Xét đến mức độ rủi ro của lần hành động này, Hắc Vương Tử Sam đã chẳng buồn giữ bí mật gì. Ngay từ đêm trước khi rời bến, hắn đã tiết lộ hành trình của chiếc tàu chở kho báu Tây Ban Nha cho cả năm vị thuyền trưởng.
Nếu quả thực Jarvis phản bội, hắn có thừa thời gian để lén lút đưa thông tin ấy cho phía hải quân ngay trong đêm đó. Và nhớ lại mà xem, suốt cả hành trình, chiếc tàu Dũng Sĩ của hắn thường xuyên lạc lõng ở vị trí cuối đoàn, tiện để âm thầm trao đổi với những đội tàu bám sát ở phía sau.
Thêm vào những gì Harry nghe lén được, cục diện lúc này đã quá rõ ràng họ đã rơi vào một cái bẫy được dựng lên từ trước. Giờ thì câu hỏi duy nhất còn lại là: họ còn bao nhiêu thời gian?
Về lý thuyết, tầm nhìn của mắt người trên biển phẳng có thể phát hiện tàu ở khoảng cách khoảng mười hải lý.
Nhưng để đảm bảo không bị phát hiện quá sớm, hạm đội kia hẳn đang thả neo ở cách đây hai mươi hải lý. Nếu đúng vậy, từ lúc có người trên đảo ra thông báo, cho đến khi tàu hạm đội vào vị trí tấn công, ít nhất cũng cần năm tiếng. Nghĩa là thời điểm bọn chúng động thủ rất có thể sẽ là lúc bình minh ló dạng.
Trương Hằng lắc đầu. "Tôi e rằng tình hình không mấy lạc quan. Trời đang tối, tầm nhìn chỉ còn một hai hải lý. Chúng không dại gì mà vẫn neo xa như vậy. Nếu bọn chúng đã nhận tin, nhanh thì chưa đầy một giờ nữa là có thể tới nơi. Đó là trong trường hợp tệ nhất. Harry, cậu thấy chiếc tàu kia rời đi lúc nào?"
Câu hỏi này Trương Hằng dành cho Harry. Cậu ta co rúm người trong gió lạnh, run rẩy trả lời: "Tôi không chắc... lúc đó hoảng quá, chẳng để ý thời gian trôi thế nào... Nhưng chắc cũng hơn nửa tiếng kể từ lúc tôi rơi xuống vách đá rồi."
"Vậy thì nghĩa là đội tàu ấy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào." Annie nhướng mày, mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
"Chúng ta phải nhanh chóng thông báo cho người trên bãi biển. Nếu không, trận này khỏi đánh. Đợi đến lúc hạm đội kia ập vào, chúng chỉ cần đánh chìm mấy chiếc neo ở cảng là đủ. Không cần đổ bộ, cũng có thể để mặc ta chết dần trong đói khát." Dufresne nói một cách căng thẳng.
"Nhưng để đến được đây, chúng ta mất hơn một tiếng. Giờ quay lại, ít nhất cũng cần bốn mươi phút." Annie nhăn mặt.
"Không cần đi chung," Trương Hằng đáp, tay đã bắt đầu cởi áo khoác, "Tôi và Annie quay lại trước. Mọi người theo sau chăm sóc cho Harry"
Cậu cẩn thận khoác áo cho Harry, bốn khẩu súng ngắn trên người thì giao lại cho Dufresne ba khẩu, chỉ giữ lại một cái đề phòng. Thanh quân đao cũng được tháo xuống, giảm tối đa trọng lượng mang theo. Anne cũng làm như vậy, chỉ còn giữ lại một con dao găm nhỏ thắt hông.
Ngay sau đó, hai người chạy về phía bãi biển.
Dù sống cùng Annie đã lâu, Trương Hằng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Cô nàng luôn nằm ườn trên ghế như cá khô phơi nắng, chẳng mấy khi tập luyện, ấy vậy mà hình thể lại cân đối đến hoàn hảo, từng múi cơ rắn chắc, lực bật mạnh mẽ, sức mạnh vượt qua phần lớn đàn ông. Chỉ có điều ngực thì vẫn mãi dậm chân tại chỗ.(thực ra, bản thân cô cũng chẳng mấy quan tâm đến ngực)
Lúc băng qua rừng, Anne lao đi như một con linh dương. Nhưng cô nàng có điểm yếu cố hữu về thể lực. Dù vượt trội hơn người thường, nhưng về sự bền bỉ thì vẫn kém Trương Hằng, người đã đều đặn rèn luyện chạy dài suốt bao năm tháng.
Mười phút đầu, Anne vẫn dẫn đầu, sau đó thì dần bị Trương Hằng vượt lên. Đến lúc đó, hai người cũng đã đi được nửa quãng đường.
Anne dừng lại, thở dốc, nói: "Anh cứ đi trước đi, không cần đợi. Tôi sẽ đuổi kịp sau."
Trương Hằng gật đầu, giờ không phải lúc để thể hiện phong thái lịch thiệp của mình. Nếu cậu có thể đến bãi biển sớm hơn một phút để báo cho mọi người về sự phản bội của Jarvis, cậu có thể để mọi người chuẩn bị sớm hơn một phút cho trận chiến sắp tới.
Cậu giữ nhịp độ ổn định, hơi thở đều đặn, liên tục luồn lách qua những cành lá, bàn tay vén từng bụi gai chắn đường.
Và rồi
. . .Đoàng!
Một tiếng súng nổ xé toạc màn đêm. Không hề có báo trước.
May thay, kẻ bắn còn ở khoảng cách khá xa. Hơn nữa, súng hỏa mai thời đó nổi tiếng kém chính xác, mà Trương Hằng lại đang chạy, nên viên đạn chỉ ghim vào một gốc cây ngay phía sau cậu. Phản ứng theo bản năng, cậu lập tức lăn mình xuống đất, tránh khỏi tầm bắn tiếp theo.
"Ra là bọn chúng vẫn chưa đi."
Trương Hằng nhớ hai kẻ đã xô Harry xuống vách, chắc chắn là thân tín của Jarvis. Cậu không ngờ chúng còn nấn ná trong rừng. Nghe thấy người bên Hàn Nha gọi tên Harry, chúng liền lần theo vị trí nhóm của cậu, mai phục sẵn trên đường quay lại.
Khi thấy Trương Hằng một mình lao qua, chúng biết kế hoạch sắp bại lộ liền ra tay trước.
Trương Hằng nhanh chóng xác định được vị trí địch. Cách chừng hai chục mét, một tên đang núp sau gốc cây giương súng, tên còn lại thì bận nạp thuốc súng và đạn. Không chần chừ, Trương Hằng giơ súng lên bóp cò viên đạn ghim thẳng vào kẻ đang nhắm bắn.
Ngay sau đó, cậu bật dậy, xông thẳng về phía tên còn lại. Hắn thấy Trương Hằng lao đến, lúng túng làm rơi quá nửa thuốc súng, không kịp bắn, đành vứt súng rút đoản đao ra nghênh chiến.
Khi vừa tới gần, Trương Hằng ném luôn khẩu súng rỗng đạn vào đối phương. Gã giơ đao gạt đi, thì lập tức bị một cú đá thẳng vào cổ tay, vũ khí rơi xuống. Chưa kịp phản ứng, hắn đã ăn một cú móc hàm cực gọn khiến đầu óc choáng váng, lảo đảo ngã ngửa.
Trương Hằng không bỏ lỡ cơ hội, đè lên người đối thủ định ra đòn kết liễu. Nhưng đúng lúc đó một bóng đen lao vút từ trên cây xuống, vung đao chém thẳng vào lưng cậu.
Biến cố ngoài dự tính. Harry từng nói chỉ có hai kẻ truy sát, Trương Hằng cũng thấy đủ hai tên. Không ngờ lại có một tên thứ ba nấp trên cao.
Cậu lật người tránh đòn, nhưng vẫn bị mũi đao rạch một đường dọc sống lưng. May là vết chém không sâu, chỉ là thương tích ngoài da. Nhưng giờ, cậu vừa trúng đòn, lại không có vũ khí, lại phải đối đầu hai địch thủ. Cậu có học qua chút ít karate, nhưng sở trường vẫn là đấu kiếm. Với tình hình hạm đội sắp tràn vào, cậu không thể để bị kẹt ở đây.
Ngay khi ấy, giữa rừng đêm, một làn tóc đỏ rực băng qua tán cây.
Annie đã đến.
"Anh đi tiếp đi," cô nói, rút dao găm ra, ánh mắt rực lửa. "Chỗ này để tôi lo."
Cô gái tóc đỏ rút dao găm bên hông ra, liếm môi. "Những trận trước ta không có nhiều cơ hội chiến đấu. Hy vọng lần này các ngươi có thể khiến ta đổ mồ hôi một chút."