Hàn Nha chưa từng hứng chịu một trận pháo kích nào dày đặc như thế. Mới hơn năm phút trôi qua, thân tàu đã thủng lỗ chỗ như tổ ong, mà đó là còn nhờ Trương Hằng lèo lái hết sức xuất sắc, tránh được phần lớn những cú đánh chí mạng có thể khiến cả con tàu chìm nghỉm.
Thế nhưng, khoảng cách đến hạm đội hải quân vẫn còn hơn một phần ba đoạn đường, mà càng tiến lại gần, hỏa lực bắn tới lại càng hung mãnh.
"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!" Dufresne bám lấy cột buồm, hét lớn đầy lo lắng. "Không thể tiếp tục thế này nữa! Còn chưa kịp áp sát, Hàn Nha đã sắp tan xác rồi!"
"Vậy thì mau dẫn người đi vá những chỗ hư hỏng lại. Chúng ta đã không còn đường lui." Trương Hằng siết chặt tay lái, đáp trả. "Ông nghĩ với tình hình hiện tại, họ sẽ để cho chúng ta quay đầu rút lui chắc?"
Một quả đại bác vừa mới lướt sát cánh tay Trương Hằng bay vèo qua. Luồng khí xé gió mạnh đến mức khiến nửa thân cậu tê dại.
Trương Hằng cùng Annie lúc này đang đứng tại nơi nguy hiểm nhất trên tàu. Những người khác còn có thể núp nấp, nhưng cậu thì không bởi cậu phải điều khiển tay lái, không có chỗ để trốn.
Cậu chỉ còn biết âm thầm cầu mong cái chân thỏ may mắn trên người mình còn phát huy tác dụng.
"Nhưng kể cả chúng ta có đột phá được vòng vây, với tình trạng hiện giờ của Hàn Nha, thì cũng chẳng chạy được xa! Chúng ta đã mất một cánh buồm phụ cùng một cánh buồm chính rồi!" Dufresne cười khổ.
"Cứ đợi vượt được vòng vây rồi hãy nói chuyện đó." Trương Hằng đáp, giọng nói bị tiếng đại bác mới vang lên lấn át. Dufresne biết thời khắc này đã là lúc nguy kịch nhất, đành cắn răng dẫn nhóm thủy thủ còn tỉnh táo lao vào sửa chữa con tàu.
Kể cả đầu bếp Ramsay cũng phải xắn tay làm thợ mộc tạm thời, dùng mọi thứ có thể tìm thấy để bịt lỗ thủng và vết nứt. Nhưng cho dù họ có cố gắng đến đâu, những vết nứt mới vẫn cứ xuất hiện, từng lỗ, từng mảnh gỗ vỡ vụn như những cái miệng tử thần nuốt dần Hàn Nha. Một thứ cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng tất cả mọi người.
Thế nhưng, lúc này chiến thuật đột phá theo hướng gió của Trương Hằng cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Sau vài đợt oanh tạc liên hoàn, mặt biển đã phủ đầy khói súng mù mịt.
Hàn Nha luồn vào giữa làn khói ấy, khiến đám pháo thủ hải quân khó lòng mà nhắm bắn chính xác được nữa.
Walden cau mày. Lúc này vốn là thời điểm lý tưởng nhất để công phá, bởi khoảng cách đã đủ gần để phát huy tối đa uy lực pháo hạm. Nhưng đến khi Hàn Nha lọt hẳn vào sát trận hình, nhiều tàu lại bị hạn chế góc bắn, không thể tiếp tục khai hỏa.
Tình hình đã tới mức này, Walden chẳng còn cách nào khác, đành hạ lệnh tiếp tục nã pháo vào khoảng khói phía trước, nơi chỉ lờ mờ thấy bóng Hàn Nha. Dẫu vậy, áp lực mà Trương Hằng đang gánh đã nhẹ đi nhiều so với ban nãy.
Trong khi đó, cuộc chiến bên bờ biển cũng đã đến giai đoạn ác liệt nhất. Vì vụ phản bội của Già Hỏa Jarvis bị bại lộ sớm, đám thủy thủ tàu Dũng Sĩ dù có phần đề phòng, vẫn không chiếm được thế thượng phong. Sau giai đoạn hỗn loạn ban đầu, họ dần rơi vào thế bị động.
Dưới tiếng hô hào như ma gọi của Hắc Vương Tử Sam, lũ hải tặc điên cuồng lao lên như triều cường đập nát tuyến phòng thủ của tàu Dũng Sĩ. Với chênh lệch áp đảo về số lượng, cục diện nhanh chóng xoay chiều. Những người còn giữ được trận tuyến chỉ còn biết trông mong vào đội hải quân rằng họ sẽ tiêu diệt xong Hàn Nha, rồi lập tức quay lại tiếp viện.
Nhưng hy vọng đó chẳng mấy chốc tan thành mây khói.
"Thưa chỉ huy, chiến sự bên bờ sắp ngã ngũ. Đám trên tàu Dũng Sĩ có lẽ không trụ nổi nữa." Viên sĩ quan phụ tá hạ chiếc kính viễn vọng bằng đồng, cất tiếng. "Nếu để đám cướp còn lại quay trở về tàu, sẽ gây thêm phiền toái."
Walden xoa cằm, lạnh lùng ra lệnh: "Báo cho Miranda và Courage, cứ tiếp tục hạ sát con tàu mà chúng ta bỏ lỡ. Thân tàu của nó đã bị phá hoại nghiêm trọng chỉ cần vài phát nữa là tiêu. Còn lại, tập trung hỏa lực bắn phá bãi biển, ưu tiên thiêu hủy toàn bộ tàu neo ở đó."
"Rõ, thưa ngài."
Dẫu cho biển phủ khói mù, Trương Hằng vẫn nhanh chóng nhận ra hỏa lực từ hải quân đã suy giảm đáng kể. Tiếng pháo tuy chưa ngừng hẳn, nhưng cậu đoán chắc đã có chuyện xảy ra bên kia bờ có lẽ quân lực đã được phân tán để đối phó với chiến sự trên cạn. Đây chính là cơ hội tốt nhất mà Hàn Nha từng có.
Cậu đã áp sát kề kề hạm đội quân địch nhưng điều này cũng đồng nghĩa với rủi ro càng lớn. Ở cự ly gần đến thế, dù có khói súng che chắn, Hàn Nha cũng không thể nào thoát khỏi tầm mắt kẻ thù.
Quả nhiên, Trương Hằng đã nhìn thấy rõ họng pháo của một tàu chiến đang chĩa thẳng vào mình. Đối phương cũng lập tức phát hiện ra cậu, thuyền trưởng bên kia không chút do dự hạ lệnh khai hỏa. Ở khoảnh khắc sinh tử ấy, chẳng còn kỹ thuật nào cứu nổi, khoảng cách quá gần để mà né tránh.
Trương Hằng chỉ có thể siết chặt bánh lái, phóng con tàu lao như điên ra ngoài hải cảng, chẳng màng sống chết.
Dưới boong tàu, Dufresne cùng nhóm thủy thủ vừa mới vá xong một khe nứt thì ngay sau đó, khu vực vừa được đóng lại lại bị đại bác phá tung. Một quả pháo xuyên thẳng vào khoang, nghiền nát đầu một tên cướp biển đứng gần. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, hàng loạt đạn pháo tiếp tục rít qua, xé toang thân tàu, nước biển ùa vào như thác.
Trong khoảnh khắc không kịp trở tay, đám cướp biển bị dòng nước hất tung. Dufresne đập đầu vào thùng gỗ bên cạnh, bất tỉnh nhân sự. Nhưng cảm giác nghẹt thở vì sặc nước lạnh khiến ông choàng tỉnh lại.
Ông vùng vẫy trồi lên mặt nước, gạt đi lớp máu và nước mặn trên mặt, mơ màng nhìn quanh ván gỗ trôi lềnh bềnh, đồng đội rên la khắp nơi. Rồi ánh mắt ông dừng lại ở cái hố to bằng mặt chậu bên trái nước vẫn không ngừng tuôn vào qua đó. Dufresne lắc đầu, gắng lấy lại bình tĩnh, chộp lấy một tấm ván gần đó, lao vào bịt lỗ thủng.
Có Dufresne làm gương, những người bị thương nhẹ cũng hối hả nhập cuộc.
Chỉ trong thời gian ngắn, họ đã bịt được phần lớn các lỗ hổng. Nhưng mực nước trong khoang tàu vẫn không hề rút.
"Vẫn còn một chỗ rò rỉ ở đuôi tàu! Nhưng bị cái tủ rượu đổ chắn mất, tay tôi với không tới!" một thủy thủ hét lớn.
"Mau kéo nó ra!" Dufresne lập tức chỉ huy. Thế nhưng vài người cùng hợp sức mà vẫn không lay chuyển được cái tủ to sụ đang mắc kẹt ở góc chéo ấy. Mực nước đã lên tới hông. Nếu tiếp tục như vậy, Hàn Nha sẽ chìm mất.
"Có thể cưa ra không?" Dufresne quay sang hỏi một gã trọc đầu chính là tay thợ mộc duy nhất còn tỉnh táo trên tàu.
"Cưa thì được... nhưng sẽ tốn nhiều thời gian." Gã chần chừ. "Mà tôi e là chúng ta không còn thời gian nữa..."
Khi sự tuyệt vọng như thể đang bóp nghẹt trái tim mọi người, một giọng nói non nớt bất chợt vang lên:
"Ờm... có lẽ... để tôi thử xem?"