Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 116 : Harry mất tích

"Thật là tuyệt vờiiii!" Harry lầu bầu, vừa quay xiên thịt vừa nhìn con cừu đang nướng vàng rượi trên ngọn lửa trại, "Lần đầu tiên ra khơi tham chiến, kết quả là tôi bị nhốt trong khoang tàu với một đống khoai tây, chỉ nghe được vài tiếng đại bác, rồi trận đánh đã xong xuôi. Giờ thì tất cả đều đang ăn tiệc mừng chiến thắng, còn tôi thì ở đây hầu hạ đám người đó."

"Nhóc chẳng vừa nuốt hết hai con cá nướng rồi sao?" gã đầu bếp Ramsay điềm nhiên đáp, vừa dùng cọ quét đều nước sốt lên mặt thịt cừu, mùi gia vị lan tỏa thơm ngào ngạt trong không khí đêm.

"Không giống nhau!" Harry vung vẩy cái xiên như thể có thể xiên luôn sự bất công trong đời. "Tự ăn với ăn cùng mọi người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chết tiệt, tôi cũng muốn được ở bên kia kia kìa!"

Cậu ta liếc nhìn đám hải tặc đang tụ họp gần bãi biển, tiếng cười, tiếng hô vang, tiếng va chạm của ly rượu, tất cả như một bữa tiệc mà cậu vĩnh viễn chỉ được nhìn qua song sắt của nghĩa vụ.

"Lật mặt kia đi." Ramsay nhắc, không buồn ngẩng đầu.

Harry thở dài, đành xoay xiên thịt cừu thêm nửa vòng, mỡ nhỏ xuống than đỏ nghe xèo xèo, thơm đến phát điên.

Ramsay tiếp tục cẩn thận quét gia vị, đầu óc vẫn vững như đá tảng, trong khi mắt Harry thì đã lại láo liên. "Ông Ramsay, ông nghe gì chưa? Chỗ vàng đó vẫn còn nằm dưới đáy biển, nghe nói là cách đây không xa đâu."

"Thì sao?"

"Ông không muốn ra đó nhìn thử à? Tôi thì chưa từng thấy nhiều vàng như vậy trong đời. Nếu mò lên được một hai thỏi..." giọng Harry mơ màng như thể đã ngửi thấy mùi kim loại quý.

"Đừng có mơ mộng nữa." Ramsay ngắt lời, giọng vẫn bình thản nhưng lạnh như nước đá. "Chỗ đó giờ có người tuần tra, các thuyền trưởng đã đạt thỏa thuận, mỗi tàu cử một người thay phiên canh giữ, hai giờ đổi một lần, cốt để ngăn ai đó nổi lòng tham."

Ông ngừng tay, rồi đưa cọ cho Harry, "Giữ cái chân này cho chắc, ta cần phết mật ong."

Harry bĩu môi. "Thôi bỏ đi, cái người phụ nữ kia chỉ muốn đá tôi khỏi tàu. Chị ta tưởng tôi không nhìn ra chắc? Cố tình bắt tôi chùi nhà xí, phụ bếp, làm toàn việc tôi ghét, muốn tôi tự thấy nhục mà rút lui. Tôi từng nhận chị ta làm đại tỷ đấy nhé, lúc chị ta đánh nhau tôi còn hò hét cổ vũ nữa kìa." Cậu hất cằm về phía bóng Annie, mắt đầy oán khí.

Ramsay chỉ khẽ lắc đầu. "Ta thấy cô ấy là đang lo cho cậu đấy. Rồi, giờ lật sang chân kia."

"Ờ thì, ai cũng nói vậy." Harry lẩm bẩm, rõ ràng chẳng tin mấy. Một thoáng sau, cậu đột nhiên ôm bụng, la lên: "A... chết rồi! Tôi thấy bụng mình sai sai, không xong rồi, tôi phải đi giải quyết gấp!"

Dứt lời, cậu buông ngay cái đùi cừu, chẳng chờ đầu bếp đáp lại đã lủi mất dạng vào bóng tối nhanh như chuột gặp mèo.

Ramsay nhìn theo, mặt hiện lên vẻ bất lực, nhưng cũng không ngăn lại. Ông biết Harry tối nay bị ảnh hưởng tâm lý đám đông rộn rã, ánh lửa ấm áp, tiệc tùng linh đình tất cả khiến thằng nhóc ấy càng thấy lạc lõng. Thôi thì nhắm một mắt, mở một mắt cho qua...

Nhưng Harry chẳng đi về phía xác tàu kho báu của Tây Ban Nha. Những lời nói về vàng chỉ là cái cớ cậu bịa ra cho cuộc bỏ trốn nửa vời ấy. Ngay cả khi không có ai tuần tra, với kỹ năng bơi kém như vậy, cậu cũng chẳng thể mò được vàng. Hơn nữa, cát và đá ở bãi biển trống trải, làm gì cũng bị nhìn thấy.

Không có mục tiêu rõ ràng, cậu cứ thế bước bừa về phía rừng cây, chỉ mong rời xa đám người đang cười nói vui vẻ kia. Dường như chính tiếng cười ấy làm cậu ngứa tai.

Đi một hồi, chính Harry cũng chẳng biết mình lạc đến chỗ quái quỷ nào. Cây cối trên đảo Vẹt rậm rạp như mê cung, chỗ nào cũng giống chỗ nào. Lúc này cậu mới thấy lo, sợ rằng mình thật sự đã lạc đường. Thế là chọn đại một hướng mà đi tiếp, bước chân mỏi nhừ cho đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bạc của biển cả.

Harry hít sâu một hơi, hương muối mặn khiến lòng hơi dịu xuống. Nhưng rồi ánh mắt cậu tối sầm lại đây là... mặt bên kia của hòn đảo.

"Đen đủi thật!" Cậu nghiến răng. Muốn vòng lại bãi biển thì ít nhất mất thêm hai giờ. Lúc về đến nơi thì chắc tiệc cũng tàn, thịt cũng nguội, mà cậu thì trả giá quá đắt cho trò trốn việc: vừa đói, vừa mệt, vừa chẳng có gì trong bụng ngoài cục tức.

Harry tức tối đá bay một viên đá nhỏ, mắt vẫn dõi theo nó bay trong bóng đêm nhưng rồi, cậu khựng lại.

Một... chiếc thuyền nhỏ?

Cậu dụi mắt. Không phải nhìn nhầm. Là thuyền thật. Một chiếc thuyền nhẹ, trên đó có khoảng bảy người, đang chèo hối hả, như thể trốn chạy.

Harry cau mày. Trừ chiếc thuyền tuần tra, thì tất cả hải tặc lúc này đều đang ở bãi biển. Đây không phải khu vực xác tàu đắm, số người trên thuyền cũng không khớp với mô tả của Ramsay. Vậy thì bọn họ là ai? Trên đảo này... còn người khác?

Và tại sao lại vội vã rời đi trong đêm tối?

Linh cảm bất an trỗi dậy trong lòng, Harry lẩm bẩm: "Phải báo cho thuyền trưởng và đại tỷ..."

Cậu bước thêm vài bước, cố nhìn kỹ hơn, nhưng ngay lúc ấy có ai đó đẩy mạnh sau lưng!

"A...!" Tiếng hét xé rách màn đêm, rồi chỉ còn tiếng gió rít.

Cậu rơi khỏi vách đá, bóng dáng biến mất trong bóng tối như chưa từng tồn tại.

...

Phía bên kia bãi biển, Annie vừa uống gục thêm một gã hải tặc dám thách đấu, bàn tay đỏ rực vì rượu lẫn cú đấm. Nhưng sau đó cô đảo mắt một vòng, rồi nhíu mày, đặt ly xuống, bước về phía Ramsay đang mồ hôi đầm đìa, tay vẫn quay mấy xiên thịt thỏ.

"Sao chỉ còn mỗi ông? Thằng nhóc Harry đâu? Lại trốn việc hả?" cô gằn giọng.

"Nó nói đau bụng, đi giải quyết rồi." Ramsay đáp thật thà, rồi ngập ngừng, "Nhưng mà nó đi lâu rồi. Nói thật, tôi có chút lo."

"Lo gì chứ? Tôi hỏi mấy người bên tàu khác rồi đảo này không có thú dữ, giờ chỉ có mình chúng ta. Có gì mà nguy hiểm?" Annie phẩy tay, mặt đầy bất mãn.

"Dù sao cũng là ban đêm. Tôi chỉ sợ nó bị lạc, không thấy đường..."

"Với cái đầu óc của nó thì chuyện đó hoàn toàn có thể." Annie lầm bầm.

Đúng lúc đó, Trương Hằng cũng bước lại. "Có chuyện gì vậy?"

"Harry mất tích." Cô gái tóc đỏ nắm chặt tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc như tiếng xiềng xích sắt. "Tôi sẽ vào rừng tìm nó. Tốt nhất là đừng để tôi tìm thấy."

"Tôi đi cùng." Trương Hằng nói, mắt ánh lên sự nghiêm túc. "Dù sao thì... Harry cũng là người trên tàu chúng ta."

"Đấy, lý do vì sao tôi không muốn mang nó ra biển đấy. Thằng nhóc đó luôn biết cách làm mọi thứ rối tung."

Ngay sau đó, hai người đến chỗ Billy, chọn ra hơn chục thủy thủ chưa uống quá say, mang đuốc, chia nhóm, bắt đầu cuộc tìm kiếm xuyên đêm trong lòng đảo Vẹt. Còn bữa tiệc kia, tiếng cười vẫn vang lên, chẳng hề hay biết có một bóng người đang chìm dần vào màn đêm.