Một lượt chơi bổ sung thật ra cũng dễ hiểu thôi. Không phải ai cũng giống như Trương Hằng, mỗi lần vào phó bản là ở lì cả năm rưỡi. Phần lớn người chơi dù có học được kỹ năng gì mới đi nữa thì cấp độ cũng chẳng lên được bao nhiêu. Vậy nên trò này giống như một cơ hội để họ tiếp tục hoàn thiện, nâng cao kỹ năng của mình trong game.
Tuy nhiên, cái giá 500 điểm tích lũy là cực kỳ đắt đỏ. Trương Hằng đã trải qua ba lượt chơi rồi, vậy mà điểm trong tay cũng chỉ mới vừa vượt qua con số 100. Cứ theo cái đà này thì ít nhất cậu còn phải chơi thêm mười mấy lượt nữa mới có thể gom đủ. Nếu không có cách nào khác để kiếm thêm, thì món này chắc chẳng mấy ai mua nổi.
Ấy vậy mà thứ đó vẫn chưa phải là món đắt nhất trong danh sách.
Trương Hằng tiếp tục lướt xuống dưới, rồi thấy một món khác còn "cháy ví" hơn Thẻ miễn trừ trừng phạt khi thất bại, giá tận 800 điểm.
Nói trắng ra, tấm thẻ này giúp người chơi né được hậu quả khi thất bại nhiệm vụ.
Ngay cả Trương Hằng cũng có chút lung lay. Ba lượt chơi vừa rồi cậu đều vượt qua trót lọt. Trong đó, vòng đầu tiên và vòng thứ ba là dạng sinh tồn nghĩa là nếu thất bại thì cũng tèo luôn, thẻ miễn trừng phạt cũng chẳng có đất dụng võ. Nhưng trong những phó bản kiểu như "Tokyo Drift", nếu không hoàn thành được nhiệm vụ chính thì đến lúc bị cưỡng chế trở về, hình phạt cụ thể là gì thì Trương Hằng cũng không rõ. Vậy nên nếu đủ điểm, thủ sẵn một tấm thẻ thế này trên người cũng chẳng phải ý tồi.
Ngoài ra, ở cuối danh sách còn có một món lạ tên là Thẻ hội viên vĩnh viễn tại điểm chơi số 137, giá 999 điểm nhìn qua thì... khá là khả nghi.
Theo lời cô nàng bartender, nếu có tấm thẻ này thì mọi chi tiêu tại điểm chơi đó đều được giảm 20%. Còn có đáng hay không, thì phải tự người chơi cân nhắc lấy.
Trên danh sách dài ngoằng ấy, Trương Hằng không thấy món đạo cụ nào mang tính "game" cả. Trừ lượt chơi bổ sung và thẻ miễn phạt kia, phần lớn vật phẩm đều là những món tồn tại ngoài đời thật. Ví dụ như... chim cánh cụt chẳng hạn dù là loài bản địa của Trái Đất, nhưng vẫn có thể mua được ở đây với giá chỉ 1 điểm, đã vậy còn miễn phí vận chuyển. Xét trên một phương diện nào đó, cái "shop" này cũng không đến nỗi vô lương tâm.
Tất nhiên, chuyện có ai thật sự muốn mua không lại là chuyện khác.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt. Kỳ thi cuối kỳ đã cận kề, khắp trường đều là cảnh học sinh ôn bài gấp rút. Thư viện bây giờ lúc nào cũng chật cứng người. Hàng xếp hàng buổi sáng kéo dài đến tận trước cửa căng tin. Trương Hằng cũng đành phải điều chỉnh lại lịch sinh hoạt ban ngày đi tập ở phòng gym với sân bắn cung, đợi đến 12 giờ đêm, khi thế giới tạm ngừng chuyển động, cậu mới pha cà phê, xách sách vào thư viện vắng tanh để ôn bài.
Trương Hằng thật ra rất ít khi trốn học. Ngoại trừ lần bị điểm danh đột xuất ở lớp tiếng Anh, còn lại đều tham gia khá đều. Vậy nên cậu cũng không lo bị trượt môn. Có điều vì mỗi lượt chơi cậu đều ở lại quá lâu, nhiều kiến thức đã gần như quên sạch, nên giờ phải học lại từ đầu cũng là điều tất yếu.
Nhưng hành vi của cậu rơi vào mắt người khác thì lại có vẻ... "không giống ai". Lúc ai cũng đang vắt chân lên cổ học ngày học đêm, thì cậu vẫn cứ tà tà đi qua đi lại, thong thả như không. Ngay cả Trần Hoa Đống thằng bạn cùng phòng cũng hiếm khi dậy sớm, nay cũng phải gắng gượng học hành. Mỗi lần thấy Trương Hằng đeo cung rời ký túc xá là lại trừng mắt lườm như muốn nói:
Thằng này rốt cuộc có học không đấy?
Tệ hơn là Trương Hằng thường đi đến tận khuya mới về, sát giờ cúp điện. Trần Hoa Đống chẳng tài nào hiểu nổi, rốt cuộc cậu đào đâu ra thời gian để ôn thi nữa?
Hôm nay Trương Hằng có phong độ cực kỳ tốt. Ở đường bắn 50 mét, cậu bắn mười mũi tên vào bia di động tất cả đều trúng hồng tâm. Bỏ qua ánh mắt tiếc rẻ của huấn luyện viên, cậu uống ngụm nước khoáng. Vừa kết thúc vòng chơi thứ ba, còn lâu mới tới vòng thứ tư, cậu cũng chẳng sắp xếp lịch luyện tập dày đặc làm gì. Tập xong, thay vì đi gym tiếp, cậu lang thang ra công viên... ngồi cả buổi chiều cho bồ câu ăn. Tối còn rảnh đến mức vào nhà thi đấu xem trận bóng rổ.
Khi trận đấu kết thúc thì đã mười giờ. Trương Hằng không bắt tàu điện mà quyết định chạy bộ về trường. Trên đường về, khi đi ngang một con hẻm nhỏ, cậu thấy hai người đang lục thùng rác kiếm đồ ăn.
Có vẻ là hai ông cháu quần áo tả tơi. Người lớn tuổi hơn lôi ra được nửa hộp gà rán cùng hai túi đồ ăn thừa, mở ra, rồi gọi đứa bé ngồi xổm ở góc tường lại ăn. Nhưng ngẩng đầu lên thì đã thấy Trương Hằng dừng lại, sau đó bất ngờ lao thẳng về phía họ.
Cả hai có vẻ từng bị đám du côn ở khu này bắt nạt nên trông thấy liền hoảng hốt. Người già hoảng tới mức đánh rơi luôn túi đồ, theo phản xạ muốn kéo đứa nhỏ vào lòng che chở. Nhưng ngay khoảnh khắc đó có thứ gì nhỏ xuống vai bà.
Từ góc độ của Trương Hằng, cậu thấy rất rõ: cả bức tường gạch phía sau lưng người nhặt ve chai như bị nung chảy như pho mát nóng. Thứ chất lỏng đen sì bắt đầu nhỏ xuống vai bà, rồi nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể.
Đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị cảnh tượng đó làm cho chết lặng, vẫn ôm hộp gà rán đứng yên bất động.
Trương Hằng lập tức lao đến, nắm lấy tay ông cụ. Nhưng thứ chất lỏng đen kia lại mạnh hơn cậu nghĩ. Nó như thể có thể tự do chuyển đổi giữa thể lỏng và thể rắn. Cậu kéo mạnh mà chẳng nhúc nhích chút nào.
Dù chưa dùng hết sức, nhưng cũng chẳng khác gì. Nếu kéo mạnh hơn nữa, thì người không chịu nổi đầu tiên chắc chắn là thân thể gầy yếu của ông cụ.
Trương Hằng còn đang suy nghĩ xem có cách nào khác không thì thứ chất lỏng kia đã kịp bao trùm một nửa cơ thể người đàn ông, hơn nữa thứ đó không hề vô tri nó đã tóm được một con mồi, nhưng rõ ràng chưa hài lòng. Từ cánh tay ông cụ, nó bắt đầu bò ngược về phía Trương Hằng.
Phản xạ của cậu rất nhanh, kịp rút tay về, rồi chụp lấy đứa bé đang ngẩn người bên cạnh. Tới lúc đó, thằng bé mới tỉnh lại, vùng vẫy dữ dội như muốn quay lại cứu ông, nhưng chất lỏng đen kia đã nhanh hơn. Trong chưa tới một phút, toàn thân người ông đã bị nuốt chửng, rồi từ từ chìm vào bức tường gạch.
Nửa phút sau, cả con hẻm chỉ còn lại Trương Hằng và đứa bé ăn xin đang bị cậu xách trong tay.
Cánh tay phải của Trương Hằng đột nhiên đau nhói bị thằng bé cắn một phát. Nó vùng ra khỏi tay cậu, lao về phía bức tường, quỳ sụp xuống đất.
Nhưng dù nó có gào thét, đấm đá thế nào đi nữa bức tường trước mặt cũng không còn chút động tĩnh nào.
Cảnh tượng lúc nãy... như chưa từng tồn tại.