Khoảnh khắc lá cờ đen hiện ra, những tên hải tặc trên đảo chỉ biết đứng chết lặng, mắt rớm lệ.
Chín ngày trước, bọn họ đã tận mắt chứng kiến tận thế giáng xuống mặt biển từng cánh buồm đen bốc cháy, thiêu rụi thành tro trên sóng bạc. Hắc Vương Tử Sam, kẻ từng được coi là thuyền trưởng vĩ đại nhất Nassau, đã ngã xuống. Kiếm Ngư bị đánh chìm, Vidas bị đánh chìm, Dũng Sĩ Hào cũng chìm theo... Khắp nơi là tiếng rên rỉ và tiếng la hét thảm khốc. Hải quân, như đàn thú hoang được mở chuồng, đã tàn sát đồng bọn của họ không chút khoan nhượng.
Mọi chuyện tựa một cơn ác mộng vẫn chưa chịu tan, đè nặng lên tim từng kẻ sống sót.
Đó là thất bại nhục nhã nhất trong lịch sử hải tặc Nassau. Cũng chính là nguyên nhân khiến không khí trên đảo càng lúc càng ngột ngạt, như mớ vải liệm phủ kín linh hồn.
Những gã hải tặc từng vượt trăm trận bão lửa, giờ đây thực sự đã đánh mất hết thảy niềm tin, lòng kiêu hãnh, và cả dũng khí. Thậm chí, có kẻ còn bắt đầu run sợ khi nhắc đến những bóng áo đỏ kia.
Cho đến khi Hàn Nha trở lại.
Lá cờ đen tung bay trên cột buồm, như một lời tuyên thệ chiến thẳng đến quân đội hoàng gia: biển cả này không thuộc về bất kỳ vương triều hay ngai vàng nào, nó mãi là nơi cưu mang những kẻ theo đuổi tự do.
Walden, rút kinh nghiệm từ vụ bao vây lần bao vây trước, lần này không tái phạm sai lầm. Hắn cho neo tàu Kent ở ngoài khơi đảo Vẹt đủ gần để theo dõi động tĩnh bọn cướp biển, đủ xa để kịp ứng phó bất trắc từ ngoài biển.
Do đó, lúc Hàn Nha vừa mới lộ diện, lính gác trên tàu Kent đã lập tức phát hiện.
Chris hạ ống nhòm đồng xuống, mặt không giấu nổi kinh ngạc:
"Cái... cái quái gì thế này? Sao bọn chúng lại dám quay trở lại?!"
Thật ra, Chris vốn đã phản đối chiến dịch truy lùng lần này. Không phải vì sợ để lại một tàu canh đảo Vẹt, mà bởi hắn tin Hàn Nha hẳn đã bị chôn vùi dưới cơn bão dữ mấy hôm trước. Nhưng Walden, với cái tính sắt máu "không buông tha một con cá lọt lưới", vẫn khăng khăng đuổi theo hạ sát nó.
Dù gì cũng đang ngồi không ngoài khơi, thà tận dụng thời gian tìm mảnh ván của Hàn Nha để báo công còn hơn.
Chris không biết bằng cách nào Hàn Nha sống sót qua trận cuồng phong, càng không hiểu sao nó có thể lách qua những con tàu tuần tra, quay về sát đảo Vẹt như một bóng ma.
Chỉ có điều, từ bộ dạng hiện tại mà xét, con tàu kia đã chẳng còn chút nào dáng vẻ nhục nhã tháo chạy như trước. Nó quay lại, đầy khí thế, như con quạ đen lạnh lùng giương móng trước cuộc báo thù.
Gương mặt Walden sầm lại:
"Hồi trước bọn chúng nhờ vận may mới thoát, giờ đã quay lại thì đừng hòng chạy nữa. Kéo buồm! Tiến công!"
"Rõ!" Chris vội cúi đầu, lòng thầm tự giễu vì cơn rối loạn vừa rồi. Đã khoác áo hải quân thì làm gì có chuyện lui bước trước đám hải tặc? Cho dù Hàn Nha là chiến hạm quân chính quy đi nữa, cũng đâu đến mức phải sợ.
Bên kia, Billy đang chăm chăm theo dõi từng chuyển động trên mặt biển. Thấy tàu Kent bắt đầu di chuyển, hắn khẽ nhếch mép:
"Có vẻ tên Ford không nói dối. Tên chỉ huy bên kia là một kẻ cực kỳ tự phụ."
"Cũng phải," Trương Hằng gật đầu, "nghe nói vùng biển hắn từng phụ trách là nơi có số vụ cướp biển thấp nhất."
"Sao lại thế?" Harry tò mò hỏi.
"Vì đám hải tặc ở đó đều bị hắn treo cổ rồi." Trương Hằng thản nhiên.
Harry tái mặt, nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ điệu cười hề hề.
Annie, vốn quen tính hắn, hừ lạnh một tiếng. Gã nhóc này, lần nào trước trận cũng đòi ra chiến đấu, đến lúc thật sự đụng đạn thì lại co đầu rụt cổ như chuột. Mà lần này, cô cũng chẳng hơi đâu mà châm chọc thêm.
Trương Hằng ra lệnh:
"Chuẩn bị chiến đấu. Nhớ rằng, đạn dược của chúng ta không dồi dào bằng bọn chúng. Đợi đến khi chúng ta đến đủ gần rồi hãy nổ pháo."
"Rõ!" Billy đáp.
"Xạ thủ chuẩn bị thế nào rồi?" Trương Hằng lại hỏi.
"Đã vào vị trí. Chờ lệnh tấn công." Annie liếc qua hàng tay súng bên mạn thuyền, trả lời.
Trương Hằng đã sớm tìm hiểu Walden từ miệng gã Ford, thậm chí nghiên cứu cả lý lịch và lối đánh của đối phương. Hắn là kẻ theo chủ nghĩa cứng rắn, tác phong chẳng khác gì tính khí hễ đánh là áp sát, đối đầu trực diện, không cần mưu mẹo hoa mỹ, không cần bất kỳ mánh khóe nào, đó một phương pháp thử thách bản lĩnh của chính mình ai mới là chiến binh thực thụ, ai mới là kẻ hèn nhát.
Mà kiểu đánh ấy, lại phù hợp Trương Hằng.
Hàn Nha không có đủ thuốc súng để chơi trò thăm dò từ xa. Nếu đối phương cứ bắn lén kiểu "mỗi phát một lời chào", bên này sẽ phải ngậm đắng vì không đủ hỏa lực đáp trả. Đằng này, đối phương đã tự kéo sát tới thì càng hay khỏi khách sáo.
Tất nhiên, Walden chọn kiểu tử chiến ấy cũng không phải tay mơ.
Ngoài đội pháo thủ tinh nhuệ, hắn còn sở hữu một tiểu đội lính bắn súng kỷ luật thép. Khi hai tàu rút khoảng cách xuống 70, rồi 40 mét, đội hỏa lực ấy sẽ tràn lên boong, xả đạn như mưa, quét sạch mọi kháng cự trên tàu địch.
Đó cũng là cách Walden luôn giành được quyền chủ động, áp đảo đối thủ từ phát súng đầu tiên. Trong quá khứ, hắn chỉ thất bại hai lần: một lần bị Pháp phục kích từ sau, một lần bị ép đấu với chiến hạm có số pháo gấp đôi.
Nhưng lần này, hắn biết rõ đối thủ là ai con tàu từng mang tên "Vinh Quang", nay đã hóa "Hàn Nha". Hắn chắc chắn: bọn chúng không có viện binh. Vậy thì không cần vội cứ từ từ áp sát.
Cuối cùng, khi hai con tàu chỉ còn cách nhau chừng 50 mét, cả hai đồng loạt bẻ lái, đưa mạn pháo ra đối đầu.
Trương Hằng ra tay trước.
Hàn Nha rền vang pháo nổ, phát đầu tiên đã rạch toạc sườn tàu Kent, khiến sàn tàu kêu lên răng rắc. Nhưng tàu hải quân vẫn không hỗn loạn lính bị thương được khiêng xuống khoang, phần còn lại lập tức nắn pháo theo lệnh.
Cùng lúc ấy, đội lính hồng y Walden tín nhiệm nhất cũng vào trận.
Chris vừa hô, cả hàng lính áo đỏ đã đồng loạt bóp cò, đạn xé gió như ong vỡ tổ. Nhưng họ không ngờ bọn cướp biển bên kia đã chuẩn bị từ trước những tấm ván gỗ tháo từ con Miranda được dựng lên thành lớp chắn, chặn phần lớn hỏa lực.
Khi loạt đạn đã thưa dần, đám hải tặc lập tức hé mở tấm ván bắn trả.
Lúc này, ai cầm lái đã không còn quan trọng.
Trương Hằng giao bánh lái cho một thủy thủ, còn bản thân thì lao thẳng vào trận. Kỹ năng bắn súng cấp 2 của cậu phát huy tối đa. Cậu mang theo sáu khẩu súng, có ba người đứng sau lo tiếp đạn và nhồi thuốc thuốc.
Chỉ trong ba phút, Trương Hằng đã quét sạch toàn bộ tay súng trên vọng đài bên kia, tiện thể bắn hạ hai sĩ quan hải quân. Tiếc thay, Walden rất cảnh giác hắn vừa phát hiện có tay súng cừ bên kia là lập tức biến mất khỏi tầm ngắm.