Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 126 : Cuồng nộ

"Giờ chúng ta an toàn rồi chứ?"

Sau hai đợt pháo kích dữ dội ngay ở cự ly gần, Hàn Nha không ngờ vẫn chưa bị đánh chìm mà lại lảo đảo rời khỏi cảng.

Thiếu nữ tóc đỏ rút mảnh gỗ găm vào vai ra, cất tiếng hỏi.

Lúc những chiếc tàu vũ trang đối diện nổ súng, Trương Hằng chẳng thể nhúc nhích, Annie dứt khoát chắn trước người cậu. Dù cả hai may mắn không trúng đạn pháo, nhưng những mảnh gỗ và mảnh kim loại văng ra từ boong tàu mới là thứ giết người thực sự và phần lớn sát thương ấy, Annie đều âm thầm hứng chịu.

Không chỉ có vết thương nơi bả vai, tay, bắp chân và cả má cô cũng loang máu, bị cắt xẻ bởi đủ loại mảnh vụn. Thế nhưng trong suốt trận mưa lửa ấy, cô không hề thốt lên lấy một tiếng rên rỉ.

Trương Hằng không mở miệng cảm ơn. Với mối quan hệ giữa họ lúc này, những lời ấy đã trở nên dư thừa. Vừa cởi áo đưa cho cô băng bó, cậu vừa trầm giọng nói:

"Tôi không nghĩ vậy. Nếu họ thua kém về hỏa lực thì còn có thể để mặc chúng ta đi, nhưng giờ... chỉ để đối phó với đám người trên bãi biển, họ đâu cần điều tới nhiều tàu thế này. Chắc chắn sẽ có tàu tách ra truy đuổi."

Lời chưa dứt, trong làn khói súng phía sau đã hiện ra hai bóng tàu vũ trang.

Chúng vừa mới chuyển hướng, cách Hàn Nha một đoạn, nhưng chỉ lát sau đã phá tan màn khói mà lao ra truy kích.

Nếu là bình thường, Trương Hằng sẽ chẳng mấy lo. Với hiệu năng và hỏa lực của Hàn Nha, dù phải một chọi hai cũng chưa hẳn đã thất thế, huống hồ cùng lắm còn có thể nhờ tốc độ vượt trội để rút lui.

Nhưng lúc này, Hàn Nha đang trong tình trạng thảm hại chưa từng có, người ít gần như chẳng còn pháo thủ nào, ba cánh buồm rách tơi tả, thân tàu rò rỉ nặng nề, mực nước đã dâng cao thêm ba thước, vừa khớp với ngưỡng cảnh báo.

Trong tình huống này, đừng nói là chống trả, đến việc có thể chạy tới được Nassau hay không cũng là điều còn khó nói.

Chính vì thế Dufresne mới tuyệt vọng đến vậy. Dù Hàn Nha có phá vòng vây đi chăng nữa, thì với tình trạng hiện tại, nó cũng chẳng chạy xa nổi.

Hắn không thể hiểu Trương Hằng rốt cuộc đang đánh cược vào điều gì.

Nhưng Trương Hằng một khi đã đánh cược thì hiển nhiên không thể tay trắng. Cậu giao bánh lái tạm thời cho Annie, mượn con dao găm của cô, rồi tiến về phía cột buồm chính. Ngày xưa khi còn ở tàu Hải Sư, cậu từng theo học nghề mộc từ lão Roscoe, đã quá quen với việc leo trèo những cột buồm cao lộng gió như thế này.

Dù từ ngày làm thuyền trưởng đến nay đã lâu không động đến những công việc nặng nhọc kiểu ấy nữa, động tác của cậu vẫn nhanh gọn, dứt khoát. Cậu ngậm con dao trong miệng, tay chân bám cột buồm, thoăn thoắt trèo lên tận đỉnh như một con mèo hoang của biển cả.

Trên đỉnh cột, nơi mặt gỗ bị cào xước, từng khắc một cái tên bằng ngôn ngữ cổ xưa của người Celtic.

Trương Hằng rút dao khỏi miệng. Trước kia, chính cậu đã dùng dao này gạch xóa cái tên đó đi nhưng bây giờ, cậu lại cẩn thận khắc nó trở lại.

Theo kế hoạch ban đầu, Trương Hằng định chờ lấy được chiếc hộp gỗ làm từ cây tule rồi mới liên hệ với vị cổ thần xứ Celtic kia đó mới là cách an toàn nhất. Nhưng lúc này, cậu đã không còn đường lùi.

Trong số những đạo cụ trò chơi mà cậu mang theo, chỉ có một thứ có thể giúp trong tình huống hiện tại: vỏ sò của Betty chưa được giám định.

Thế nhưng khi cậu khắc xong nét cuối cùng, vẫn chưa có điều gì xảy ra. Mà lúc này, hai chiếc tàu vũ trang phía sau đã rút ngắn đáng kể khoảng cách, pháo thủ cũng đã vào vị trí, chỉ chờ hiệu lệnh khai hỏa.

Thời gian không còn nhiều nữa.

Trương Hằng không nghĩ vị cổ thần tên là Betty kia lại rời bỏ mình vào giờ phút này. Thực tế, cậu vẫn luôn hoài nghi: trong lần đụng độ trước trên con tàu ma, mục tiêu thật sự của cô ta không phải là Seth mà chính là cậu thuyền trưởng của Hàn Nha.

Chỉ là lúc đó, sự xuất hiện đột ngột của Annie đã khiến kế hoạch bị gián đoạn, Betty mới đành chuyển mục tiêu sang Seth, kẻ đang lạc lõng một mình ở phía bên kia.

Thế nhưng mục tiêu ban đầu của cô ta chưa bao giờ thay đổi. Việc sai Seth đánh cắp ba cuốn nhật ký chỉ là cái cớ, Betty thật ra đã cố tình để lộ tung tích Seth cho Trương Hằng, nhằm thu hút sự chú ý của cậu.

Trương Hằng vẫn không hiểu vì sao kể từ sau khi nhận được vỏ sò ấy, Betty lại không hề xuất hiện nữa.

Cậu lục lại trong trí nhớ đoạn hội thoại cuối cùng với Seth, nhớ về cơn bão đột ngột lúc trở về Nassau và nhớ rằng muốn điều khiển cơn bão ấy, cần có... sự phẫn nộ.

Trương Hằng chau mày.

Có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu vắng cha mẹ, cậu sớm trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa. Cảm xúc của cậu từ lâu đã trở nên ổn định như mặt biển lặng.

Tức giận ư? Dĩ nhiên là có. Nhưng sau khi nhận ra tức giận chẳng giải quyết được gì, cậu đã dần từ bỏ nó, chọn cách nhìn mọi thứ với con mắt lạnh lùng, lý trí.

Khi lần đầu đi làm thêm, dạy kèm bị lừa mất tiền, Ngụy Giang Dương đã uống rượu say rồi nói với Trương Hằng:

"Cậu biết không, tôi thấy cái giỏi nhất của cậu chính là... lúc nào cũng nhìn rõ cái thế giới chó má này mà lại không thấy thất vọng. Cậu như kẻ đứng ngoài cuộc ấy. Cậu làm tốt lắm, nhưng mà, có lúc... cậu bình tĩnh quá, nên nhạt như nước ốc."

Trương Hằng biết san value (điểm lý trí) của mình lúc nào cũng cao, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày chính điều đó lại gây rắc rối.

Cậu rà soát lại cả cuộc đời mình, và nhận ra thật không may chẳng có chuyện gì đủ khiến cậu căm phẫn đến tận xương tủy.

Thật khó xử.

Vì theo suy đoán của cậu, để gọi ra cơn bão, không chỉ cần phẫn nộ, mà còn cần một nỗi phẫn nộ dai dẳng, không dứt. Giống như Seth: cơn giận của hắn bùng lên mãnh liệt nhưng tắt ngấm cũng rất nhanh nên cơn bão hắn gọi lên cũng ngắn ngủi.

Nếu Trương Hằng muốn thoát khỏi hai con tàu phía sau, ít nhất phải tạo ra được một cơn bão kéo dài nửa giờ.

Cậu chỉ còn cách khác thường.

Hít một hơi sâu, cậu nhắm mắt lại.

Nửa phút sau, hai chiếc tàu vũ trang đã gần kề sát đuôi Hàn Nha.

Đúng lúc ấy một tia sét rạch nát bầu trời đêm.

Nó đánh trúng cột buồm của một chiếc tàu. Dù lúc đó không có ai gần đấy, nhưng ánh chớp và tiếng nổ khiến toàn bộ thủy thủ trên tàu dựng tóc gáy.

Và đó mới chỉ là khởi đầu.

Tiếng sấm từ phương xa ùa đến như tiếng trống giận dữ. Sấm chớp bỗng dày đặc, lồng lộn như tấm lưới điện tím đang giăng ra khắp bầu trời.

Mặt biển vốn yên ả chợt nổi sóng điên cuồng. Một trong hai chiếc tàu truy kích đã gần như áp sát Hàn Nha, thuyền trưởng vừa hô lệnh khai hỏa, liền bị một cơn sóng khổng lồ táp vào mạn tàu, quật ngã toàn bộ pháo thủ xuống sàn.