"--- Thế cho nên em sẽ đi xa vài ngày ạ."
Bữa tối, sau khi Kunon về nhà, cậu đã kể cho cô hầu gái lịch trình tiếp theo của mình.
"Cậu chủ có thể đi về trong ngày ạ?"
"Ừm, chừng đó khoảng cách thì không có vấn đề."
Thực nghiệm mà cô Satori đã mời cậu, sau khi nghe kỹ càng chi tiết thì cậu biết rằng chỉ cần có thể bay thì có thể đi qua lại giữa thực địa và Dirasix.
Thời gian di chuyển là tròn một ngày, nhóm của cậu sẽ tới một nơi có đầm lầy độc. Nhưng đó là nếu di chuyển bằng ngựa hoặc xe ngựa. Với một người có khả năng bay như Kunon thì đi về trong ngày quá dễ dàng, còn nhóm của cô Satori sẽ trọ lại đó.
"Sẽ thật khó khăn nếu đột ngột được mời đi nơi nào đó rồi trọ lại qua đêm, chị nhỉ?"
"Không khó khăn đâu ạ. Cậu chủ rõ ràng là được ưu tiên nhất rồi."
"Thật không ạ?"
"Nếu ai đó hỏi chị sẽ chọn giữa cậu chủ và tiền thì chị sẽ hơi phân vân, nhưng ngoài nó ra thì chị sẽ luôn chọn cậu chủ. Tiền là tình yêu của chị."
[Chị ấy yêu thương mình phết.]
[Chắc yêu thương mình cỡ 10000 neck à?]
"Thế chị thật sự nghĩ gì ạ?"
"Mà... đúng là nên tối ưu tiên cho cậu chủ. Nhưng mà đột ngột rời nhà trong một khoảng thời gian thì mấy mối quan hệ với hàng xóm cất công tạo dựng thành công cốc mất."
--- Những mối giao thiệp của chị hầu gái là cơ sở để có thể sinh hoạt tại đây.
Để thu thập thông tin xung quanh, cũng như để nắm bắt tình hình, thu thập thông tin hữu ích từ những bà nội trợ lẫn tin tức gia đình hay chuyện vợ chồng với một tâm thế hóng hớt.
Và sau đó, khi gặp những chuyện khẩn cấp, có thể nhờ vả chuyện nhà ở hoặc chuyện sau này cho người mà chị ấy tin tưởng được.
Còn việc đánh giá nó quan trọng hay râu ria thì tùy từng người. Chị hầu gái của cậu rất xem trọng chuyện này, cho nên chị ấy mới có thể tạo ra mối quan hệ thân thiết với hàng xóm tốt như vậy.
Nhờ thế mà chẳng có vấn đề gì giữa hàng xóm với nhau cả.
"Đấy, cho nên em mới quyết định đi một mình đấy ạ. Lần này chỉ đi về trong ngày nên không sao."
"Chị hiểu rồi."
Thời điểm xuất phát là hai ngày sau. Thời gian thực nghiệm sẽ kéo dài khoảng một đến hai tuần. Tuy Kunon sẽ đi về trong ngày nhưng phải luôn đi đi về về giữa hai chỗ. Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ không đến trường và sẽ hơi trễ giờ giới nghiêm một chút.
Cả hai đang bàn luận về vấn đề đó một cách chi tiết.
Lần thực nghiệm về Bọ Nhảy Nước sẽ tiến hành thực địa tại nơi có đầm lầy độc — nói cách khác chính là Field Work.
Hai ngày để chuẩn bị nhanh chóng trôi qua. Ngay lúc sáng sớm, trước khi bình minh kịp ló dạng, bóng dáng của nhóm cô Satori đã có mặt tại cổng trường.
Nhóm lần này, sau khi thêm Kunon, là bốn thành viên: gồm cô Satori, Kunon, và một nam một nữ thuộc lớp Đặc cấp.
Họ đều là những người ngưỡng mộ cô Satori — những tiền bối mà Kunon quen mặt dù chưa bắt chuyện lần nào.
Sau khi tự giới thiệu, cậu mới biết người nam là Zarix, nữ là Saiha. Và cả hai đều là thành viên của phái Thực Lực.
"Mm, vậy đi thôi mấy đứa."
Sau khi thành viên cuối cùng là Kunon tham gia nhóm, mọi người mới xuất phát.
"Hành lý nhờ mấy đứa nha, trợ lý của ta."
Nói xong, cô Satori bị một con cá nuốt.
Đó là một con cá được tạo ra bằng nước rồi đột nhiên xuất hiện. Nó cứ thế mà ngậm lấy cô Satori từ đầu đến chân rồi lơ lửng trên không.
"Ồ."
Với ánh nhìn đầy thích thú của Kunon, nó từ từ lơ lửng rồi vẫy đuôi để tiến về phía trước.
Bay về phía trời cao, con cá nước vừa bơi vừa uốn lượn giữa bầu trời rộng lớn, rồi cứ thế mà thu nhỏ trong tầm mắt.
--- Tuy ma thuật được sử dụng hoàn toàn khác nhưng nguyên lý khá giống với Phi Hành của Kunon.
Logic của nó khá đơn giản, chỉ cần sử dụng thủy ma thuật sở hữu đặc tính lơ lửng và bay là có thể cho bản thân bay lên không trung rồi.
Nhưng tốc độ chênh lệch quá nhiều. Cậu có thể chắc chắn rằng con cá nước đó sẽ không thể nào đuổi theo được tốc độ tối đa của cậu.
Bởi vì cả hai đã sử dụng khác loại ma thuật, dường như cô Satori đã sử dụng một loại ma thuật trung cấp — loại mà cậu chưa học được.
"Nhanh ghê."
"Ừa, nhanh vãi."
"Nhanh thật."
Nhóm trợ lý và đống hành lý bị bỏ lại phía sau. Zarix, Saiha và Kunon lần lượt mở miệng.
"Cậu nhớ chưa?"
Zarix quay đầu nói chuyện với Saiha, còn cô gái đáp:
"Vẫn còn mất ổn định nên tớ không tự tin lắm."
"Đúng là cô Satori có khác, mới đó đã học xong rồi."
"Ừ."
"...?"
Kunon cảm thấy có gì đó sai sai trong cuộc trò chuyện này.
"Đã học xong là ý gì vậy ạ?"
"Hm? Aa... Đó là bí mật của cô Satori. Bà ấy nhìn vậy thôi chứ sĩ diện ghê lắm."
Mở lời bằng câu đó, người thiếu niên nói tiếp:
"Chú em đã công bố phương pháp bay bằng thủy ma thuật rồi đúng chứ?"
Thay vì nói là công bố, cậu chỉ lộ ra ma thuật này tại nhiều nơi mà thôi.
"Vẫn chưa có ai dám mang ý tưởng cho việc bay lên không trung bằng nước cả. Theo lý thuyết thông thường thì nếu muốn đi xa thì hãy thuê Phong Ma Thuật Sư.
Cho nên nhóm bọn anh lẫn cô Satori vẫn chưa biết cách bay cho đến dạo gần đây."
[Hiểu rồi.] – Kunon nghĩ. Giờ cậu mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
"Từ 'nhanh' mà anh nói hồi nãy không phải nói về tốc độ ha?"
Hồi nãy Kunon nói ra từ nhanh là về mặt tốc độ, nhưng phía bên hai tiền bối thì họ lại nói về tốc độ học tập.
Nếu như vậy thì cậu còn cảm thấy kỳ lạ nữa — bay lên không trung bằng nước có lẽ là một ý tưởng hiếm lạ không ai nghĩ ra được.
Một người dễ té ngã như Kunon luôn nghĩ về một phương pháp khiến chân không chạm đất, từ đó vô tình phát triển ra ý tưởng Phi Hành.
Nếu không có vấn đề trong việc đi lại, chỉ có người overthinking mới rảnh mà nghĩ đến chuyện này.
"Cô Satori trước đó mỗi khi muốn đi đường dài toàn 'gọi' biển ra rồi cưỡi thuyền mà đi đó."
"Như thế chẳng phải càng đỉnh hơn hay sao ạ?"
Gọi ra cả biển — đó là một cách vừa táo bạo vừa hoành tráng mà Kunon chưa từng nghĩ ra.
Cơ mà nếu như vậy thì không thể gọi là bay được. Là kiểu lợi dụng lực nâng của nước rồi nhờ đó vận chuyển con thuyền mà thôi.
Cơ mà vẫn là phương pháp tuyệt vời.
Nhờ thành quả trong những buổi dạy của cô Jennie mà Kunon khá giỏi trong những việc cần sự tỉ mỉ. Cùng với đó, có lẽ cách nghĩ và ý tưởng của cậu cũng trở nên nhỏ bé đi.
Cậu không thể nói rằng phương pháp nào tốt hơn, đây là thứ tùy theo từng người hay do bản tính của họ nữa, nên không cần thiết phải đặt chung cùng một bàn cân để so sánh.
Nhưng nếu có thể giỏi cả hai thì phạm vi những việc thực hiện được có thể tăng lên rất nhiều.
"Tụi mình cũng nên đi thôi."
"Hành lý, có thể nhờ hai người được không? Tớ di chuyển một mình thôi cũng tốn sức rồi."
"A, vậy để kẻ hèn này mang vác hành lý vậy."
Kunon tạo ra những con cá rồi để những bao vải và xe đẩy vào bên trong chúng. Cậu đang bắt chước cô Satori, lần này cậu sẽ không chất lên Thủy Cầu mà để hành lý bên trong.
Cả hai đều bay giống nhau, chỉ có vấn đề tốc độ do sử dụng khác loại ma thuật mà thôi.
Cứ như vậy, Thực nghiệm về Bọ Nhảy Nước bắt đầu.
"A!!!"
Giọng nói đó đã không thể truyền tới đúng người. Người này tuy chạy đến với dáng vẻ không phù hợp với vẻ ngoài của mình --- nhưng đã trễ mất.
"... Thất bại rồi."
Mục tiêu chính của ông đang xa dần về phía chân trời. Tốc độ đã nhanh thì chớ lại còn bay nên chẳng có chướng ngại vật. Ông có cố chạy tiếp cũng chẳng thể nào đuổi kịp.
"... Hà..."
Thở ra một tiếng thở dài — Ruzin • Gavant, 60 tuổi. Trên thân hình gầy gò của ông không hề có một vết nhăn nào trên đồng phục người hầu. Dù vậy thì ông vẫn luôn tạo ra ấn tượng với đôi mắt tinh tường, tư thế và dáng vẻ như một con dao sắc bén.
"..."
Ông đã sốc trong một thời gian ngắn.
[Tiêu rồi! Mình đã thất bại! Đã bao lâu rồi mình mới thất bại như thế này!?]
Dù cho những dòng suy nghĩ tiêu cực có bủa vây tâm trí, quả nhiên chuyện mà ông nghĩ đến là —
"Seraraphira-sama, ngài đang ở đâu..?"
Lẩm bẩm những lời đó, ông quay gót chân. Bóng lưng khi rời đi của ông dường như có chút buồn bã.
--- Ông ấy chính là quản gia nhà Quoll.
Seraraphira đã không về nhà, sau khi nói với ông rằng "Tiền bối đã mời cháu lên thử tàu bay nên cháu đi nhé" rồi đến trường từ sáng sớm. Sau đó suốt mấy ngày nay vẫn chưa về.
Ruzin không hề nghe cô sẽ trọ lại hay gì. Không, ông chỉ biết sau khi bên đối phương tiền trảm hậu tấu.
Sau khi Seraraphira leo lên con tàu bay, đã có một bức thư truyền lại chi tiết nội dung cho ông.
‘Bọn cháu sẽ bắt đầu chuyến đi thu thập nguyên liệu, 2 tuần sẽ trở về cho nên cháu sẽ mượn Seraraphira một khoảng thời gian, ông đừng ngại.’ — nội dung đó cứ như một trò đùa vậy.
Sau đó, ông Ruzin truy tìm tung tích của Seraraphira bằng tất cả khả năng của mình.
Câu trả lời lại là không rõ họ đi đâu, bởi vì những ai biết rõ lộ trình đã lên tàu hết rồi.
Dù cho ông có chất vấn với trường học thì cũng bị nói là ‘nhà trường không biết rõ hành tung của các học sinh đặc cấp’, rồi bồi thêm một câu:
"Nhưng chẳng phải chính học sinh đó đồng ý hay sao? Vậy thì sao có thể gọi là bắt cóc được."
Ông đã khiếu nại rằng mình không nghe Seraraphira sẽ trọ lại qua đêm bên ngoài, thì đối phương vẫn khăng khăng với câu nói "Nhưng chẳng phải chính em ấy đã đồng ý hay sao?" khiến câu chuyện chẳng tới đâu cả.
Ông Ruzin, vì muốn biết thêm thông tin, đã dò hỏi những học sinh khác trong trường ma thuật. Sau đó, ông mới biết rằng trước hôm đi lên tàu bay thì cô đã gặp mặt trực tiếp với Kunon.
Diễn biến tiếp theo cũng chính là hiện tại. Ông đứng trước cổng trường vào lúc sáng sớm để bắt lấy thiếu niên tên Kunon kia để hỏi cho ra lẽ — bởi vì là một thiếu niên đeo bịt mắt nên nhìn một phát từ xa là biết ngay.
Cơ mà ông lại không đuổi theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên kia bị một con cá nước nuốt rồi mang đi mất.
".... Haizz, tiểu thư mới đi học được vài ngày mà đã mất tích rồi... Mình làm gì còn mặt mũi gặp chủ nhân đây...."
Ông lão không thể làm gì ngoại trừ việc thở dài liên tục.