Cô không nhìn lại khi tiếng súng máy quét qua phía sau, cũng không dừng bước khi tiếng thét gào lẫn tiếng xương vỡ thịt nát rít lên trong rừng. Những âm thanh ấy, nếu lắng nghe đủ lâu, sẽ hóa thành thứ gì đó mềm nhũn trong não. Mềm đến mức có thể vo tròn, ném ra khỏi tâm trí, như cách người ta ném xác chuột ra ngoài hiên trong mùa đông.
Cô đã nhìn thấy nó quá nhiều lần.
Không phải ai cũng cần phải chứng kiến tất cả để hiểu rõ. Nhưng cô thì khác. Cô cần tận mắt thấy. Cần biết chắc mình đã kết thúc điều cần kết thúc.
Sau mỗi trận chiến, sẽ có những tiếng rên rỉ, những kẻ thoi thóp, những cánh tay giơ lên giữa bùn tuyết, những ánh mắt trừng trừng vẫn chưa kịp chớp lại. Và nếu để chúng sống… mai này sẽ lại là họ chĩa súng về phía đồng đội của cô.
Simon đã không còn đếm số người mình giết. Nhưng cô nhớ từng cú bắn.
Trận chiến hôm nay không phải một chiến thắng khó khăn. Chỉ là một màn thanh trừng được tổ chức tốt. Cô và người kia không cần trao đổi quá nhiều. Giao tiếp bằng mắt là đủ. Khi cô rút súng, cậu ta đã hiểu mình phải dời vị trí sang bên nào. Khi cô ghìm hơi thở, cậu ta cũng giữ im lặng.
Không cần chỉ đạo. Không cần lòng tin. Chỉ cần cả hai đều biết rõ: cái gì sẽ chết trước.
cậu ta chưa bao giờ hỏi cô về khẩu súng hay cách cô nhắm bắn. Nhưng ánh mắt cậu ta khi nhìn viên đạn rời khỏi nòng, xuyên thủng sọ một tên sĩ quan Hồng quân từ khoảng cách hơn bốn trăm mét, thì khác.
Không phải ánh mắt của một kẻ kinh ngạc.
Là kẻ hiểu rõ.
Sau trận đánh, Simon không nói gì. Cô luôn như thế. Nhưng trong lúc rút lui, cô liếc sang phía cậu ta vài lần chỉ để chắc chắn rằng cậu ta không dính thương tích nào. Trong vài giờ di chuyển, cậu ta không nói một câu dư thừa, không lục túi tìm thuốc, không càu nhàu than thở. Cũng không cười. Cô thích vậy.
Chúng tôi cùng sống sót. Đó là đủ.
Khi trở lại trại, đám du kích đã bắt đầu tụ tập nơi sân trống. Lửa bập bùng, hơi rượu bay khắp nơi. Vài người cởi trần, vật tay như những con thú săn được mồi, gào lên điên dại trong men chiến thắng. Simon bước ngang qua bọn họ, không dừng lại. Không phải vì cô ghét họ mà vì cô không thuộc về cái loại chiến thắng ồn ào này.
Trên chiến trường, tiếng hô không bao giờ cứu được ai.
Căn chòi nhỏ của cậu ta vẫn như trước, nhưng có thêm chiếc giường gỗ mới. Trên đó đặt vài vật dụng cá nhân đơn giản thứ mà Maggie chắc chắn đã chuẩn bị. Simon không cảm ơn. Cô biết ơn theo cách khác: giữ yên lặng, giữ khoảng cách, và giữ lời hứa bảo vệ những gì có thể bảo vệ.
Maggie không có ở đó. Nhưng cô biết bà vừa khâu xong một vết thương, hoặc đang pha thuốc. Mùi ether loãng vẫn còn vương trên áo khoác treo ở trước cửa.
cậu ta bước vào sau cô vài phút. Cậu ta không nói gì, chỉ đổ toàn bộ số đạn nhặt được ra sàn, đếm lặng lẽ trong ánh sáng dầu mờ.
513 viên.
Simon không ngạc nhiên. Cô biết cậu ta đang cố bù đắp khoảng cách giữa người mới và người sống sót. Giữa kẻ bình thường và xạ thủ. Cô biết, vì chính cô cũng đã từng như vậy.
Không phải ai cũng sinh ra để bắn tỉa. Nhưng kẻ sống sót lâu nhất trên chiến trường, thường là những kẻ học được cách nhắm thẳng vào tim trước khi biết rung động.
Cô nhìn cậu ta lặng lẽ nhét đạn vào túi, ánh mắt cậu ta kiên định. Không có gì là ngây thơ trong đó. Không còn nữa.
Cô rời khỏi căn chòi không lâu sau đó. Bước chân nhẹ như thể tan vào tuyết. Nhưng trong lòng, lần đầu tiên sau nhiều tuần, có một cảm giác không gọi thành tên. Giống như một cánh lông vũ rơi vào khoảng trống nhẹ, rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta quay đầu nhìn lại.