Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 141 : Tra khảo

"Trước mắt tạm gác chuyện cha cô bị giam lại, việc tài trợ cho các đối thủ chính trị có thể gây ra một số mâu thuẫn giữa Raymond và Malcolm.. ngoài ra, chúng ta cần điều tra sâu hơn về một người tên là Normand."

"Normand? Đó là ai?" Karina hỏi, ánh mắt đanh lại.

"Cô biết hiện nay liên minh Hắc Thương thực ra là 'đời thứ hai' chứ?"

Nữ thương nhân gật đầu. "Cha tôi từng kể. Ba năm trước trên đảo từng có một liên minh Hắc Thương, nhưng không trụ được bao lâu, chỉ tồn tại trong một thời gian rất ngắn rồi tan rã."

Trương Hằng gật đầu. "Hồi ấy, hội trưởng của cái liên minh đầu tiên đó chính là Normand. Mọi người đều biết Raymond hiện tại là thương nhân chợ đen lâu đời nhất, cũng là kẻ giàu có bậc nhất trên đảo, nhưng thực tế, khi Normand còn sống, ông ta mới là người được kính trọng nhất trong giới chợ đen. Thành lập liên minh Hắc Thương lần đầu tiên, không ai nghi ngờ gì khi ông ta được chọn làm hội trưởng. Raymond chỉ là người đứng thứ hai. Nhưng sự điều hành liên minh ngày càng thiếu ổn định, uy tín của Normand cứ thế mà sụt giảm. Bất mãn nổi lên từ mọi phía. Cuối cùng, liên minh tan rã, Normand rời khỏi Nassau, không bao lâu sau thì lâm bệnh qua đời."

"Chuyên đó có quan gì đến Macolm? Khi ấy hắn mới lên đảo được một năm thì phải?"

"Đúng. Nhưng lúc đó hắn đã bắt đầu có chút tiếng tăm. Tuy vẫn còn mờ nhạt, song có tham gia vào việc thành lập liên minh. Chỉ là luôn giữ thái độ rất kín tiếng. Tuy nhiên, giờ nhìn lại, hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài."

Trương Hằng vừa nói, vừa đưa cuốn sổ tay của Lya cho Karina.

"Macolm từng âm thầm kích động các thương nhân chợ đen chống lại Normand. Vì sao? Hắn vốn là người ủng hộ liên minh Hắc Thương mà?" Karina hỏi với vẻ khó hiểu.

"Đúng, hắn ủng hộ liên minh... nhưng là cái liên minh do hắn kiểm soát." Trương Hằng cười nhạt. "Thời điểm Normand lập liên minh là quá sớm với hắn. Khi đó Macolm mới chân ướt chân ráo đến đảo, địa vị chưa đủ. Nếu liên minh đầu tiên trụ lại được, chính hắn mới là kẻ bị cản trở trên con đường lên đỉnh. Vậy nên hắn đã ngầm phá hoại thông qua một tên trung gian tên là Eugene."

"Eugene? Cái người chuyên buôn tin đồn trên đảo?"

Trương Hằng gật đầu. "Hắn từng là thương nhân chợ đen. Sau khi liên minh sụp đổ, không rõ vì sao lại chuyển nghề thành kẻ bán thông tin. Chúng ta phải nói chuyện với hắn. Phải nhớ rằng, khi ấy Normand rất được kính trọng. Dù sau này bị nhiều người phản đối vì thất bại của liên minh, vẫn có không ít người tôn trọng ông ta. Raymond và ông ta là bạn thân nhiều năm chính tay Raymond lo hậu sự cho Normand. Nếu Eugene chịu đứng ra làm chứng chống lại Macolm, cộng thêm những bức thư trao đổi giữa họ, đòn này sẽ còn chí mạng hơn cả vụ cha cô bị bắt."

"Đặc biệt trong tình cảnh hiện tại, khi liên minh đang khốn đốn, một vụ bê bối như thế sẽ đánh sập cả vị trí của Macolm."

Lời Trương Hằng còn chưa dứt, cửa hầm rượu bất ngờ bật tung. Chủ lò mổ, Kersey, thở hổn hển lao vào, hướng về phía đấu sĩ da đen:

"Không ổn rồi! Có chuyện xảy ra ở trang viên! Các người nên đến quảng trường trung tâm ngay!"

Một khắc sau, Trương Hằng, Karina và Laeri đều che kín mặt rời đi và tức tốc đến quảng trường trung tâm Nassau. Ở đó, một đám đông đã tụ họp.

Chính giữa quảng trường, một người da đen bị trói trần truồng trên cột gỗ.

Toàn thân anh ta đầy vết roi, da thịt nát bấy, hấp hối như một mớ giẻ rách. Đứng bên cạnh là quản gia Wallace người mà Trương Hằng từng gặp trong trang viên Terrance.

Gã quản gia cất giọng nhàn nhã:

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ai là kẻ liên lạc với ngươi từ bên ngoài? Hắn bảo ngươi gửi tin cho ai? Nói cho ta cái tên đó. Ta không chỉ tha mạng cho ngươi, mà còn cho ngươi tự do. Đó chẳng phải là điều ngươi hằng mong sao? Một người tự do."

Người da đen không trả lời. Môi mím chặt, ánh mắt cương quyết.

Wallace nhún vai, ra hiệu. Tên đốc công cầm roi đứng cạnh liền vung lên lần nữa. Tiếng roi xé gió vang lên như tiếng rắn phì phò, rồi quất vào lưng người bị trói.

Một tiếng thét xé toạc không gian. Cả một mảng thịt lớn bị lột khỏi lưng, máu me be bét. Người đàn ông không chịu nổi, ngất lịm đi.

Một thùng nước biển được đổ thẳng vào vết thương. Anh ta vùng dậy trong cơn đau, toàn thân co giật, mặt méo mó đến méo mó hơn cả gương mặt của một xác chết.

Quản gia ngồi xổm xuống trước mặt hắn, thở dài:

"Lũ các ngươi lúc nào cũng cầu xin lòng nhân từ. Giờ ta cho ngươi thấy nhân từ đó rồi đấy. Ta hứa danh dự trước mặt bao nhiêu người đang đứng đây chỉ cần ngươi khai cái tên đó ra, ta sẽ lập tức thả ngươi. Gọi bác sĩ tới chữa trị, mua cho ngươi bộ quần áo tử tế, để ngươi được ra đi trong danh dự. Một món hời, đúng không? Còn ta, ta chỉ cần hai cái tên. Chúng ta có thể kết thúc trò hề này tại đây."

Người đàn ông thở hổn hển, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.

Đôi mắt của Wallace tối sầm lại, ánh nhìn tràn đầy thất vọng. "Đấy, chính vì lý do này mà ta chưa bao giờ ưa bọn ngươi. Các ngươi chẳng bao giờ biết nghĩ cho người khác, luôn khiến mọi chuyện trở nên xấu xí như vậy."

Nói rồi, hắn đứng dậy, lùi lại hai bước. Đốc công bước lên, roi trong tay ánh lên dưới ánh nắng.

Người đàn ông trói trên cột bắt đầu run rẩy, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi. Trong đám đông, đấu sĩ da đen nắm chặt tay, giận dữ đến phát run.

Nhưng ngay lúc ấy, có một bàn tay đặt lên vai hắn. Trương Hằng cất giọng thấp nhưng kiên định:

"Bình tĩnh. Chúng dựng cái cảnh này ra là để cho ngươi xem. Nếu giờ ngươi xông lên, chẳng khác gì rơi vào đúng cái bẫy chúng bày sẵn..."

"Người trên cột đó là người liên lạc với ngươi à?"

Laeri gật đầu, giọng nghèn nghẹn vì giận dữ. "Hắn tên là Nadia, làm phụ bếp. Mỗi sáng hắn đánh xe cùng đầu bếp đến chợ mua đồ. Tôi lợi dụng thời điểm đó để nhờ hắn chuyển tin cho Lya."

"Thế thông tin rò rỉ từ đâu?"

"Tôi luôn tránh đầu bếp, nên chỉ có thể là người phụ bếp còn lại. Hắn không phải người trong bộ tộc tôi, nhưng Nadia bảo đã lo liệu được rồi. Mặc dù tôi cố gắng gặp riêng Nadia, nhưng người giúp việc kia thường không ở xa. Những người được Quản gia Wallace thả ra để làm việc thường ngoan ngoãn hơn, nhưng ông ta vẫn lo lắng có người trốn thoát nên luôn giữ nô lệ ở gần. Nhưng tôi đeo mặt nạ, nên dù có ai nhìn thấy tôi, nếu không quen biết, họ cũng sẽ không nhận ra tôi."