Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 136 : Nghe lệnh ta

"Giữ vững!!! Ai nấy trụ vững vị trí của mình!!" Billy chạy như điên trên boong tàu, vừa chạy vừa gào lên. "Đạn pháo đâu?! Đợt tiếp theo bao giờ tới?!"

"Trên đường tới rồi, sắp tới nơi, ông Billy!" Một thuỷ thủ lùn kéo hai thùng đạn, mồ hôi nhễ nhại, tất tả chạy đến.

"Ông Billy, lại có hai khẩu pháo bị đánh tan, ba pháo thủ khác cũng vừa bị thương!" Một người khác hớt hải báo cáo.

"Gọi đám dự bị lên lấp chỗ ngay!"

Lời Billy vừa dứt, một quả pháo từ phía Kent gầm lên xuyên qua thân tàu, nổ cách hắn chưa đến nửa thước. Gã thuỷ thủ lùn vừa bê đạn không may trúng đạn, cánh tay nát bét, gào rú vật vã dưới đất như thú bị cắt tiết.

"Đưa hắn tới chỗ Vincent! Nhanh lên! Còn lại tiếp tục bắn!"

Có người lập tức lôi gã bị thương xuống dưới. Những người xung quanh thì chẳng ai tỏ vẻ kinh ngạc cảnh máu đổ thịt rơi ấy, họ đã chứng kiến không biết bao lần. Phần lớn đám thuỷ thủ trên tàu Hàn Nha đều là những kẻ từng lăn lộn nơi đầu sóng ngọn gió, còn số ít tay mơ thì trong chuỗi ngày chém giết vừa qua cũng đã hoá thành dã thú cả.

"Mẹ kiếp... Pháo bên chúng mạnh hơn hẳn, giá mà mấy khẩu 24-pounder còn nguyên thì đâu đến nỗi..." Một pháo thủ chùi máu trên mặt, lầm bầm đầy uất ức.

"Dồn sức mà chơi chết chúng nó đi, rồi ta lấy lại đống vàng!"

Nếu phải chọn người bận rộn nhất trên Hàn Nha lúc này, thì chắc chắn đó là thầy thuốc tàu Vincent. Tay bác sĩ trẻ tuổi từng ôm mộng làm nhà thực vật học giờ đây đã hoàn toàn hoá thân thành con dao mổ giữa chiến trường. Phòng y tế trên tàu chẳng khác gì lò mổ: giường đã không đủ từ lâu, người nằm kín cả bàn, cả sàn. Máu tươi chảy lênh láng, đỏ ngầu như địa ngục.

May thay, Vincent đã chuẩn bị trước: gã rải sẵn lớp cát mịn nhặt từ bãi biển lên khắp sàn, để tránh trơn trượt khi máu đổ quá nhiều. Vừa xử lý xong một tên hải tặc bị bắn thủng mông, gã đã thấy gã thuỷ thủ lùn bị thương ở tay được khiêng vào. Vincent xem sơ qua rồi chau mày: xương tay đã vỡ vụn hoàn toàn chỉ còn cách chặt bỏ.

Gã rút một thanh gỗ, đưa cho bệnh nhân cắn răng. Rồi ra hiệu cho hai người giữ chặt cả tay chân nạn nhân, còn bản thân thì lôi ra cái cưa chuyên dùng cưa gỗ. Trước khi động thủ, gã chợt nhớ tới lời dặn của Trương Hằng bèn hơ lưỡi cưa qua ngọn nến cho sát trùng.

Trong lúc chờ lưỡi cưa nóng lên, gã rút thanh gỗ ra, rót cho người bị thương vài ngụm rượu rum rồi mới giơ cưa lên, trầm giọng: "Chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu đây."

Chiến thuật Trương Hằng bàn với Billy đã phát huy hiệu quả: đội súng trường vốn là chỗ dựa lớn nhất của Walden lần này chẳng thể phát huy sức mạnh, ngược lại còn bị phía Hàn Nha đè đầu cưỡi cổ. Đến mức Walden giờ chỉ biết cúi đầu lẩn tránh trên boong.

Dẫu vậy, sắc mặt hắn vẫn lạnh tanh. Dù đội súng trường đã mất quá nửa quân số, hắn vẫn chưa hề ra lệnh rút lui bởi ở cuộc đấu pháo, tàu Kent vẫn chiếm ưu thế rõ rệt.

Lý do thì không nằm ở tinh thần hay kỹ năng mà thuần túy là do chênh lệch hỏa lực. Hàn Nha và Kent vốn là cùng hạng chiến hạm, cấu hình pháo tương đương. Nhưng do cạn đạn dược, Trương Hằng buộc phải thay dàn 24-pounder bằng pháo 12-pounder kết quả là bị lép vế hoàn toàn.

Thực tế, đội pháo thủ bên Trương Hằng đã chiến đấu vượt xa dự đoán của Walden, thậm chí còn ngang ngửa với cả Hải quân Hoàng gia được huấn luyện bài bản nhất.

"Cứ thế này thì ta là bên không cầm cự nổi trước." Billy tìm được Trương Hằng trên boong, gằn giọng lo lắng.

Trương Hằng vừa tiễn một tên lính đỏ của đội súng trường về với biển mẹ, liếc nhìn Annie rồi bảo: "Tới lúc tiến hành kế hoạch dự phòng rồi."

"Cái đó... thực sự làm được sao?" Billy vẫn tỏ ra ngờ vực.

"Đội súng trường của chúng mất hai phần ba rồi. Cơ hội thành công rất cao. Nhưng ta cần có người yểm trợ." Trương Hằng nói.

"Sáu người được chứ?"

"Chỉ cần hai. Nhiều hơn cũng chẳng để làm gì." Trương Hằng vừa dứt lời thì đã cho người vào phòng thuyền trưởng mang ra túi vũ khí riêng của mình trong đó có bốn khẩu súng trường rãnh xoắn (rifle). Kể từ khi cây súng rãnh xoắn đoạt được từ lão Barr chứng minh giá trị tại trận cướp tàu Scarborough, cậu đã ý thức được sức mạnh chiến lược của loại súng này. Tuy lúc ấy còn ở dưới trướng Râu Đen nên không tiện sắm thêm, nhưng lần ra khơi này, cậu đã kịp tậu thêm ba khẩu từ đám lái súng.

Giờ thì cuối cùng đã có dịp dùng đến.

Trương Hằng cúi rạp người men theo mạn tàu, dựng một khẩu lên bệ ngắm. Ở khoảng cách này, dùng súng trơn thì cậu cũng bắn trúng được, nhưng để đảm bảo một phát một mạng thì vẫn là súng rãnh xoắn đáng tin hơn. Cậu nhắm ngay tên thuỷ thủ đang cầm bánh lái phía tàu Kent.

"Nghe lệnh ta tiếp cận tàu Kent!"

Cú chuyển hướng này không qua mắt được Walden. Tuy gã không ngán giáp lá cà, nhưng bỏ qua ưu thế đang có thì thật vô lý. Gã bèn ra lệnh cho thuỷ thủ xoay bánh lái ứng phó.

Song lệnh vừa dứt, tên cầm lái tàu Kent bỗng gục xuống, chết ngay tại chỗ.

Walden cau mày, nhưng không tỏ vẻ hoảng loạn. Trong chiến sự, chuyện này vốn không hiếm. Phó tàu Chris lập tức bố trí người thay thế. Nhưng gã vừa đặt tay vào bánh lái thì cũng theo chân kẻ xấu số trước đó.

"Thuyền trưởng, có kẻ đang cố tình giết người cầm lái bên ta!" Chris vừa sợ vừa giận, hét lên.

Walden hừ lạnh: "Sợ cái gì? Đối diện dù có tài bắn cỡ nào thì cũng chỉ có một người. Lấy người sống làm tường chắn, chỉ cần trụ thêm chút nữa là chúng ta nhấn chìm được chúng."

Chris nhận lệnh, liền chỉ huy mấy tên thuỷ thủ đứng gần. Những kẻ bị gọi tên đều xanh mặt nhưng họ đã theo Walden đủ lâu để biết: làm bia thịt chưa chắc chết, còn nếu lúc này dám bỏ trốn, kết cục chắc chắn còn thảm hơn.

Bọn họ đành nghiến răng nghiến lợi, quây thành vòng quanh bánh lái và tay lái thứ ba. Kết quả, Trương Hằng lại bắn chết ngay một gã chắn phía ngoài, rồi nhanh như chớp bắn nốt tên thứ ba đang nắm bánh.

Bên Kent ai nấy đều lạnh sống lưng trước kỹ năng bắn thần sầu ấy. Chris giục mãi mà tên thuỷ thủ thứ tư vẫn cứ do dự, không dám bước tới.

Song bên này, vị trí Trương Hằng cũng đã bị lộ. Đạn từ phía Kent bắn tới như mưa. Một thủy thủ đang yểm trợ và một thủy thủ đang nạp đạn đều trúng loạt đạn nằm xuống. Nhưng như thế là đủ, khoảng cách giữa hai tàu nay chỉ còn chưa tới mười mét.

Nhân lúc hỗn loạn, Trương Hằng liền chuyển vị trí, tiếp tục dùng khẩu súng đã nạp sẵn để quấy rối bánh lái đối phương cho tới khi hai con tàu gần như áp sát hẳn vào nhau. Annie và nhóm tiên phong móc móc câu vào mạn tàu Kent, dựng ván nhảy, bất chấp mưa đạn mà xung phong lên boong tàu địch.