Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 3.5 : Ngoại truyện - Chương 15

Cô tỉnh dậy mà không thực sự biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Không có tiếng pháo. Không có tiếng đạn. Không có mùi máu tanh quen thuộc bám vào lưỡi và ngực. Thay vào đó là sự tĩnh mịch đến lạ lùng, chỉ có ánh sáng vàng nhạt của buổi sớm trượt trên trần gỗ, chậm rãi như nhịp tim của một người vừa từ vực chết bò lên.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, không còn tuyết tạt vào mặt. Không còn thứ lạnh cắt qua vai áo hay len vào xương. Chỉ là... yên tĩnh.

Simon không cử động ngay. Cô nằm yên, mắt mở, hơi thở nhẹ và đều. Một thói quen cũ học cách cảm nhận tình hình trước khi để người khác biết mình còn sống. Và bây giờ, tất cả mọi giác quan đều đang gào lên cùng một điều: nguy hiểm vẫn chưa qua.

Cô nhớ mình đã bị thương. Vai trái như bị xé rách, cơ bắp và dây thần kinh co rúm lại, nóng rực. Nhưng cơn đau đã dịu xuống, được ghìm lại bởi morphine hoặc một thứ thuốc giảm đau nào đó có mùi sát trùng nhè nhẹ.

Ai đó đã cứu cô.

Một bàn tay xa lạ. Một quyết định không thuộc về cô. Và điều đó khiến cô khó chịu.

Cô không thích nằm trong căn phòng này. Không thích cảm giác được chăm sóc. Không thích việc mình phải nợ ai đó một mạng. Càng không thích việc có người đã chạm vào cơ thể mình khi cô không còn đủ tỉnh táo để kháng cự.

Đáng lẽ cô phải chết ở đó. Hoặc tự kéo mình ra khỏi trận địa.

Nhưng không. Cô vẫn sống. Và có ai đó một kẻ nào đó đã đưa cô về.

Gương mặt mờ nhòe giữa làn tuyết đỏ ánh lên trong đầu cô. Gã đàn ông châu Á. Bộ quân phục lạ, gương mặt vô cảm. Không giống lính Liên Xô. Cũng chẳng giống bất kỳ người Phần nào mà cô từng gặp. Một kẻ bất thường và vì thế, nguy hiểm.

Hắn không giết cô. Hắn đã đỡ lấy cô lúc máu rỉ ra khỏi vai như nước mưa rò rỉ qua vải bạt rách. Hắn đã kéo cô ra khỏi chảo lửa, bất chấp mình cũng đang bị thương.

Cô vẫn chưa hiểu vì sao.

Bất kỳ người lính nào cũng sẽ bỏ mặc cô lại. Một tay bắn tỉa bị thương là gánh nặng. Là cái chết. Nhưng hắn thì không. Hắn đã chọn lùi lại cùng cô.

Simon quay đầu rất chậm, mắt lướt quanh căn phòng trống. Mọi thứ đều được xếp đặt gọn gàng một cách cứng nhắc: bàn, ghế, vài tấm chăn cũ, góc tường treo một khẩu súng cũ bọc vải. Không có ai. Không có dấu hiệu của hắn.

Có thể hắn đã rời đi.

Hoặc cũng có thể hắn đang ở ngoài kia, chờ cơ hội. Không ai mang ơn một người lạ giữa chiến tranh mà không có lý do. Không ai kéo một người từ chỗ chết về mà không đòi lại điều gì đó.

Cô không sợ. Nhưng cô ghét cảm giác không chắc chắn.

Đầu cô hơi nghiêng, ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ phủ sương. Tia nắng mỏng đầu ngày hắt vào sàn gỗ nhạt màu, như thể nhắc nhở rằng ngày mới đã bắt đầu. Và cô thì vẫn ở đây, vẫn sống. Một điều may mắn? Hay một sai lầm?

Simon không biết.

Chỉ biết, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, tay phải cô vẫn giữ khẽ khàng ở vị trí cũ gần dao găm, bên cạnh gối. Một phản xạ cũ kỹ, và là điều duy nhất khiến cô còn cảm thấy bản thân chưa hoàn toàn trần trụi.

Nợ ư? Không cô không nghĩ thế. Không có gì ràng buộc cô phải nhớ mặt, hay trả ơn. Nhưng nỗi bối rối mơ hồ ấy cứ bám lấy cô như hơi sương đầu sáng.

Không phải vì biết ơn. Mà vì sự tồn tại của kẻ kia… không nằm trong bất kỳ phép tính nào của cô.

Một biến số.

Một khoảng trống.

Một rối loạn nhỏ trong hệ thống vốn được xây dựng từ lý trí, từ máu, và từ một logic tàn khốc: kẻ yếu chết, kẻ mạnh đi tiếp.

Cô không nhớ chính xác bắt đầu từ lúc nào. Có thể là từ sau buổi tối hắn đưa cô về trại, rồi lập tức quay đi mà chẳng hỏi han một lời. Cũng có thể là từ ánh mắt đầu tiên mà cô liếc nhìn hắn qua ống ngắm, giữa tán cây phủ tuyết, nơi hắn giơ cành cây ra như một thằng ngốc định đầu hàng giữa vòng vây súng đạn.

Simon không rõ điều đó có nghĩa lý gì. Nhưng cô biết một điều: hắn là một trong số rất ít người, sau khi bị cô nhắm bắn, vẫn còn sống.

Hắn không phải tay thiện xạ. Động tác còn vụng, tầm ngắm chưa ổn định, thở không đều. Nhưng hắn có một thứ mà rất nhiều kẻ từng chiến đấu bên cô không có sự bướng bỉnh. Một kiểu lì lợm không chịu chết, không chịu buông súng, dù rõ ràng tay còn run.

Cô đã dõi theo hắn từ xa trong nhiều buổi chiều, khi hắn lặng lẽ luyện bắn ở gốc bạch dương cũ gần kho. Không ai sai hắn làm vậy, không ai yêu cầu. Chỉ có gió rít, vỏ đạn rơi trên mặt tuyết, và dáng người gầy guộc cứ chậm rãi nhấc súng lên lần nữa.

Simon không định giúp. Nhưng rồi một buổi sáng, cô bước qua kho vật tư và nhận ra Otto đang ngủ gục bên bếp lửa, còn cửa kho không khóa. Đạn thì ở đó, xếp hàng dài như thể đang chờ ai tới lấy.

Cô để lại ba hộp da, không đánh dấu. Chôn dưới gốc bạch dương nơi hắn hay đứng.

Sáng hôm sau, chúng biến mất.

Không có lời nhắn. Không có lời cảm ơn. Nhưng cũng không có tiếng súng vô ích nào trong trại đêm đó.

Thế là cô làm thêm lần nữa. Rồi lại một lần nữa.

Cô đổi gần như toàn bộ điểm tín dụng mình tích góp được vốn để dành cho thuốc kháng sinh, vải băng, hoặc thứ gì đó hữu dụng hơn chỉ để đổi lấy thứ mà một người bình thường sẽ gọi là “lãng phí”: đạn cho một tay súng không giỏi.

Otto không hiểu. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt nửa mỉa mai, nửa ái ngại, đôi lần còn đùa nhạt rằng cô đang "truyền nghề" cho trai trẻ. Simon không đáp lại, chỉ đưa tay ra nhận hộp đạn. Lần thứ năm, Otto bớt cười. Lần thứ sáu, giả vờ bận. Lần thứ bảy thì biến mất luôn khỏi nhà kho.

Đáng tiếc, Simon không giỏi giả vờ như không thấy.

Cô biết rõ thời gian nấu ăn của Otto. Biết ông ta sẽ phải qua nhà bếp lấy muối. Và cô chỉ cần đứng đợi ở đó. Mỗi lần ông lão lúng túng nhìn đi nơi khác, lặp lại điệp khúc “chỉ còn ít thôi”, cô lại nhìn thẳng, không nói gì, không đe dọa. Và lần nào ông ta cũng đưa.

Simon không trách ông.

Cô cũng không giỏi giải thích. Chỉ đơn giản là, trong những buổi tối yên tĩnh đến rợn người giữa trại, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu khi không nghe thấy tiếng súng vọng về từ rừng xa. Một khoảng lặng quá dài… làm cô thấy bất an.

Hắn có thể không giỏi. Nhưng nếu còn sống, còn kiên trì thì vẫn còn hy vọng. Trong chiến tranh, hy vọng là một loại xa xỉ phẩm. Cô biết điều đó. Và có lẽ, vô thức, cô không muốn nó tắt đi quá sớm.

Cho đến một ngày, Otto tăng giá đạn. Mỗi viên hai tín dụng.

Simon gật đầu. Không mặc cả. Không chần chừ.

Đạn dược trở thành chiến lợi phẩm số một trong trại du kích. Người ta trao đổi bằng súng thu được, thuốc men, thậm chí là… những món đồ chơi kỳ quặc. Nhưng không ai biết, người tiêu xài nhiều tín dụng nhất, lại chẳng giữ lại một viên cho riêng mình.

Cô chưa từng hỏi hắn có biết người đưa đạn là ai hay không. Cô cũng không cần hắn biết. Thứ cô để lại không phải là lòng tốt. Càng không phải là biểu hiện của sự gắn bó.

Chỉ đơn giản, là vì cô không muốn nhìn thấy thêm một cái xác nữa. Nhất là cái xác đó… có thể là hắn.

Có lần, giữa sân trại phủ bùn và băng giá, họ chạm mặt. Khoảng cách hơn mười mét. Hắn nhìn cô, không né tránh. Ánh mắt ấy như thể đã biết.

Simon cũng nhìn lại. Không nói gì.

Rồi quay đi.

Cô là người biết cách bắn hạ một mục tiêu từ xa hơn tám trăm mét. Nhưng với những cảm xúc mơ hồ đang len lỏi trong lòng, cô chưa từng học cách nhắm vào.

Và cũng chưa từng bắn trượt.