Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 143 : Sự do dự của bản thân

"Eugene đã từng kết hôn chưa?"

"Nghe nói gã có vợ ở thuộc địa, nhưng bà ta không thể sinh con. Vậy nên nếu tin tức kia là thật, thì đứa con hoang với kỹ nữ đó chính là đứa con duy nhất của Eugene." Billy đáp.

"Thế thì đứa con hoang ấy hẳn rất quan trọng với ông ta," Karina nhận định, "đặc biệt là sau vụ cháy năm xưa, Eugene chắc chắn vẫn luôn mang áy náy trong lòng."

"Vậy Malcolm đã dùng đứa trẻ để khống chế Eugene, buộc ông ta phục vụ cho mình?" Annie đoán.

"Không, chuyện này không hợp với tác phong của Macolm." Karina lắc đầu. "Gã có thể sử dụng những thủ đoạn trực tiếp để giải quyết vấn đề, như vụ Khô Lâu Hào chẳng hạn. Nhưng kiểu giam giữ một người sống suốt thời gian dài như vậy thì rõ là vượt giới hạn. Gã sẽ không làm thế."

"Nghĩa là thứ Macolm nắm được không phải đứa con của Eugene." Billy kết luận. "Vậy thì ta lại quay về vạch xuất phát. Eugene còn gì để bị uy hiếp nữa không?"

"Xin lỗi, tôi không tìm ra được gì thêm," nữ thương nhân đáp. "Hiện tại cuộc sống ông ta rất đơn giản: mỗi ngày dành phần lớn thời gian trong một quán rượu cố định, bán tin tức cho các thuyền trưởng, gần như không làm việc gì khác. Ông ta sống rất đều đặn, không tiếp xúc với ai, cũng chẳng vướng vào tranh chấp với ai cả."

"Tôi nghĩ thứ Malcolm khống chế Eugene vẫn chính là đứa con ấy," Trương Hằng nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, "chỉ là không phải kiểu bắt giữ như chúng ta nghĩ. Macolm hẳn đã cho Eugene thấy mình có đủ khả năng để gây tổn hại đến đứa trẻ, khiến ông ta buộc phải nghe lời. Và tôi biết nên hỏi ai về chuyện này."

"Ai cơ?"

"Dạo gần đây tôi có điều tra về các mối quan hệ của Eugene. Điều khiến tôi thấy khó hiểu là: ông ta mới hơn bốn mươi, chưa đến mức cơ thể suy kiệt, độ tuổi này đáng lẽ vẫn còn nhu cầu sinh lý. Nhưng kể từ sau vụ cháy, ông ta không hề qua lại với phụ nữ nào, cũng không đến kỹ viện, sống như một tín đồ Thanh giáo suốt hơn chục năm. Làm sao có thể như vậy?"

"Và anh đã tìm được lời giải?"

"Phải. Eugene bị đau lưng kinh niên, từng thử rất nhiều cách nhưng đều không khỏi. Sau đó có người giới thiệu cho ông ta một phương thuốc dân gian của bộ tộc Guanahatabey. Ông ta bắt đầu điều trị trong một trang viên nhỏ trên đảo, mỗi hai tuần lại đến đó một lần. Chủ trang viên ấy là một người phụ nữ tên Carmen. Tôi tin giữa hai người họ có mối quan hệ thân thiết, không, phải nói là rất thân thiết. Việc điều trị đã kéo dài gần mười năm. Giữa họ không chỉ là bạn bè hay tình nhân thông thường. Carmen có lẽ biết rất rõ bí mật của Eugene, thậm chí biết cả cách Malcolm khống chế ông ta."

"Vậy ta chỉ cần tìm Carmen, là sẽ biết Malcolm đang dùng thứ gì để ép Eugene. Nếu vậy thì còn chờ gì nữa?" Annie hất cằm nói.

"Chúng ta đang đợi một người bạn. Carmen dễ đối phó hơn Eugene, nhưng như tôi nói, bà ta và Eugene đã có tình cảm gần mười năm. Nếu chúng ta đột ngột kéo đến hỏi chuyện, chắc chắn sẽ khiến bà ta cảnh giác. Bà ta sẽ không nói ra đâu. Ta cần chuẩn bị kỹ. Lần này chỉ tôi và Karina đi là đủ. Đi đông quá sẽ khiến bà ta bất an."

Vừa dứt lời, tiếng xe ngựa vang lên dưới lầu.

Trương Hằng lấy áo khoác, cùng nữ thương nhân xuống nhà. Lần này không có nguy hiểm gì, Carmen không có khả năng chiến đấu. Để giảm thiểu địch ý, cậu không mang theo kiếm, chỉ đeo một khẩu súng ngắn phòng thân. Cậu đích thân mở cửa xe cho Karina.

Karina khẽ nhấc váy bước lên xe, Trương Hằng theo sau. Cậu nói với người đánh xe:

"Đến trang viên Heyman."

"Còn bạn anh đâu?" Karina nhìn quanh trong xe nhưng không thấy ai khác.

"Chúng tôi đã hẹn giờ gặp. Anh ta sẽ xuất hiện khi cần thiết. Nhưng mong là không phải đến mức ấy."

Khi cửa xe đóng lại, Karina mới thở phào, như thể trút bỏ lớp ngụy trang. Gương mặt quyết đoán phút chốc tan biến, nàng tựa vào thành xe, đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhưng rồi như chợt nhận ra trong xe còn có người khác, nàng hơi lúng túng, không biết nên mở lời thế nào.

"Xem ra dạo này cô cũng vất vả." Trương Hằng nói.

"Cũng không có gì to tát. Nhờ khoản tiền anh đưa, tôi đã trả hết các món nợ. Giờ chỉ còn vài rắc rối vặt. Nói cho cùng, bên anh mới là nguy hiểm hơn. Tôi nghe nói lần này các anh đụng độ hải quân. Sáu tàu hải tặc, cuối cùng chỉ còn các anh sống sót, lại còn mang về phần lớn vàng bạc. Tôi còn chưa kịp chúc mừng. Chắc hẳn đó là một câu chuyện ly kỳ."

"Cũng nhờ có chút may mắn."

"Một lần là may mắn. Nhưng hai, ba lần thì không thể gọi là may mắn nữa. Hắc Vương Tử Sam đã mất, giờ anh và con Hàn Nha là thế lực hải tặc mạnh nhất đảo. Ngay lần đầu gặp anh, tôi đã biết ngày đó sẽ đến, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy."

"Cô cũng làm rất tốt. Giữa áp lực từ liên minh Hắc Thương và Malcolm mà vẫn xây dựng được mạng lưới như bây giờ. Nhất là với một người mới đến như cô. Ngày đầu lên đảo, chắc chẳng ai nghĩ cô sẽ trụ nổi."

Karina cười gượng:

"Nhưng tôi chưa từng thắng nổi Malcolm lần nào. Nếu không có anh, chắc tôi đã sớm rời khỏi Nassau trong thất bại rồi."

"Macolm đã cắm rễ ở đảo này quá lâu. Nay còn kiểm soát cả liên minh Hắc Thương. Nếu cô chiếm được thế thượng phong mới là chuyện lạ. Nhưng lần này, chúng ta đã tìm được sơ hở của hắn. Đã đến lúc ra tay."

Nghe lời khuyên của Trương Hằng, Karina ngả lưng xuống ghế nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại, nàng bất giác nhớ đến lần đầu lên tàu Hàn Nha, đêm trong phòng thuyền trưởng ấy. Hôm đó nàng uống rất nhiều rượu, cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện thời thơ ấu, những mảnh vụn ký ức vặt vãnh...

Đêm ấy nàng như thể muốn trút hết cả cuộc đời ra ngoài. Nhưng câu nàng muốn nói nhất lại chưa từng thốt được. Sau này nàng cũng biết chuyện giữa Trương Hằng và Annie. Với tư cách một người phụ nữ, nàng không khỏi ghen tỵ trước sự can đảm của Annie.

Karina phải thừa nhận, có một khoảnh khắc... nàng đã do dự.

Nàng do dự không vì ngại ngùng hay kiêu hãnh, mà bởi một nỗi sợ mơ hồ sợ rằng bản thân chỉ bị cuốn hút bởi lớp vỏ bí ẩn lạnh lùng của Trương Hằng, thứ vẻ thu hút giống như một ngọn đèn giữa màn sương: rực rỡ đấy, nhưng liệu có thật sự dẫn đường? Hay chỉ là ảo ảnh trên mặt nước? Nàng cũng do dự... vì thân phận của cậu. Một hải tặc, dù thông minh và có đạo lý đến đâu, rốt cuộc vẫn là kẻ bị cả thế giới săn lùng. Nàng không trách Annie đã đi trước một bước. Vì có những chuyện không nằm ở thời điểm, mà ở chính sự do dự của bản thân trong khoảnh khắc ấy.