魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 335

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 264

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

20 81

Tập 06 : Bắt đầu năm hai. - Chương 158: Chuyện ở làng Keam p3.

"A, có chuyện này cơ à."

Sáng sớm, ngay khi ánh bình minh vừa ló dạng thì Kunon đã tới làng Keam. --- Cũng nhờ góc nhìn từ trên cao nên cậu đã nhanh chóng phát hiện ra rằng Ma Đạo Phi Hành Thuyền đã neo đậu tại thảo nguyên cách ngôi làng không xa.

Cậu đã nhìn thấy nó ở trường ma thuật rồi nên có thể xác định được.

Dường như chuyến viễn chinh của phái Điều Hòa cũng sẽ ghé ngang qua đây, có lẽ họ tới để thu thập tài liệu.

Đầu thu khi mà cái nắng chết tiệt của mùa hè vẫn chưa kết thúc, hiện tại thì ngày vẫn dài hơn đêm, Kunon vẫn phải tranh thủ về Dirasix sớm.

--- Vì lẽ đó mà cậu không hề gặp được quản gia già nhà Quoll.

Cậu xuất phát từ khá sớm, hơn nữa lại bay trực tiếp từ nhà thay vì từ gần cổng trường, hành động đó đã khiến cậu tránh thoát được sự mai phục đến từ vị quản gia già. Mà, tất cả chỉ là sự vô ý của cậu thôi.

Chính người quản gia này đã lần ra được nơi ở của cậu nhưng ông lại không đủ quả quyết để thực hiện những hành động như gửi lời, đưa thư --- bởi vì sợ để lại chứng cứ...

Ông sợ điều đó sẽ là một chứng cứ gây ra nỗi ô danh cho Seraraphira hoặc nhà Quoll trong tương lai, nên mỗi hành động của ông đều là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận.

Dù sao thì cũng liên quan đến việc con gái của một quý tộc cấp cao ngủ qua đêm ở ngoài nhiều ngày liên tục. Dù sự thật có ra sao thì nó vẫn là một scandal nếu có ai đồn ra ngoài, việc ông thận trọng như thế này là chuyện bình thường.

Nếu trong quãng thời gian này Kunon tiếp xúc được với vị quản gia già thì có lẽ cậu đã có thêm lựa chọn tại đây là "dẫn Seraraphira về nhà" rồi.

"Chào buổi sáng."

Khi cậu tới nơi nghiên cứu đơn giản nằm ở rìa làng thì cô Satori, Zarix lẫn Saiha đã bắt đầu công việc.

"Đã lâu không gặp, Kunon."

Ở đó cũng có hình bóng của Shiroto • Roxon - đại diện của phái Điều Hòa.

"A, đã lâu không gặp thưa Shiroto tiểu thư. Sau khi nhìn thấy Ma Đạo Phi Hành Thuyền ở đó, kẻ hèn này cũng nghĩ chắc hẳn mọi người cũng ở đây."

[Nếu đến đây rồi thì hẳn mục đích của họ là thu nhặt tài liệu xung quanh đầm lầy độc.]

[Vậy thì họ hẳn sẽ đi chào hỏi cô Satori.] - Kunon nghĩ.

"Vậy à, nhóm bọn tôi định tới vào lúc buổi tối nên tới đây chào hỏi trước để hẹn lịch với nhau thôi."

Shiroto không biết rằng cô Satori sẽ đến đây để thực nghiệm. Khi cả nhóm đến làng để chào hỏi thì mới nghe có giáo viên đến để thực nghiệm, nên đã tới chỗ của cô Satori.

Mục đích là hẹn lịch để không làm phiền nhau, dường như Shiroto có quen với cô Satori.

"Bọn ta đã thu thập xong thứ mình cần nên sẽ không đi đến khu đầm lầy đâu, thích làm gì thì làm đi."

"Con hiểu rồi ạ."

Cuộc hẹn giữa cả hai kết thúc khá chóng vánh, sau đó lại chuyển sang nói chuyện phiếm.

"Cỏ Mặt Trời ở núi phía nam năm nay sẽ có chất lượng tốt đấy ạ."

"Thông tin đáng giá đấy, ta định dự trữ sẵn."

"--- Vậy cơ à."

"Người có xoay sở kịp không ạ?"

"Cảm ơn, nhưng mà thực nghiệm của ta sắp xong rồi, ta sẽ tự đi lấy nó."

"--- Hm."

"Thực nghiệm của ngài có vẻ thú vị ghê. Con đoán hẳn là 'trung hòa độc tính' nhỉ?"

"Aa, nếu có hứng thú thì tới lúc nào đó ghé phòng nghiên cứu của bà già này, ta sẽ vắt sạch sức lực của nhóc tiện thể dạy cho nhóc luôn."

"--- Ừm."

"Vâng, đừng có mà làm phiền nữa."

Kunon đứng gần vừa gật gù vừa nghe lỏm cuộc nói chuyện. Chính Saiha đã lôi cổ cậu rồi kéo đi.

"Kẻ hèn này có làm phiền ai đâu, không làm gì cả. Kẻ hèn này chỉ cực kỳ hứng thú với câu chuyện của hai lady xinh đẹp, thông minh và đầy lý tính thôi mà."

"Một quý ông sẽ không đứng nghe trộm cuộc trò chuyện giữa phụ nữ với nhau đâu."

Bị nói thế thì Kunon cũng đành nhượng bộ, đúng là quý ông méo ai làm cái trò đó thật.

Bởi vì hết cách nên Kunon quyết định sẽ quay trở lại công việc ghi chép mà trước giờ vẫn hay làm.

--- Và chính thời điểm đó, trong đầu của Kunon đã hoàn toàn quên mất chuyện của Seraraphira.

"... Phù." tiếng thở dài mệt mỏi.

Cuối cùng cũng vào được nơi có bóng râm, người phụ nữ thở dài. Tuy những cơn đau âm ỉ từ chân và eo vẫn như mọi khi, nhưng tới độ tuổi này, ngay cả ánh sáng Mặt Trời thôi cũng gây khó khăn rồi.

Một bà lão có chiều cao khiêm tốn, hơn 80 tuổi, luôn có câu cửa miệng là "sống dai một cách vô ích rồi."

Từ khi được sinh ra cho đến khi lớn lên vẫn luôn ở ngôi làng này, khi kết hôn cũng là một chàng cùng làng, chắc hẳn khi mất cũng sẽ tại ngôi làng này.

Tuy đó chỉ là thế giới bé nhỏ nhưng trong mắt bà, đây là một đoạn nhân sinh không tệ tý nào. Dạo gần đây bà đã và đang chuẩn bị tâm lý gặp lại người chồng đã sớm rời khỏi nhân thế kia của mình.

Tuy cơ thể đang gỉ sét nhưng đầu óc của bà vẫn còn rất minh mẫn. Nhưng bởi vì cái nóng chết tiệt này khiến bà dần xây xẩm mặt mày.

Tuy cái lạnh của mùa đông khiến cơ thể bà không thể cử động được, nhưng ít nhất thì cơ thể già cỗi của bà có thể chịu được mùa hè.

Mà, theo lịch thì hiện tại đã là mùa thu rồi cơ... Vậy mà cái nóng vẫn còn chưa biến mất.

"... Ôi trời."

Khi bà nghĩ mình đã choáng váng thì tới lượt tầm nhìn của bà quay cuồng, tầm nhìn bắt đầu rung lắc mạnh, bà lão cụp mắt xuống.

[Cuối cùng cũng tới rồi à.

Mà thôi, sao cũng được.

Mình chẳng có gì để tiếc nuối nữa.

Đám con cái của mình đã có cho bản thân nơi ăn chốn ở rồi, đám cháu của mình cũng khỏe mạnh.

Mình cũng chẳng phải là một bà già vô dụng ở lì chỉ biết ăn bám gia đình.

Ông nó đang ở bên kia chờ mình.]

--- Một bà lão mỗi ngày đều luôn sẵn sàng tâm lý, đang chờ đợi cơ thể mình dừng lại chu trình sinh học vào một lúc nào đó.

Cơ thể của bà dần nghiêng về một hướng, cây gậy chống bình thường hay nắm trong tay lại ngã trước cả bà, sau đó---

"Ôi trời, không sao chứ lady?"

Đã có người đỡ lấy cơ thể bà.

"... Aa, mất nước à?"

Khi ý thức vẫn còn đang mơ mơ màng màng, cụ bà cố mở mắt dù chỉ là một chút.

"Đủ rồi, bà già này sống đã đủ lâu rồi, cứ mặc kệ bà già này đi."

Có một thiếu niên mà bà chưa từng thấy mặt bao giờ, vẻ ngoài sang trọng, đeo bịt mắt.

[Chắc là một trong các ma thuật sư tới làng.]

Chàng thiếu niên đó cười một cách rạng rỡ.

"Ahaha, chẳng phải là vội vàng quá hay sao. Một quý cô trẻ trung xinh đẹp như thế này lại nói mình sống đủ rồi, xin nàng đừng sống vội như vậy."

[--- Thằng này nói gì vậy?] - Bà lão thắc mắc.

"Kẻ hèn này thực sự không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng thế giới này khi mất đi một lady tuyệt vời như nàng.

Điều đó sẽ khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới thất vọng mất."

[--- Thằng này thực sự đang nói cái gì vậy nè!?] - Bà lão bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Bà nghi ngờ thằng nhóc trước mặt mình có bị ngáo hay không.

Bà cũng nghi ngờ là mình ngáo hay đối phương đang ngáo.

Bà cũng nghĩ "trời nóng như thế này mà ngáo cũng bình thường chăng?"

Tóm lại là bà đang nghi ngờ sự tỉnh táo.

[Không, có lẽ đây cũng chẳng phải hiện thực nữa rồi. Có lẽ mình đã thực sự bị ngã và đây là ảo giác trước khi lâm chung của mình.]

[Mà kệ đi.] - Bà lão nghĩ.

[Ngáo hay không kệ đi, được một thiếu niên dễ thương như thế này quan tâm đến phút lâm chung cũng không tệ.

Giấc mơ này cũng to hơn giấc mơ mình được thằng con trai nay đã trở thành một ông chú không dễ thương lại vừa thô kệch, nhìn đến phát chán đưa tiễn cho.]

Nhưng câu nói kế tiếp lại khiến cho bà mở to mắt.

"Khi nàng khỏe lại, ta hãy cùng nhau ăn cơm nhé. Kẻ hèn này rất muốn ăn thử món được nàng tự tay nấu."

--- "Tôi muốn ăn cơm mà bà tự tay làm mãi mãi, mỗi ngày."

Vào ngày đó, khi bà và chồng mình đăng ký kết hôn, ông đã nói như thế với bà.

Bà đã giấu đi những thứ quan trọng đó tận sâu trong tim, vì từng chữ quan trọng đó cực kỳ quan trọng nên bà chẳng muốn nhớ ra nổi.

"Aa, ừm."

Hiện tại bà đã nhớ ra những lời từ người chồng quá cố của mình.

--- "Hãy sống cho đến lúc bà chết, bà mà tới đây liền tôi đuổi bà về đó nghe chưa?"

Những từ đó giống như nguyền rủa vậy, khiến bà sống dai một cách vô ích.

Dù chẳng còn vấn vương nào trên dương thế nhưng vào phút cuối cùng của cuối cùng nhất, bà lại hứa một lời hứa khiến bà vương vấn mãi.

[Mình sẽ cố thêm một chút, trên cõi đời này.]