Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 132 : Kế hoạch táo bạo

Trương Hằng lần lượt thẩm vấn thuyền trưởng, đại phó và thủy thủ trưởng của chiếc Miranda, mỗi người một nơi, nhằm tránh việc họ thông đồng. Sau đó, cậu đem các lời khai đối chiếu chéo, xác nhận thông tin cho thật chắc chắn.

Kết quả, chỉ nửa giờ sau, Trương Hằng đã thu được một tin tức khiến cậu cũng phải bất ngờ. Ngay lập tức, cậu cho triệu tập lại Billy, Annie cùng những người trọng yếu, và cho gọi cả tay thợ mộc trưởng trên tàu tới.

"Cậu định quay lại Đảo Vẹt ư?" Billy gần như bị ý tưởng điên rồ đó làm cho nghẹn giọng.

"Dựa theo thông tin từ đám tù binh, hiện giờ ở Đảo Vẹt chỉ còn duy nhất một chiếc chiến hạm hải quân tên là Kent. Đây là lúc phòng tuyến của bọn chúng mỏng nhất." Trương Hằng nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. "Chúng ta có thể nhân cơ hội này quay lại giải cứu những người còn sống sót trên đảo... và lấy lại đống vàng đã bị cướp mất."

"Làm sao mà đánh? Với tình trạng hiện tại của Hàn Nha, nếu phải đánh một trận chính diện thì gần như không có cửa thắng." Billy cau mày, lắc đầu. "Lúc nãy chúng ta còn phải nhờ đến địa hình quanh Đảo San Hô mới hạ được Miranda. Đảo Vẹt thì chẳng có gì để lợi dụng cả. Một trận đánh như thế... chỉ có chết."

Trương Hằng không đáp, quay đầu nhìn về phía gã thợ mộc trưởng Guy.

"Nếu có đầy đủ vật liệu, thì mất bao lâu để sửa Hàn Nha về trạng thái sẵn sàng chiến đấu?"

Guy ngẩn người một chốc rồi đáp: "Nếu không thiếu gì, mà toàn bộ anh em đều cùng góp sức, thì... sáu ngày. Không, năm ngày là đủ."

"Nhưng lấy vật liệu từ đâu?" Dufresne hỏi ngay.

Trương Hằng giơ tay chỉ về phía xác tàu Miranda đang mắc cạn ngoài kia: "Tháo nó ra. Dùng làm gỗ."

Ánh mắt Guy lập tức sáng lên, rồi gật đầu liền: "Hay đấy. Nhưng nếu vậy thì phải thêm hai ngày nữa."

"Không thành vấn đề. Sáu chiến hạm bên hải quân đã rời khỏi Đảo Vẹt truy bắt chúng ta. Một chiếc bị ta đánh chìm, còn lại bốn. Chúng đã hẹn sẽ quay về đảo sau hai tuần để thanh toán nốt số hải tặc còn sót. Giờ mới chỉ qua một ngày." Trương Hằng nói tiếp, giọng trầm và lạnh. "Chúng ta có bảy ngày sửa tàu. Vẫn còn đủ thời gian để quay lại Đảo Vẹt và đánh một trận ra trò."

Lời cậu khiến trái tim Billy như bị đánh trúng một nhịp. Đúng vậy, phía hải quân không hẳn là khinh địch. Với tình trạng tàu như Hàn Nha hiện tại, dù chỉ sống sót đến Nassau cũng đã là kỳ tích. Chẳng ai ngờ bọn họ sẽ nửa đường quay lại càng không ngờ là quay lại Đảo Vẹt.

Giờ nghĩ kỹ lại, kế hoạch nghe thì điên rồ, nhưng lại không phải không thể thực hiện. Việc tiêu diệt Miranda giúp trút được cơn giận, giành lại lương thực và nước ngọt, nhưng như thế vẫn chưa đủ để bù cho những tổn thất mà bọn họ đã gánh chịu trong chuyến ra khơi lần này.

Lũ hải tặc Nassau lần này bị hải quân đánh cho thảm hại chưa từng thấy: người chết, tàu mất, vàng cướp được từ chiến hạm kho báu Tây Ban Nha cũng bị gom sạch. Nếu có thể giành lại chỗ vàng ấy, lại còn giải cứu người còn sống, đó mới thực sự là một cú phản kích đáng kể.

"Tôi thấy kế hoạch này hoàn toàn khả thi." Trương Hằng gật đầu. "Đã đến lúc chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo rồi."

...

Tin Trương Hằng định phản công Đảo Vẹt nhanh chóng lan khắp bãi biển. Trong cuộc họp thủy thủ sau đó, toàn bộ anh em đều nhất trí thông qua. Không ai phản đối. Đây là chuyện liên quan đến danh dự của hải tặc Nassau và hơn hết là năm ngàn cân vàng.

Mọi người không còn thời gian để nghỉ ngơi. Ai nấy lập tức dấn thân vào công việc sửa chữa. Guy, thợ cả, nhân dịp hiếm hoi có đủ nhân lực, quyết định sẽ dọn dẹp toàn bộ thân tàu Hàn Nha. Rêu bám, sò biển, rong rêu dưới đáy tàu sẽ được cạo sạch, nhờ đó tốc độ tàu có thể tăng thêm nửa hải lý điều cần thiết cho trận chiến sắp tới.

Tuy nhiên, giữa lúc ai nấy đang làm việc tất bật, Trương Hằng thuyền trưởng lại biến mất.

Annie tìm thấy cậu ở sau một khối đá ngầm, ngồi một mình, mắt nhìn ra phía chân trời nơi mặt trời đang dần chìm xuống biển.

Khoảng cách giữa cậu và đám thủy thủ đang ngồi quanh đống lửa chỉ khoảng hai trăm bước chân nhưng nơi cậu cậu ngồi và thuộc về cứ như một thế giới khác vậy.

Annie ngồi xuống bên cạnh, trên lớp cát mịn, đưa cho Trương Hằng một chai rượu.

"Việc sửa chữa tiến triển tốt. Mai sáng là xong hết. Guy nói Hàn Nha sau khi sửa sẽ còn chắc chắn hơn trước."

"Tốt. Chúng ta đã ở lại hòn đảo này đủ lâu. Đã đến lúc rời đi." Trương Hằng nhận lấy chai rượu, tu một ngụm. Sau đó Annie giật lại, cũng uống một ngụm như thường lệ.

"Vậy còn anh, ổn chứ?"

"Hử?"

"Anh không định nói gì về cơn bão hôm trước sao? Mấy gã thủy thủ nói đó là phép màu, nói rằng nữ thần biển cả Thetis đã ban phước cho chúng ta. Nhưng anh và tôi đều biết điều đó không đúng. Anh đã nghe câu chuyện của Seth cùng tôi rồi mà, lúc anh trèo lên cột buồm, chẳng phải là để khắc tên ai đó lên đấy sao? Là... 'Betty', đúng chứ?"

"Ừ. Nhưng đừng lo." Trương Hằng khẽ gật đầu. "Tôi sẽ không để Hàn Nha đi theo vết xe đổ của tàu Carrack đâu. Chỉ là... tôi cũng chẳng nhớ nổi lần gần nhất mình ngồi yên ngắm hoàng hôn là bao giờ nữa."

Thật vậy, vào thời khắc hiểm nghèo nhất, Trương Hằng đã dùng tới chiếc vỏ sò. Cậu chẳng phải người mang hận thù sâu đậm, cũng không phải một kẻ ngông cuồng, nên cuối cùng chỉ có thể làm cách khôn lỏi: hóa thân thành nhân vật văn học.

Cậu chọn Jean Valjean trong Những người khốn khổ người đàn ông khốn khổ ăn cắp bánh mì vì muốn nuôi bảy đứa cháu, bị tống giam mười chín năm, nuôi trong lòng một ngọn lửa phẫn nộ đến khi gặp Giám mục Myriel.

Chính sự giận dữ đó đã đánh thức sức mạnh thần bí của chiếc vỏ sò. Cơn bão được triệu hồi đến, giúp Hàn Nha thoát hiểm. Và đó cũng là lần đầu tiên cậu chạm mặt nữ thần Celtic tên Betty.

Hóa ra, nguyên do nàng không xuất hiện, chẳng phải vì chưa đến lúc hay vì cố tạo vẻ huyền bí, mà đơn giản chỉ vì nàng đã quá yếu. Sau khi dụ dỗ Seth, nàng không còn đủ sức hiện thân thêm lần nào nữa cho đến khi Trương Hằng tiếp nhận chiếc vỏ sò, khắc tên nàng lên cột buồm và dâng lên cơn thịnh nộ hừng hực của mình, thì nàng mới khôi phục được chút ít sức mạnh.

Betty thú nhận, hiện tại nàng yếu hơn cả trăm năm trước, chứ đừng nói đến thời hoàng kim một nghìn năm về trước. Chính vì vậy, Trương Hằng không thể thao túng bão tố như thuyền trưởng tàu Carrack từng làm không thể dùng bão để tấn công quân địch, không thể tăng tốc tàu theo ý muốn. Cậu chỉ có thể khiến cơn bão... tạm thời tha cho chiếc Hàn Nha.

Bonus :

Sự giận dữ của Jean Valjean trong Những người khốn khổ là một thứ giận dữ sâu thẳm, không nông nổi hay bộc phát, mà được hun đúc từ bất công, cay đắng và tuyệt vọng suốt mười chín năm khổ sai.

Khi Valjean bị kết án chỉ vì ăn trộm một ổ bánh mì cho lũ cháu đói khát, rồi bị xã hội xua đuổi, đánh dấu bằng tờ "giấy vàng" của một kẻ tù, cơn giận trong ông không nổ ra thành bạo lực, mà âm ỉ, gặm nhấm lòng tin vào con người, vào đạo lý.

Nhưng rồi, chính lòng tốt bất ngờ của Giám mục Myriel người tha thứ và tặng ông bộ đồ bạc đã chuyển hóa cơn giận thành sự thức tỉnh. Từ đó, Valjean không còn để giận dữ điều khiển mình, mà biến nó thành quyết tâm sống tử tế, chống lại bất công theo cách riêng: lặng lẽ, kiên cường, không đòi hỏi đền đáp.

Tuy vậy, cơn giận ấy chưa bao giờ hoàn toàn biến mất. Nó trỗi dậy khi ông chứng kiến xã hội hành hạ Fantine, khi Javert săn đuổi ông như chó săn, khi Marius bị bỏ mặc trong hầm mộ trận mạc. Nhưng lúc nào, Valjean cũng lựa chọn lòng vị tha hơn trả thù, bởi ông hiểu rõ thế gian đã đủ khốn khổ vì những người không biết yêu thương.