Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 121 : Ý nghĩa thật sự của việc làm... người

Người ta chỉ bắt đầu nhớ lại chuyện chấn động vừa xảy ra tại Nassau cách đây không lâu.

Đêm xảy ra mâu thuẫn với Wilton, Trương Hằng đã dẫn người bất ngờ tập kích, hạ sát hai con tàu, hơn hai trăm mạng không để lại một ai sống sót.

Những kẻ lên kiểm tra xác tàu sau đó kể rằng thủy thủ nằm dưới sàn đầy máu tươi giống như một lò mổ.

Thế nhưng, suốt thời gian tham gia cuộc vây bắt chung, Trương Hằng lại tỏ ra vô cùng kín tiếng, đến độ nhiều kẻ đã quên mất rằng cậu không chỉ là một người biết lý lẽ.

Cậu không hề hứng thú với vở kịch "ai là sói" mà Jarvis đang cố dựng lên. Sau khi báo tin cho Hắc Vương Tử Sam và vài người khác, cậu xem như đã hoàn thành bổn phận. Việc họ có tin hay không, không còn thuộc quyền kiểm soát của cậu nữa.

Jarvis cũng đã đọc được quyết tâm từ cú bóp cò vừa rồi. Gã rít lên chửi bới, vội ra lệnh cho thủy thủ trên tàu Dũng Sĩ nhường lại chiếc thuyền chèo cho Annie.

Hắn chấp nhận nhận lệnh ân xá không phải vì cạn tiền mà vì sau nhiều năm lăn lộn nơi đầu sóng ngọn gió, số vàng hắn vơ vét đủ để dưỡng lão. Nhưng vấn đề là: dù có nhiều đến đâu, Jarvis cũng không thể quay lại cái gọi là "xã hội văn minh". Hắn là tội phạm bị truy nã tại tất cả thuộc địa, chỉ cần ló mặt ra cũng phải trốn chui trốn nhủi. Muốn lén về quê thăm nhà một lần, cũng chẳng dám ngủ quá một đêm. Nay, hắn đã chờ được cơ hội ngàn vàng giết sạch những tên cướp biển khét tiếng trên đảo, hắn sẽ được trở về như một anh hùng.

Với điều kiện: hắn phải sống sót trước đã.

Và Jarvis không bao giờ nghi ngờ sự quyết tuyệt trong mắt Trương Hằng. Suốt quá trình di chuyển, khẩu súng ngắn trong tay cậu chưa từng rời khỏi trán gã. Mặc cho Hắc Vương Tử Sam và những người khác tìm lời can ngăn, Trương Hằng chẳng hề lung lay.

Thái độ sắt đá của cậu cuối cùng cũng khiến những kẻ còn lại sinh lòng cảnh giác. Hắc Vương Tử Sam liền cho người đến thiết lập trạm gác trong rừng, giám sát mọi động tĩnh trên biển. Brook thì đăm chiêu hẳn nét mặt u tối, từng là người chịu thiệt dưới tay Jarvis và hắn là kẻ sẵn sàng tin lời Trương Hằng nhất.

Nhưng nếu giờ rút lui, đống vàng trong lòng biển sẽ chẳng còn liên quan gì đến Kiếm Ngư. Họ đã bỏ ra quá nhiều, đổi bằng máu, đạn và cột buồm bị gãy giờ quay lưng mà chẳng thu lại gì, đúng là chuyện khó nuốt trôi.

Dẫu vậy, Brook cuối cùng vẫn đưa ra quyết định. Dù vàng có đẹp đến mấy, mạng sống vẫn quan trọng hơn. Hắn sai người truyền tin đến thủy thủ đoàn cũng như Trương Hằng nhưng khác ở chỗ: Brook không định bỏ chạy quá xa, chỉ muốn cho Kiếm Ngư ra khơi để dò xét tình hình trước.

Còn mấy thuyền trưởng còn lại thì vẫn còn phân vân, nhất là tên say đến độ đứng không nổi kia có muốn chạy cũng không chạy nổi nữa rồi.

Thời gian trôi đi từng nhịp, mỗi người đều toan tính trong đầu. Nhưng để tránh gây hoảng loạn, chưa ai tiết lộ sự thật cho đám thủy thủ ở dưới bãi biển.

Dẫu vậy, Hắc Vương Tử Sam không ngồi yên. Hắn cho kéo đại bác lên lại mép bờ, rồi ra lệnh mấy kẻ còn tỉnh táo len qua rừng, dựng thêm điểm quan sát ở hướng khác.

Song, nỗ lực đó chỉ như muối bỏ biển. Ban ngày thì còn đỡ tầm nhìn rộng, có thể thấy tàu từ xa và truyền tin kịp thời. Nhưng hiện giờ là đêm đen như mực, ánh sáng giảm mạnh, cho dù có phát hiện tàu thì cũng chưa chắc đã kịp hô báo.

Chính địa hình Đảo Vẹt thứ từng giúp họ phục kích tàu Tây Ban Nha giờ đây lại trở thành gót chân Achilles. Các vách đá che chắn khiến từ bãi biển chẳng thể nhìn ra được ngoài cảng là thứ gì đang tiến đến.

Hắc Vương Tử Sam thật ra nghiêng về phía Trương Hằng. Không chỉ vì hai người từng hợp tác, mà còn bởi: nếu một trong hai Trương Hằng hoặc Jarvis đang nói dối, thì xét theo logic, lời Trương Hằng đáng tin hơn. Nếu cậu nói dối, chỉ cần để ý mình con tàu Hàn Nha là được. Còn nếu Jarvis nói dối thì không chỉ là vàng mà cả mạng cũng không còn.

Bởi giờ đây, số người trên bãi còn đủ sức chiến đấu không đến một nửa. Trong số còn có thể cử động, một nửa đầu óc cũng đã rối loạn vì rượu và thuốc súng. Các con tàu thì vừa qua giao tranh, thân tàu hư hại, đạn dược cạn kiệt. Trong tình trạng này, nếu hạm đội hải quân thực sự xuất hiện... thì chẳng cần đánh cũng biết kết cục.

Trương Hằng hẳn đã nhìn ra sự thật đó, nên mới chọn cách rút lui dứt khoát như vậy.

Hắc Vương Tử Sam không trách cậu. Với tình trạng của Hàn Nha, số người trên tàu cũng chỉ vừa đủ để chèo chống, hoàn toàn không thể đánh trả Hàn Nha rút đi là điều hợp lý nhất.

Bên kia, các thủy thủ của Hàn Nha cũng đã lần lượt lên tàu. Ngoài Harry, lần này đầu bếp Ramsay cũng lập công lớn chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hắn đã tìm lại được hầu hết anh em giữa đống hỗn loạn, chỉ còn hai người là mất dạng.

Trương Hằng không tiếp tục chờ đợi. Cậu là người rời bãi cuối cùng đẩy Jarvis vào thuyền chèo rồi mới bước lên theo.

Anne và vài thủy thủ khác nắm tay chèo. Dufresne tạm thay Billy, chỉ huy người còn tỉnh táo thả buồm, kéo neo, chuẩn bị rời bến. Tất cả đều gấp gáp, từng nhịp thở căng thẳng và không khí tràn ngập sự u ám.

Chiếc thuyền vừa rời bờ, Jarvis bấy giờ mới buông lời, mặt mày lạnh băng:

"Ngươi tìm ra người của ta trong rừng à?"

"Không. Phải nói là người của ngươi đã tìm ra người của ta." Trương Hằng đáp.

"Trùng hợp thật đấy... Nhưng ngươi biết rõ chúng ta không thể cứ thế mà chạy mãi, đúng không? Dù lần này thoát được, thì còn lần sau? Những kẻ làm nghề như chúng ta, mấy ai có kết cục tốt? Ngay cả Honig chiếm được pháo đài, khỏi phải ra khơi nhưng nếu một ngày hải quân Anh tới, ông ta cũng chỉ có đường chết."

"Ở mức nào đó, ta đồng ý. Nhưng như vậy không phải là lý do để phản bội những người từng gọi ngươi là anh em."

"Bắt đầu một cuộc sống mới luôn cần dũng khí để cắt đứt quá khứ hoàn toàn. Chỉ khi bỏ lại mọi thứ, ta mới có thể sống như một con người đích thực nơi thế giới mới." Jarvis khẽ nói, mắt nhìn xa xăm. "Ngươi chưa từng thấy ánh mắt bọn họ khi nhìn ta đâu như đang nhìn dã thú. Rốt cuộc, ta không chỉ cần là tờ ân xá. Ta cần gột rửa sạch sẽ... để thật sự trở thành... một con người."

"Tự gột rửa bằng sự phản bội, bằng bán đứng đồng đội? Thế giới mới của ngươi, liệu có chỗ cho linh hồn như vậy?" Trương Hằng lạnh lùng đáp.

Chiếc thuyền vừa ghé mạn Hàn Nha, cậu cất súng ngắn, nắm lấy dây thừng, leo lên.

Ngay khoảnh khắc chiếc tàu buồm dần giương cánh rời bến, một bóng đen mờ ảo hiện ra phía ngoài cảng...