Nhân viên bên cạnh cũng đang vò đầu bứt tai. Thành tích của Trương Hằng rõ ràng vượt qua ngưỡng thưởng lớn, nhưng chẳng ai ngờ tối nay lại thành cảnh “thần tiên đánh nhau”. Con gấu bông siêu to ấy đã nằm trong tiệm game suốt bao lâu mà chưa từng có ai thắng nổi, vậy mà chỉ trong một buổi tối lại có hai người ôm gấu về nhà. Tình huống kiểu này đúng là hiếm như tuyết tháng năm, đến cửa tiệm cũng chẳng kịp chuẩn bị con gấu thứ hai. Nhân viên đành ngỏ lời với ba người, xem có thể đổi sang phần thưởng khác có giá trị tương đương không.
Ánh mắt Trương Hằng lúc này lại dừng trên đám người bên đội thể thao. Người đứng đầu, chắc chắn là tên Vương Bân kia, sắc mặt lúc trắng lúc xanh như bị dị ứng thời tiết, cuối cùng vẫn nghiến răng mở miệng:
“Đã cược là phải chấp nhận thua. Mấy anh em bọn tôi sẽ làm theo giao kèo.”
Trương Hằng hơi bất ngờ. Không ngờ đám này lại có chút khí chất kẻ sĩ. Dù đông người, hoàn toàn có thể phủi tay bỏ đi sau khi thua kèo, chẳng ai cản nổi. Dù cũng mất mặt, nhưng chắc chắn vẫn đỡ hơn cảnh phải đứng giữa tiệm game hô to “tôi là gà mờ”. So với bọn họ, tay sinh viên chuyên ngành Nhật ngược lại thật đáng thất vọng. Lúc sắp thua thì co vòi, rõ ràng kéo theo cả hai người bạn nhưng ngay cả một câu “mọi chuyện để tôi gánh” cũng không dám nói. Quả là thiếu hẳn chút khí phách.
Trương Hằng quay sang nói với Vương Bân:
“Không cần phải hô hét gì cả. Con gấu bông đó chắc các cậu cũng chẳng cần đến. Vậy để lại cho bọn tôi đi. Coi như chuyện hôm nay dừng ở đây, được chứ?”
Vương Bân nghe vậy thì hơi ngớ người. Hắn đã thấy tên sinh viên chuyên Nhật lôi điện thoại ra, cứ tưởng ba người họ sắp quay clip trêu ngươi trả đũa, xả hết cơn tức. Không ngờ đối phương lại chủ động cho một lối thoát. Điều này hoàn toàn trái ngược với khí thế ngạo mạn lúc nãy khi Trương Hằng còn cố ý để lại một đồng xu trên giá súng như thách thức.
Thật ra giữa Trương Hằng và nhóm của Vương Bân chẳng có thù hằn sâu nặng gì. Chuyện tối nay, nói cho cùng chỉ là va chạm nhỏ. Vương Bân nắm chắc phần thắng vì có đồng đội mạnh, tiện miệng chế nhạo sinh viên chuyên Nhật. Trương Hằng chẳng làm gì khác ngoài việc đáp trả bằng đúng cách đó.
Đồng xu kia giờ vẫn nằm chễm chệ trên giá súng, nhưng bọn Vương Bân lại chẳng ai dám cầm lấy. Chính sự im lặng đó lại có sức sát thương còn nặng nề hơn bất kỳ lời nhục mạ nào.
Giờ đây, khi cục diện đã đảo ngược, Trương Hằng cũng không có hứng ép bọn họ phải làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Phản ứng nhanh nhất là tên mập mặc áo lông vũ. Gã nhanh chóng nhét con gấu bông vào tay Hayase Asuka, mồ hôi túa ra trán:
“Tốt quá rồi. Tôi là đàn ông con trai, ôm cái này thấy... kỳ cục chết đi được. Các cậu thích thì cứ lấy đi.”
Những người khác cũng vội cười gượng phụ họa theo. Cả bọn thể thao giờ lúng túng thấy rõ. Trước đây bọn họ cũng nhiều lần gây chuyện chỉ vì cái miệng lưỡi trơn tru, nhưng phần lớn đều là kẻ thắng. Lần này lại đụng phải tường sắt, bị dập không thương tiếc, đúng là lần đầu tiên.
Thấy Trương Hằng chủ động xí xoá, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo nhau ra khỏi tiệm game.
Chỉ còn lại Vương Bân chần chừ đứng lại sau cùng. Gã bước đến trước mặt ba người. Trương Hằng nhíu mày, nghĩ hắn chưa cam tâm, muốn kiếm chuyện tiếp. Ai ngờ Vương Bân lại mở miệng:
“Lần này bọn tôi nợ cậu một món. Ghi số điện thoại của tôi lại đi, sau này nếu có chuyện cần người, cứ gọi. Nhưng nói trước, có thể đến ‘giữ sân’ thì được, đánh nhau thì chịu. Quy định trường tôi nghiêm lắm.”
Trương Hằng hơi bất ngờ. Không ngờ đối phương cũng phân biệt rõ ân oán, gật đầu ghi lại số.
…
Sau khi đám thể thao rút lui, Hayase Asuka vẫn ôm con gấu bông trong tay, cảm giác như đang mơ giữa ban ngày.
“Woa! Anh giỏi bắn súng vậy mà giờ em mới biết! Anh từng làm đặc vụ à?!”
Cô gái vừa nói vừa bắt chước động tác rút súng, trông đến là sinh động.
“Không có, chỉ là chơi game bắn súng nhiều thôi mà.” Trương Hằng trả lời.
Vì chưa từng chơi FPS nên Hayase cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ càng thêm ngưỡng mộ khả năng chơi game của cậu.
Trong khi đó, sinh viên chuyên Nhật lại thấy không dễ chịu gì. Gã thừa biết lúc nãy mình xử lý tình huống không đẹp, khả năng “mất điểm” trầm trọng trong mắt Hayase Asuka là không nhỏ. Đã thế spotlight tối nay lại hoàn toàn thuộc về Trương Hằng, cô gái xinh đẹp kia giờ chỉ tập trung nói chuyện với Trương Hằng, khiến gã càng thêm ghen tức. Gã viện cớ rút sớm, rút lui trong âm thầm.
Trương Hằng cũng khách sáo giữ lại vài câu, thấy đối phương đã quyết thì không nói thêm nữa.
Còn lại hai người, Trương Hằng liền đưa Hayase Aasuka đi chơi thêm vài trò trong khu giải trí như đụng xe điện. Khi buổi biểu diễn kết thúc, họ cùng tụ tập lại với nhóm lớn dưới chân vòng đu quay. Trời cũng đã tối muộn, kỳ thi đang chờ phía trước khiến ai nấy đều dè chừng, không dám chơi quá sức, quyết định kết thúc buổi đi chơi và trở về.
Người “thu hoạch” lớn nhất dĩ nhiên là Hayase Asuka. Một tay ôm con gấu bông còn to hơn mình, một tay xách chiếc cốc sứ thắng được, nhận về vô số ánh mắt ngưỡng mộ từ mấy cô gái khác.
Mà Hayase cũng chẳng ngại... tự vỗ ngực khoe khoang. Trên tàu điện, cô nàng hùng hồn tuyên bố với hai cô bạn Nhật rằng cả gấu bông lẫn cốc sứ đều là phần thưởng cô thắng được.
Trương Hằng dĩ nhiên không tranh giành công lao. Cậu vốn chẳng định khoe mẽ kỹ năng bắn súng của mình, nếu không phải bọn Vương Bân cứ lấn tới, thì đã không ra tay.
Nếu lúc đó có mặt Trần Hoa Đống hay Mã Vi hai người bạn chơi CS:GO cùng cậu một tháng trước thì lý do “chơi game nhiều” chắc chắn sẽ không lừa được ai. Trình độ của cậu chỉ hơi hơn Trần Hoa Đống một chút thôi, và chắc chắn anh ta sẽ không tin những lời vớ vẩn này.
Thực tế, kỹ năng mà Trương Hằng hiện có đã vượt xa người thường, và xét theo độ tuổi của cậu, thì lại càng hiếm ai có được trải nghiệm dày dặn như vậy. Khi trò chơi tiếp tục, kỹ năng của cậu sẽ chỉ càng tăng thêm điều này sẽ khiến mọi lời giải thích càng lúc càng khó tin.
Dù sao thì, may mắn là lần này Hayase Asuka tự nguyện “đứng mũi chịu sào”, giúp cậu đỡ được khối phiền phức.
…
Sau đêm Giáng Sinh là ngày lễ chính cũng là hạn cuối để đăng ký tham dự buổi đấu giá vật phẩm trò chơi.
Hai ngày sau, Trương Hằng nhận được thư mời từ ban tổ chức. Tấm thiệp ép kim lấp lánh, nét chữ thư pháp nhỏ nhắn, mời cậu đến điểm đăng ký để tham dự buổi đấu giá vật phẩm của mùa chơi này.
Trương Hằng liếc xuống góc trái xem thời gian chính là tối mai.
Cậu từ lâu đã tò mò về các người chơi khác, nên sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này. Nhân tiện, cũng có thể dò xem liệu có vật phẩm nào phù hợp với cậu hay không.
Thật ra việc cậu vượt qua được vòng ba của game phần lớn là nhờ vào vật phẩm nếu không có tượng gỗ, chắc chắn cậu đã bị Simon hạ gục từ đầu. Ngoài ra, chiếc [Chân Thỏ May Mắn] mà cậu luôn mang theo cũng góp phần không nhỏ trong việc xoay chuyển tình thế.
Nghĩ vậy, Trương Hằng không khỏi trông đợi vào buổi đấu giá ngày mai.