Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 18

Ngày thứ mười ba, chuyện cần đến rốt cuộc cũng đến.

Tin báo đến từ một người đàn ông làng Simojärvi, mặt đầy tuyết, chân lấm bùn. Đơn vị Hồng quân đang hành quân gấp, có thể hướng tới con đường tiếp tế cũ xuyên rừng phía đông nam. Đội trưởng Arki kẻ có bộ ria mép cứng như cước triệu tập toàn bộ đội du kích, mắt sáng rực như người vừa thấy thú lớn. Mọi người đồng tình không chút do dự. Cô cũng không ngần ngại bước lên, nói thẳng:

“Tôi tham chiến.”

Chưa ai ngăn cản cô kể từ khi hồi phục. Họ biết rõ, nếu Simon đã nộp đơn, nghĩa là cô đã quyết định. Không ai hỏi lý do.

Cậu trai kia không có mặt trong cuộc họp. Nhưng gương mặt cậu ta dường như đã sớm hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Khi Simon bước ra khỏi lán, vẫn còn sặc mùi dầu súng từ kho quân khí, cậu ta đang lau cây M28 của mình, từng động tác đều đặn, cẩn thận đến dị thường.

Bữa trưa hôm đó có bánh mì đen, mỡ tuần lộc và cà rốt ngâm. Thịt hầm cũng đậm đà hơn mọi ngày, chắc do Otto bị thuyết phục rằng nên cho người ta ăn no trước khi tiễn họ đi chết. Simon ngồi đối diện Trương Hằng, nâng bát hầm lên, nói chậm rãi bằng vốn tiếng Anh chưa tròn chữ:

“We… mission.”

Cậu ta ngẩng lên, gật đầu, trả lời bằng một từ Phần Lan đơn giản: “Hyvä.” (Tốt.)

Cô không biết cậu có hiểu gì không, nhưng ánh mắt lúc đó rất bình tĩnh. Giống ánh mắt của người đã chuẩn bị sẵn sàng, hoặc… của người không có gì để mất.

Họ đến chỗ Otto ông già què lưng, thợ săn kiêm bếp trưởng kiêm kho quân nhu. Cô lấy thêm bốn băng đạn, chia đều cho cả hai. Trương Hằng được phát thêm một bộ đồ ngụy trang vằn xám nhạt, thay thế chiếc áo khoác kaki vàng như tấm vải liệm của lính Liên Xô. Giờ trông cậu ta đã giống người trong đội hơn, dù vẫn đi đôi giày không vừa chân.

Simon lặng lẽ quan sát lúc cậu ta sắp xếp ba lô. Bàn tay cậu đặt cuộn băng cầm máu vào ngăn riêng, tránh chạm vào thức ăn khô. Động tác ấy không giống lính tân binh.

Nhưng cô vẫn nhận ra. Cậu ta đang cố giữ bình tĩnh, cố làm ra vẻ sẵn sàng. Rất giống cô ngày đầu tiên đi săn một mình trong rừng sâu, năm mười ba tuổi.

Không ai dạy cô cách giết một con tuần lộc mà không để nó gào rú. Không ai dạy cậu ta cách tồn tại trên chiến trường, ngoại trừ thời gian và lựa chọn duy nhất: sống.

Khi Trương Hằng đeo khẩu M28 lên vai, Simon đã đứng trước cửa lán, đợi sẵn. Cô không chắc mình đang làm gì, nhưng chân vẫn đứng yên đó, nhìn cậu ta đi ra. Một cái gì đó thúc đẩy có thể là thứ tàn dư cuối cùng của cảm xúc nhân loại còn sót lại trong cô.

Và rồi, cô tiến tới, vòng tay ôm lấy cậu ta, chỉ một giây. Ngắn đến mức chính cô cũng không hiểu nổi.

“Don’t worry… I’ll protect you.” cô nói, tiếng Anh vụng về, ngượng ngập.

Đáng lý cô nên câm lặng như mọi khi.

Nhưng cậu ta chỉ đáp gọn: “Cậu yên tâm. Tôi cũng vậy.”

Cô không đáp lại. Chỉ xoay người, bắt đầu đi trước.

Họ không đi cùng đơn vị chính. Đội trưởng Arki đồng ý cho cô hoạt động độc lập, như mọi lần. Cô đã quen với việc đi một mình, di chuyển không tiếng động giữa rừng sâu. Chỉ lần này, sau lưng cô có thêm một tiếng bước chân, không nặng nề, không vụng về nhưng vẫn là tiếng người.

Khoảng cách giữa họ luôn duy trì đúng một mét. Cô không quay lại. Cũng không nói gì thêm. Không phải vì cảnh giác, mà vì chẳng biết phải nói gì. Một phần trong cô vẫn đang cố lý giải vì sao mình lại ôm cậu ta.

Khi trời ngả màu đồng thiếc, Trương Hằng ra hiệu dừng lại. Cậu ta nhóm lửa. Cũng không tệ. Thậm chí biết cách giữ khói thấp, không để lửa lan vào rêu khô. Cô ngồi xuống quan sát, ánh mắt vô định, như đang nhìn xuyên qua đống củi cháy.

Lửa làm cô nhớ tới điều gì đó. Không phải chiến tranh. Là căn nhà gỗ nhỏ ở Rovaniemi, ông nội và lò sưởi, tiếng gỗ nổ lách tách, mùi bánh lúa mạch và tiếng chó tru khi tuyết rơi đêm. Những ký ức không liên quan, không cần thiết… nhưng vẫn quay lại vào lúc không ngờ tới nhất.

Cô bỗng thấy mặt mình nóng bừng. Tim đập lạc nhịp. Lúc nhận ra mình đã nhìn Trương Hằng quá lâu, cô lập tức đứng bật dậy, lúng túng ra hiệu:

“Tôi đi… tuần tra.”

Thật là cái cớ ngớ ngẩn.

Xung quanh toàn rừng rậm. Không có dấu chân người. Không có khói súng. Ngoài vài con tuần lộc băng ngang đường, khu vực này còn sạch sẽ hơn cả trại.

Nhưng chính sự yên tĩnh ấy… mới khiến cô hoang mang.

Simon bước chậm giữa rừng cây, tiếng tuyết rộp rộp dưới chân vang vọng trong không gian vắng lặng. Gió rít qua những cành thông cao vút, cuốn theo mùi nhựa thông và hương khói bếp vẫn còn vương lại nơi cổ áo. Trời đã sẫm màu, bóng tối chập chờn len lỏi qua từng nhánh cây, tựa như một bàn tay âm thầm siết lấy lòng người.

Cô dừng lại bên một gốc cây phủ đầy rêu xanh, đặt tay lên lớp vỏ sần sùi lạnh buốt. Trái tim vẫn đập nhịp đều, nhưng trong lồng ngực có thứ gì đó không yên. Không phải nỗi sợ Simon đã quen với chiến tranh, với việc bước vào ranh giới sinh tử mà không cần báo trước. Cô từng bắn hạ người ở khoảng cách xa hàng trăm mét, từng lặng im theo dõi một đơn vị địch từ sáng đến chiều chỉ để tìm đúng khoảnh khắc bóp cò.

Nhưng lần này… lại có gì đó khác.

Cô không quen việc có người đi cùng. Nhất là một người không thuộc về nơi này, không được huấn luyện bài bản, không biết rằng chỉ một âm thanh sột soạt thôi cũng đủ khiến mạng sống đổi lấy bằng một viên đạn lạnh lùng từ đâu đó trong rừng.

Simon quay đầu nhìn về phía trại dã chiến nơi đám khói mỏng vẫn còn lơ lửng. Trương Hằng… dường như không hề biết sợ. Cậu cười khi nhìn cô lúng túng, còn chủ động nấu ăn, nhét thêm hộp băng cứu thương vào ba lô của cô mà chẳng hỏi lấy một câu. Cậu cẩn thận chừa lại một chỗ bên cạnh, sắp chăn gọn gàng, chỉ vì hôm trước thấy cô ngủ ngoài sàn.

Một gã dị hợm, ngốc nghếch, ồn ào.

Nhưng cũng chính vì thế, lại khiến cô không thể rời mắt.

Simon giật nhẹ sợi dây đeo khẩu M28, kéo nó về sát người hơn. Không phải để phòng thủ. Mà như một cách tự trấn an.

Bỗng, cô cảm thấy má mình nóng ran. Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng không đủ để làm dịu đi cái cảm giác kỳ lạ vừa bùng lên trong lòng.

Don't worry... I’ll protect you.

Lời nói của chính cô lúc nãy vang lên trong đầu như tiếng vọng từ đáy giếng. Lúc đó, Simon cứ nghĩ nói ra sẽ nhẹ lòng hơn. Nhưng thực tế là... tim cô bây giờ còn hỗn loạn hơn cả khi bước vào chiến trường.

Cô bực mình đá vào gốc cây, vết giày hằn lên lớp rêu non.

Tại sao lại là cậu ta?

Tại sao lại nói ra câu đó?

Simon không có câu trả lời. Cô chỉ biết, kể từ khi gặp người đó… thế giới vốn rõ ràng như ống ngắm của khẩu M28, bỗng dưng bắt đầu nhòe đi từng chút một.