"Nè, nhóc có biết không?"
Cô Satori đã không hề biết gì, bà cũng không hề nhận ra. Bà chỉ nghĩ là ‘lần này phần thức ăn hơi nhiều rồi’.
"Không, con có biết chi tiết đâu."
"Con cũng vậy."
Sáng sớm, khi cô Satori tới khu nghiên cứu đơn giản hơi trễ một chút, bà đã hỏi hai người trợ lý của mình:
"Có ai biết về tình hình này không?"
Nhưng cả hai đều phủ nhận.
"Cơ mà con cũng thấy hơi lạ ạ."
Zarix có cảm nhận về sự thay đổi xung quanh, nhưng giống như cô Satori, cậu không để ý đến lý do đằng sau.
--- Cho đến khi vấn đề lộ ra.
Mới hồi nãy, cô Satori bị trưởng làng gọi đến, sau đó bà phải nhận lấy kháng nghị chính thức.
Họ còn nói cái gì mà ‘có một người trong nhóm ma thuật sư các ngài đã dụ dỗ phụ nữ trong làng khiến bọn tôi gặp khó xử’.
Ngoài trưởng làng ra thì có hơn mười người đàn ông tập trung trong nhà ông, bà đã nghe được vài điều phàn nàn có chứng cứ rõ ràng.
Thật muốn quát bọn họ rằng ‘ai mà biết cơ chứ!’ nhưng chẳng thể nói được, vì chính bà cũng có manh mối... không, ngược lại thì mọi manh mối đều dẫn đến một người.
Không cần xác minh, cô Satori ngay lập tức tiếp nhận kháng nghị rồi tiến thẳng đến chỗ nghiên cứu.
Đúng vậy, bà biết. Không chỉ bà mà hai người trợ lý cũng biết.
Đống mứt, hoa quả và bánh nướng --- không biết từ lúc nào đã trở nên đầy ắp nên họ hay ăn trong lúc làm việc. Nhớ lại thì chẳng phải phần cơm cũng dần phong phú hơn hay sao?
Làng Keam rất hoan nghênh ma thuật sư. Họ chuẩn bị đồ ăn sẵn, giúp đỡ những việc lặt vặt, sẽ sẵn sàng giúp đỡ nếu là việc bình thường. Mà, tất cả đều là ‘tiền trao cháo múc’.
Cơ bản thì dân làng sẽ không nỗ lực tiếp xúc, cho nên dù sống chung một địa phận nhưng khả năng chia sẻ thông tin với nhau lại thấp vô cùng.
Mọi người chỉ tiếp tục bằng cách tạo ra một mối quan hệ giữa dân làng và ‘thượng khách’. Bởi vậy, họ không biết gì về đối phương, cũng chẳng muốn quan tâm làm gì.
Các ma thuật sư khi bắt đầu thực nghiệm sẽ không quan tâm nhiều đến thứ khác ngoại trừ thực nghiệm, bình thường họ đã rất ít khi quan tâm đến mọi thứ xung quanh, còn nếu đang trong quá trình thực nghiệm thì lại càng tệ.
"Mà, vẻ ngoài của Kunon-kun khá dễ thương, nếu không ai biết trước về tính cách của em ấy thì... Những cô thôn nữ chất phác, có lẽ sẽ..."
Mọi người hiểu ý của Saiha. Hành động và lời nói của Kunon khá hời hợt, vì cậu rất nổi tiếng ở trường ma thuật nên ai cũng biết về cái nết ấy. Mọi người vì thế mới kết bạn với cậu, cũng chính vì dựa vào những gì họ biết về Kunon nên nhiều người mới nghĩ ‘Kunon là một đứa trẻ thú vị’.
Thế nhưng, nếu họ không hề biết gì về cái tính nết đó của cậu thì sao?
Hơn nữa, đó lại còn là những cô thôn nữ không có sức chống cự nào với quý tộc, lại tiếp nhận toàn bộ những lời nói và hành vi của một thiếu niên hành xử như một quý tộc theo cách nghiêm túc nhất thì sao?
Chuyện lần này chính là như vậy. Chắc hẳn bản tính của Kunon lại được thể hiện tại nơi này, tại ngôi làng này.
Nhóm của cô Satori - những người đã quen với tính cách đó của Kunon - chỉ có thể nói rằng họ đã bỏ qua một điểm mù.
"Thế, mình làm gì bây giờ đây ạ, cô Satori?"
"Không cần làm gì đâu."
Bà đã nghe hết phần kháng nghị, nhưng bà nghĩ đó không phải là vấn đề.
"Chúng ta sắp rút quân rồi."
--- Đúng vậy, thực nghiệm đã xong rồi. Sau đó chỉ còn việc dọn bãi và vác hành lý về Dirasix thôi.
Bởi vì phần dọn dẹp sau cùng sẽ được hoàn thành trong ngày hôm nay.
Nhưng mà Kunon – người hay lui tới đây – hôm nay đã không còn tới nữa, hôm qua là ngày cuối cùng cậu đến làng.
"Ta đã nói với họ là ‘Kunon không tới nữa đâu nên tha cho bà già này đi’."
Nghe đáp án từ cô Satori, nhóm đàn ông trong làng thở phào nhẹ nhõm.
Theo những gì nghe được từ trẻ em đến cụ bà, Kunon rất được phụ nữ trong làng biết đến và yêu thích.
Cả buổi sáng, khi những người đàn ông ra ngoài vì làm việc, đứa con gái, vợ, mẹ, bà ngoại --- những người mà họ không hề chú ý... đã bị... Chuyện đại khái là vậy.
Trưởng làng cũng cảm thấy an tâm, bởi vì cháu gái của ông cũng là người bị thảm tao độc thủ.
Mà, với những đứa trẻ là con trai thì Kunon vẫn đối xử dịu dàng nên không ai trong đám nhóc nói gì.
Nếu như cậu thay đổi cách ứng xử vì giới tính thì có lẽ đã bị mọi người phỉ nhổ rồi.
"Ok, chuẩn bị về nhà thôi mấy đứa."
Tuy vấn đề đã xuất hiện vào thời khắc cuối cùng của cuối cùng, nhưng vì nó xuất hiện ở cuối cùng nên không cần phải xử lý làm gì.
Hành vi và lời nói của Kunon tuy có hơi kỳ, nhưng bản thân cậu chỉ có hứng thú với ma thuật mà thôi. Là đồng loại của bà, cô Satori biết rằng bởi vì nơi này không có gì để cậu lưu luyến nữa nên số lượng người bị hại sẽ không còn tăng thêm nữa.
Bà định sẽ nhắc nhở tên nhóc này đôi ba lời khi về nhà.
--- Sau đó, chuyện Kunon rời đi lan rộng khiến cả ngôi làng hỗn loạn một khoảng thời gian.
Các cô gái trở nên buồn bã, còn đám con trai thì trở nên cực kỳ tức giận khi lúc nào cũng bị so sánh với thiếu niên tên là Kunon kia mà bản thân chưa gặp bao giờ.
Cụ bà cũng bắt đầu có câu cửa miệng là ‘bà già đây cũng sẽ cố sống dai một cách vô ích xem sao’, đứa cháu gái trưởng làng sau khi biết có kháng nghị về ma thuật sư cũng dần lạnh nhạt với ông mình.
Câu chuyện lại ở thời điểm đầu thu đó để lại một dấu ấn khó hiểu mang tên ‘quý ông sẽ được yêu mến’ rồi rời đi.
"--- X, xin thất lễ! Cậu trai đằng kia! Xin hãy chờ đã!"
Khi nhóm của cô Satori vẫn đang chuẩn bị rút quân thì Kunon đang có mặt tại trước cổng trường, sau một thời gian thực nghiệm ở làng, cuối cùng cậu đã đi học lại.
Cơ mà...
"Hm?"
Ở đằng xa vang lên tiếng của một người đàn ông già, lúc đầu cậu không nghĩ là đang gọi mình, nhưng tiếng bước chân chạy hì hục nhanh chóng và thẳng hướng về phía cậu.
"Ngài có phải là Kunon • Gryon-sama không? Tôi không nhầm chứ?"
"À, vâng."
Chạy tới trước mắt cậu rồi còn gọi tên cậu thì chắc là không nhầm đâu.
Đó là một người đàn ông với độ tuổi tầm lục tuần hay thất tuần, chắc vậy. Một quý ông già với trang phục chỉnh chu, cơ thể gầy gò của ông tạo ra cảm giác sắc bén và nguy hiểm cho đối phương.
"Thật lòng xin lỗi cậu. Tôi là quản gia nhà Quoll."
".... Quoll...?"
Kunon đang nhớ lại... hình như bản thân cậu có nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải, sau đó cậu mới nhớ ra.
"A, là Seraraphira tiểu thư à?"
Ở trường ma thuật, mọi người không có thói quen xưng tên gia tộc, ở lớp đặc cấp thì càng ít hơn.
Ngay cả Kunon cũng khá hiếm khi nói ra tên gia tộc Gryon của mình trong trường.
"--- Kunon-sama."
Nghe thấy cái tên ấy do chính miệng cậu nói ra, người quản gia già tiến gần hơn về phía cậu. Bầu không khí từ ông đã nguy hiểm rồi, giờ lại càng nguy hiểm hơn.
"Tôi có chuyện muốn nói với ngài về Seraraphira-sama. Ngài có cho tôi một chút thời gian quý báu của bản thân không?"
Dù đối phương đang dùng một câu hỏi, nhưng khí thế và cảm giác áp bách này chắc chắn không phải của người sẽ dễ dàng chấp nhận lời từ chối rồi.