Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 117 : Cơn khủng hoảng ập đến

Trương Hằng và Annie đã dẫn người tìm kiếm suốt một nửa hòn đảo, nhưng bóng dáng Harry vẫn bặt vô âm tín.

"Trước giờ tôi đâu có để ý thằng nhóc đó chạy khoẻ thế nhỉ?" Annie lắc đầu, có chút bất ngờ. "Theo lẽ thường, càng đi xa bãi biển thì xác suất tìm thấy người càng thấp. Không ai điên mà mò đến tận rừng sâu như vậy."

"Xem ra lần này cậu ta đúng là đi lạc thật rồi." Dufresne, viên quân nhu lão luyện, sau khi nghe kể sơ qua tình hình, cũng chủ động gia nhập đội tìm kiếm. Hiện tại, mọi người dàn thành hàng ngang, mỗi người cách nhau chừng hai mét, vừa đi vừa hô gọi tên Harry nhưng kết quả chẳng khả quan là bao.

Chính vào lúc ấy, một thuỷ thủ bên cánh trái của đội bất ngờ phát hiện điều gì đó.

Trương Hằng và những người khác nhanh chóng tiến lại. Họ thấy một thùng gỗ nhỏ, bên cạnh là hai chai rượu.

"Do người của trạm quan sát bỏ lại à?" Annie nheo mắt hỏi.

Trương Hằng dùng lưỡi dao găm khẩy nắp thùng, liếc qua bên trong. "Lúc trước để theo dõi con tàu kho báu Tây Ban Nha, chúng ta có bố trí ba trạm gác rải rác trên đảo, nhưng tôi nhớ không có cái nào đặt ở khu vực này."

"Vậy chắc là người của Bauer mang theo khi đi săn chiều nay." Dufresne lên tiếng, "Lũ dê rừng toàn tụ tập ở phía tây đảo, mà đám thợ săn kia cũng đâu đến mức dở hơi vác cả thùng nước theo." Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn sang mình, viên quân nhu nhún vai, "Tối qua tôi hỏi chuyện chúng khá kỹ. Nếu thuận lợi, tôi còn tính quay lại xin vài con dê đem lên tàu nướng đấy."

"Vậy mấy thứ này hẳn là do những người lên đảo trước để lại rồi." Annie gật đầu, ra vẻ đồng tình.

Tuy Đảo Vẹt không có người sinh sống, nhưng nó vẫn là một tọa độ được đánh dấu trên hải đồ việc có dấu vết người từng ghé qua cũng chẳng phải điều lạ thường.

Trương Hằng không vội kết luận. Cậu dùng ngón út chấm thử một chút nước trong thùng, nếm lên đầu lưỡi, rồi khẽ nhíu mày. "Nước ngọt, sạch. Vừa mới múc không lâu. Không phải thứ để quên từ trước."

Dứt lời, cậu lại ngồi xổm xuống, quan sát kỹ hai chai rượu còn lại.

"Ý anh là trên đảo này... có thêm người khác?" Annie hỏi, mắt bắt đầu nghiêm lại.

"Không thể nào." Dufresne đáp lại. "Lúc chúng ta đổ bộ đã tổ chức rà soát toàn bộ đảo. Không có ai ngoài chúng ta cả."

"Thế ông giải thích sao về thùng nước này?"

"Có lẽ là... có người vừa rời đi trước khi ta đến..." Nhưng nói tới đây, ngay cả Dufresne cũng bắt đầu do dự. Nếu thật có người mới rời đi, thì trong đợt rà soát đảo đầu tiên đáng lý đã phải phát hiện những vật này rồi.

"Là người của chúng ta." Trương Hằng nói, đoạn đưa một chai rượu cho Annie.

"Loại rượu rum này được chưng cất ở một xưởng nhỏ tại Bắc Carolina, rồi chuyển xuống Nassau tiêu thụ. Chai của họ có hình dáng đặc biệt, dễ nhận ra. Dù rượu ấy cũng được bán sang vài thuộc địa khác, nhưng xác suất ngẫu nhiên bắt gặp ở đây thì cực kỳ nhỏ."

"Chờ đã... nếu là người của chúng ta, thì tại sao lại xuất hiện ở đây?" Annie nhíu mày. "Là do thuyền trưởng Sam sắp đặt à?"

"Khả năng đó thấp lắm. Khu vực này chẳng có giá trị gì cả, lại không nằm trên lộ trình quan sát của tàu kho báu. Nếu là Sam thật, anh ta sẽ chẳng đời nào lặng lẽ giấu nhẹm chuyện đó đi."

Trương Hằng ngừng lại một nhịp, giọng trầm xuống. "Tốt nhất mọi người hãy cẩn thận. Tôi e trên đảo đã có chuyện xảy ra rồi."

Cậu vừa dứt lời, từ bụi rậm phía xa bỗng vang lên tiếng chân loạng choạng. Trương Hằng lập tức rút khẩu hoả mai đeo ở thắt lưng. Annie cũng giật kiếm ra khỏi bao, ánh thép lạnh loé lên trong bóng lá.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người từ sau lùm cây lảo đảo lao ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Annie cũng lao tới, lưỡi gươm cong trên tay xé gió rạch thành một đường cung dữ dội nhưng chỉ dừng lại trong gang tấc.

"Harry?" Cô thốt lên.

"Đại tỷ Annie!" Harry trông như thể vừa được vớt lên từ đáy biển. Cả người ướt sũng, lấm lem bùn đất, tập tễnh bước đi, một tay còn ôm chặt vết thương nơi cánh tay. Nhưng vừa thấy nhóm Trương Hằng, cậu ta như bừng tỉnh sống lại, hét lớn: "Tôi có chuyện cực kỳ quan trọng phải nói với mọi người!!!"

"Chuyện quan trọng à? Vậy trước tiên cậu nên kể xem đã làm thế nào mà ra nông nỗi này đã." Annie nheo mắt hỏi.

"Không, chuyện này thật sự khẩn cấp!" Harry nói với vẻ bán đứng. "Chúng ta bị bán đứng rồi! Jarvis và đám thân tín của lão đã được đặc xá từ lâu, mấy tháng trước đã không còn là hải tặc nữa! Chúng ở lại Nassau chẳng qua là để đạt một thỏa thuận với viên thống đốc mới của Charleston mục tiêu là bắt hết hải tặc nổi danh đang tụ họp tại đây!"

"Jarvis... Già Hỏa Jarvis?" Dufresne cau mày. "Cậu chắc mình đang buộc tội đúng người đấy chứ? Hắn là hải tặc gạo cội, lên đảo còn trước cả Râu Đen."

Harry gật đầu lia lịa. "Tôi nghe tận tai! Chuyện là thế này: lúc đó... tôi trốn ra ngoài để... à, để đi vệ sinh. Ở phía vách đá cách đây không xa, tôi bắt gặp người của Jarvis đang lén lút giấu một chiếc thuyền con dưới chân vách đá. Tôi cố rình xem có nhận ra ai không thì bị ai đó bất ngờ đẩy từ phía sau rơi xuống!"

Harry rùng mình, vẫn còn sợ chưa hết. "Dưới chân vách đá đầy rạn san hô, nhưng tôi may mắn. Tôi rơi vào khe hở giữa hai rạn san hô mà không bị thương. Nhưng sau đó, tôi không dám lên bờ nên đã bơi vào nấp sau một rạn san hô."

"Một lúc sau, kẻ đẩy tôi cũng xuống tìm, lục soát quanh chỗ tôi rơi nhưng không thấy gì. Bọn hắn tưởng tôi chết rồi nên lơ là cảnh giác, đứng ngay gần chỗ tôi nấp và bắt đầu nói chuyện."

"Một tên nói rằng ban đầu hắn ta nghĩ mình sẽ phải ở lại Nassau một thời gian, nhưng lần này thì dễ dàng hơn. Giờ đây, hầu hết những tên cướp biển khét tiếng nhất Nassau đều ở trên hòn đảo nhỏ này. Chỉ cần chúng ta bắt được tất cả chúng cùng một lúc, chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn. Tôi nghe chúng nói rằng thống đốc mới của Charleston sẽ không chỉ ân xá tất cả tội ác trước đây của chúng mà còn trả cho chúng mỗi người 20 bảng Anh tiền trợ cấp thôi việc. Chúng đã lên kế hoạch này từ lâu và đã tiết lộ thông tin của chúng ta trước khi rời cảng."

"Chuyến tiệc hôm qua... thực ra cũng là do Jarvis đề xuất. Mục đích là để tạo điều kiện cho hạm đội kia ra tay."

Cậu còn chưa nói hết, nhưng Trương Hằng đã lạnh người. Cậu nhớ lại lời Brook từng kể lần bị theo dõi kỳ lạ trong một cuộc đánh tàu gần đây. Khi ấy, Brook còn tưởng là đám cướp biển ngoài vùng, nhưng giờ ngẫm lại... rất có thể đó chính là bọn thợ săn cướp biển hợp tác Jarvis.