Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 138 : Trở về Nassau

Sau khi phân phát lương thực và nước ngọt cho những kẻ sống sót trên đảo, Trương Hằng cũng lập tức dồn toàn bộ sự chú ý vào việc trục vớt số vàng còn lại.

Thời gian không còn nhiều. Hải quân đã hẹn sẽ tái ngộ tại Đảo Vẹt sau hai tuần, mà hiện giờ đã trôi qua quá nửa chỉ còn chưa tới năm ngày. Mà thực ra, đám quân chính quy ấy xưa nay chưa từng đúng giờ, thường thì sẽ về sớm một hai ngày.

Tức là, thời gian thật sự còn lại để Hàn Nha trục vớt vàng chỉ vào khoảng ba đến bốn ngày. Chưa kể, sau khi trục vớt xong, họ còn phải rút lui khỏi vùng biển này, cố gắng tránh đụng đầu với hải quân khi trở về. Tính gộp cả việc thoát thân, thì thời gian an toàn thực tế chỉ còn lại chừng hai ngày nếu không kể đêm nay.

Song cũng may, chẳng phải mọi tin đều xấu. Trước đó, chiếc Kent buồn chán neo ngoài cảng không làm gì cũng đã nghĩ tới chuyện vớt vàng. Thợ mộc trên tàu còn chế tạo một bộ dụng cụ trục vớt mới.

Cấu tạo khá đơn giản: một cái móc sắt ba càng, thêm hai móc phụ buộc bằng dây ngắn tạo thành hình tam giác, tăng độ ổn định, có thể dễ dàng móc các thùng từ dưới đáy biển. Đương nhiên, muốn móc được thì vẫn cần có người lặn xuống, đích thân gắn móc vào các rương đựng vàng.

Walden vốn định bắt đám hải tặc còn sót lại trên đảo lặn xuống làm việc này. Nhưng Trương Hằng thì dĩ nhiên không thể chấp nhận được. Cậu hỏi thợ mộc trên tàu, tên Guy:

"Làm được không?"

"Nếu chỉ là bắt chước lại thì không thành vấn đề," Guy đáp, "kích thước, cấu trúc, cả vật liệu, họ đều đã tính sẵn cả. Trên tàu cũng sẵn móc sắt, trước khi mặt trời lặn tôi làm thêm mười bộ cũng kịp."

"Người lặn tôi cũng chọn xong rồi," Dufresne tiếp lời, "toàn là những tay bơi giỏi nhất trên Hàn Nha. Nhưng kể cả những người giỏi nhất cũng không thể nán lại quá lâu dưới nước. Mấy người khác thì còn chẳng lặn đến được vị trí mấy rương vàng."

"Là vì họ tốn quá nhiều sức và hơi trên đường lặn xuống," Trương Hằng nói. "Bảo mỗi người ôm theo một tảng đá khi lặn. Như vậy khỏi phải mất sức mà vẫn chìm nhanh được. Thắt dây thừng vào hông, canh giờ cho chuẩn, đến lúc thì kéo người lên. Tiết kiệm được bao nhiêu thời gian thì dồn hết sức cho việc móc rương."

Còn chuyện áp suất dưới nước, Trương Hằng cũng không có biện pháp gì tốt hơn, đành để người lặn tự chịu. May mà độ sâu chỉ khoảng hai mươi mét vẫn chưa đến mức giết người. Tác dụng phụ chắc chắn sẽ có, nhưng chưa đến nỗi nguy hiểm tính mạng. Để khích lệ tinh thần, nhóm thợ lặn tất nhiên sẽ được chia phần thưởng tương xứng.

Phần chi tiết này, Trương Hằng để cho Billy và Dufresne lo liệu. Nghe kế hoạch, viên quân nhu gật đầu, cho người đi thử trước. Khi rương vàng đầu tiên được kéo lên mặt nước thành công, mọi sự sắp xếp đều được chứng thực. Từ đó về sau chỉ là chuyện lặn xuống và kéo lên.

Đến tối ngày thứ hai, Hàn Nha đã vớt được hơn phân nửa số vàng.

Nhưng rồi công việc trục vớt bắt đầu trở nên phiền toái. Chiếc tàu kho báu Tây Ban Nha kia vô cùng kiên cố, phải chịu đựng nhiều loạt pháo kích mới chịu chìm. Vì thế, kho hàng bên trong cũng bị hư hại nghiêm trọng. Những rương vàng nguyên vẹn đã được kéo lên gần hết, thứ còn sót lại chỉ là các thỏi vàng rải rác khắp nơi.

Phần vàng này thu gom cực kỳ tốn công sức. Dụng cụ trục vớt không còn dùng được, chỉ có thể nhờ người lặn trực tiếp mò từng thỏi. Tốc độ đương nhiên chậm hẳn. Mỗi người cũng chỉ ở dưới nước được một thời gian lặn giới hạn. Làm nhiều thì người thấy bắt đầu đuối sức.

May thay, đến ngày thứ hai, đám hải tặc sống sót trên đảo đã hồi phục ít nhiều. Để trả ơn Hàn Nha đã cứu mạng, họ không những từ bỏ quyền sở hữu vàng mà còn tình nguyện hỗ trợ trục vớt không công. Mặc dù vậy, đến đêm ngày thứ ba, dù tất cả dốc sức, họ cũng chỉ trục được chừng 3.200 cân vàng.

Vẫn còn khoảng 1.800 cân nằm dưới đáy hoặc bị vùi lấp trong đống xác tàu, hoặc rải rác quá xa. Không phải không thể lấy lên, chỉ là cần thời gian rất dài.

Nhưng Trương Hằng không định chờ thêm nữa. Mấy ngày vừa qua, Hàn Nha liên tục phải giao tranh quá dồn dập. Từ lúc thoát khỏi Đảo Vẹt, ai nấy đều nuốt cục tức trong lòng, nhưng sau khi đánh chìm tàu Kent, cục tức kia cũng đã được trút ra gần hết. Đội ngũ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Dù sau đó kiếm được một ít thuốc súng từ tàu Kent, nhưng cũng không đủ để chống chọi thêm một trận chiến nữa.

Vì vậy, Trương Hằng quyết định rút lui. Đón Brook cùng những người khác, lập tức khởi hành quay về Nassau.

So với lúc đến, hành trình quay về tốn gần gấp đôi thời gian vừa phải tránh năm con tàu còn lại, lại thêm người và hàng hóa quá tải. May là cả chặng đi không gặp sự cố, đến khi tường đá và pháo đài của Nassau hiện ra trước mắt, mọi người mới dám thở phào.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đất liền, mỗi người trên tàu lại mang một tâm trạng khác nhau.

Đối với thủy thủ Hàn Nha, chuyến đi lần này tuy trắc trở, nhưng rốt cuộc vẫn là một thắng lợi vang dội. Trương Hằng vị thuyền trưởng trẻ tuổi lại một lần nữa viết tiếp truyền kỳ. Trong tình thế gần như vô vọng, Hàn Nha là con tàu duy nhất thoát khỏi vòng vây hải quân. Không chỉ thế, họ còn làm nên một cuộc phản công ngoạn mục đánh chìm cả Miranda lẫn Kent, thu hồi phần lớn vàng, lại cứu được các hải tặc sống sót ở Đảo Vẹt.

Trái lại, năm con tàu hải tặc còn lại của những kẻ sống sót trên đó thì thua trắng. Không thu được gì, còn bị hải quân đánh chìm tàu. Nhưng so với đồng đội đã nằm lại dưới đáy biển, ít ra bọn họ còn sống để trở về.

Khi cập bến, Brook cùng một thuyền trưởng khác vội vã lên bờ còn vì khối việc cần xử lý: tuyển thủy thủ mới, tìm tàu mới... Còn Eric thì đến chào tạm biệt Trương Hằng.

Cậu cho người dùng thuyền nhỏ đưa họ lên bờ, rồi bắt đầu chỉ huy người trên Hàn Nha dỡ hàng. Mặc dù vẫn còn 1.800 cân vàng ngủ dưới đáy biển (mà sau này có thể sẽ rơi vào tay hải quân hoặc thợ săn cướp biển), nhưng phần chiến lợi phẩm họ mang về cũng đã quá sức tưởng tượng nhất là khi năm con tàu kia đã tuyên bố từ bỏ quyền sở hữu.

Chỉ riêng chỗ vàng vớt được lần này, cũng đủ để toàn bộ thủy thủ rửa tay gác kiếm. Đa phần cả đời cũng chưa từng thấy nhiều vàng như thế. Khi Hàn Nha bắt đầu dỡ vàng, cả Nassau lại một lần nữa chấn động.