dậy. Cúi đầu. Không dám nhìn ai kia. Cô đã chuẩn bị một lời cảm ơn… nhưng giọng nói đó lại đi trước.

“Cảm ơn cô đã bảo lãnh cho tôi, nhờ đó tôi mới được gia nhập đội du kích. Trước đây tôi có đến thăm cô, nhưng bác sĩ Maggie nói cô cần được nghỉ ngơi.”

Nhưng nhịp điệu của giọng nói ấy… cách cậu ấy chậm lại khi nhắc đến cô… khiến tim cô thắt lại.

Simon vẫn đứng đó, im lặng. Cô không hiểu rõ từng lời Trương Hằng nói, nhưng ánh mắt cậu nhìn cô, giọng điệu cậu nói ra, và cả những cái gật đầu trầm lặng sau câu nói tất cả khiến lòng cô dấy lên cảm giác lạ lẫm. Nhưng nhịp điệu của giọng nói ấy… cách cậu ấy chậm lại khi nhắc đến cô… khiến tim cô thắt lại.

Maggie dịch lại những lời của Trương Hằng. Lúc đầu, Simon chỉ nhẹ gật, không phản ứng gì đặc biệt. Nhưng khi nghe đến đoạn: “Cậu ấy nói nhờ có em mà cậu ta mới được ở lại trại du kích, cũng nhờ em mà đạn và đồ đạc được hoàn trả…”, đôi vai cô gái khẽ rung nhẹ.

Cô không phải người yếu đuối, càng không phải dạng dễ xúc động. Nhưng khoảnh khắc đó, trái tim cô lại mềm xuống. Như thể một lớp băng mỏng trong ngực bị ai đó gõ nhẹ, nứt ra, để lộ thứ gì đó rất con người bên dưới.

Cô không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình gầy, trắng và hơi run. Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ chủ động giúp đỡ ai, càng không nghĩ đến chuyện… quan tâm một người xa lạ đến từ một thế giới xa lạ hơn cả chiến tranh.

Chỉ là hôm ấy, khi cô mở mắt trong lán y tế, người đầu tiên cô thấy là cậu. Cậu đang đứng trước cửa, lặng lẽ, không bước vào như sợ quấy rầy cô. Sau đó, ngày nào cậu cũng luyện bắn súng ngoài rừng, lạnh đến cắt da mà vẫn không bỏ buổi nào. Đôi khi cô thấy cậu lặng lẽ nhặt lại từng vỏ đạn, lau sạch tuyết, cất gọn vào túi, dù biết chúng chẳng còn giá trị. Như thể mỗi viên đạn đều quan trọng, mỗi cơ hội sống sót đều đáng giá.

Simon nhận ra: người như thế, dù có vụng về, cũng không phải kẻ đáng ghét. Cậu ta đang cố gắng sống sót, cố gắng trở nên có ích.

Và có lẽ, chính sự kiên nhẫn lặng lẽ ấy đã khiến cô bắt đầu… để ý.

Maggie ngồi cạnh, dịch lại từng câu. Cô nghe và cố không biểu lộ cảm xúc. Nhưng đôi bàn tay cứ siết lấy nhau, còn ánh mắt thì không dám rời khỏi vết nhăn trên vạt áo mình.

“Quê tôi ở rất xa nơi này. Vì một số lý do, tôi… không thể ở lại lâu. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ rời đi.”

Maggie lặp lại. Từng từ, rõ ràng như nhát dao.

Simon giật mình. Một làn hơi lạnh lan ra từ lồng ngực. Cô vẫn biết. Người như cậu không thuộc về nơi này. Ánh mắt, giọng nói, cách cậu ta nhìn thế giới… đều không giống những người ở đây. Nhưng nghe tận tai, vẫn đau, trong ngực Simon chợt nhói lên một cơn buốt lạnh. Không rõ vì sao có thể là vì cảm giác mất mát, hoặc vì sự thực rằng cô chưa từng nghĩ đến cái ngày ai đó sẽ bước ra khỏi cuộc đời mình, dứt khoát như thế.

Và cay đắng nhất, là cô không thể trách.

Bởi vì người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ lại là cô. Cô là người đặt súng xuống, là người bước đến gần, là người nhìn vào mắt cậu ấy dưới cơn mưa tuyết mà không chĩa súng bắn.

Cô từng nghĩ người này có thể sẽ ở lại. Có thể sẽ trở thành một đồng đội đáng tin. Hoặc có thể... chỉ là có thể thôi... sẽ hiểu cô, như cách cô bắt đầu hiểu cậu.

Vậy mà không.

Cô ngu ngốc thật.

Vậy mà không.

Maggie quay sang nhìn Simon, lắc đầu, rồi tiếp tục trò chuyện với người kia bằng thứ tiếng mà cô không hiểu. Giọng họ trầm lại, lúc nhẹ lúc gay gắt, như hai con dao cọ sát vào nhau.

Rồi Maggie cười, khói thuốc cuộn lên. Giọng bà có phần chua chát, giống như đang kể lại những điều từng khiến bà đau đến tận xương.

Cô không quan tâm. Mọi thứ đều mờ nhạt. Chỉ có người kia đứng đó, kiên nhẫn như chờ một lời chào tạm biệt.

Cô đứng lên. Mở cửa. Gió lùa vào, lạnh tê tái, khiến mái tóc cô phất lên rồi rối tung. Cô hít một hơi.

Rồi nói. Chậm rãi. Rõ ràng. Bằng tiếng Phần Lan.

“Tôi sẽ dạy cậu ta bắn súng.”

Maggie quay lại, mắt bà hơi mở to. Bà lập tức dịch lại.

Người kia ngước nhìn cô, rõ ràng là không ngờ.

Cô tránh ánh mắt cậu, quay người. Bước đi không ngoảnh lại.

Không phải vì cậu ấy yêu cầu. Mà vì nếu người đó thật sự sẽ rời đi… thì ít nhất, cô cũng muốn cậu sống sót.

Đó là tất cả những gì cô có thể làm cho người con trai ấy.

Tôi sẽ dạy cậu ta. Để cậu có thể sống sót, kể cả khi tôi không còn đứng cạnh.

– Simon (không nói ra, nhưng luôn nghĩ vậy)