魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

2 13

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

68 868

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

150 990

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

20 65

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

(Đang ra)

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Gozen no ryokucha

Không hề hay biết rằng người mà mình đang tâm sự lại chính là crush đang giấu mặt, Minato cứ thế kể hết về tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng, khiến cô ấy đỏ mặt bối rối! Và thế là, một câu chuyện

7 19

Tập 06 : Bắt đầu năm hai. - Chương 166: Còn một bức tường.

"Dù sao thì, thật tốt khi cô ấy vẫn khỏe ha."

Ngay sau khi rời khỏi, Kunon đã nói vậy.

--- Vấn đề của Seraraphira hiện tại đã được giải quyết, tạm thời là như vậy.

Lý do khiến vị quản gia già bối rối, cũng như khiến cho cô ấy tự cách ly trong phòng. Bởi vì đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra nên ông mới đem câu chuyện này đàm luận với Kunon.

Nhưng sau đó đã hiểu được lý do đằng sau việc tự nhốt mình trong phòng ấy của cô, chính cô cũng đã tự bước ra khỏi phòng rồi giải thích một cách đầy đủ cho mọi người.

Như vậy cũng coi như tạm giải quyết cuộc đàm luận với ông Ruzin rồi, chuyện còn lại để hai người trao đổi với nhau với tư cách ‘chuyện nội bộ’ trong gia đình mà thôi.

Cho nên hiện tại Kunon và Elva vừa mới rời khỏi nhà của Seraraphira.

"Đúng vậy, thật may mắn vì em ấy không bị bệnh."

Cả hai đều là ma thuật sư và cũng đều là lớp đặc cấp.

"Em ấy sẽ ổn thôi."

"Ừm, một lúc nào đó kẻ hèn này cũng sẽ bị nàng ấy vượt qua mất thôi."

Cả hai đều cảm thấy mình có thể lý giải cho cảm xúc của Seraraphira lúc này, bởi vì đây cũng là con đường mà họ đang đi, chắc chắn rằng những tiền bối trong lớp đặc cấp cũng sẽ suy nghĩ như vậy.

"Tiểu thư Elva cũng đã từng nhờ vào một cơ duyên nào đó mà vượt qua bức tường sao?"

"Bức tường? ... À, bức tường."

Dù chỉ là câu chuyện mang tính cảm giác, nhưng bằng cách nào đó cô đã hiểu những gì mà Kunon muốn hỏi.

"Ừ, nói sao nhỉ? Có những giai đoạn bắt buộc để một ma thuật sư có thể trưởng thành."

Đều là những người từng trải nên câu chuyện này không quá khó hiểu với cô. Lúc đầu thì cô cũng chỉ học ma thuật theo lời ai đó để sử dụng thôi, nếu có thể áp dụng vào cuộc sống nữa thì càng tốt.

Chỉ với như thế thôi cũng đủ gọi là một ma thuật sư lành nghề rồi.

Ít nhất thì đối với những người không phải là ma thuật sư thì cũng quá đủ rồi. Họ cần gì ngoài những ma thuật có thể sử dụng trong sinh hoạt hằng ngày cơ chứ.

Jioerion là một ngoại lệ, không, là ngoại lệ của ngoại lệ. Nếu không phải do chuyện gia đình thì chắc chắn anh ta đã vào lớp đặc cấp rồi.

"Serara ấy, là kiểu người có thể học hỏi nhanh chóng mọi thứ, dù là học tập hay cưỡi ngựa.

Ngay cả ma thuật thì con bé cũng chỉ nói rằng bản thân đã thành thạo trong thời gian ngắn, nói cách khác chính là thiên tài."

Cũng chính vì vậy, bởi vì quá dễ dàng có được sức mạnh trong tay, cho nên cô gái ấy chẳng có một chút tình cảm hay chấp niệm hoặc một chút lưu luyến nào với ma thuật cả.

Vì vậy cô tới trường ma thuật với tâm thái "bởi vì đã sử dụng được ma thuật", chỉ thế thôi.

"Thiên tài à, thật ghen tị nhỉ?"

[--- Chắc hẳn Kunon cũng vậy.] – cô nghĩ.

Elva đã không nói gì.

Bởi vì cô biết quãng thời gian và nỗ lực chồng chất nỗ lực mà Kunon đã dành ra, cô tự hỏi một người không thể nhìn thấy như cậu ta phải gặp bao nhiêu khó khăn và nỗ lực gấp bao nhiêu lần những người lành lặn như cô.

Vậy mà cô nỡ không nhìn nó và gán ghép mọi thứ bằng từ ‘thiên tài’, khiến cô có chút ray rứt khi đã xem nhẹ đi mọi công sức của cậu.

"Trong chuyến viễn chinh trước đã khiến tiểu thư Seraraphira nhận thức được bức tường rồi nhỉ."

Một ma thuật sư tạm bợ và những bước tiến tiếp theo của một ma thuật sư.

Seraraphira là trường hợp đầu tiên, nhưng cô đã nhận thức được bức tường — đường ranh giới đó — và bắt đầu cố gắng phá vỡ nó.

Với Kunon thì đó là con đường mà nhóm của cậu đã từng đi qua trong quá khứ nên không có gì phải lo lắng cả.

Sự trưởng thành đó là một quá trình phát triển tự nhiên của một ma thuật sư.

--- Lần nhận thức và nỗ lực phá vỡ bức tường của Kunon chỉ gói gọn trong bằng một câu: "giáo viên đầu tiên ẩu tả".

Giờ khi cậu nhớ lại thì đúng là ngày xưa cậu làm liều thật, "tạo ra mắt bằng ma thuật" — một đứa nhóc không hiểu gì về nguyên lý ma thuật đã cố đấm ăn xôi, liên tục thử thách bản thân bằng những ý tưởng có thể nghĩ ra được.

Dù vậy thì cậu chưa lần nào nghi về tính bất khả thi của nó, cũng như chưa lần nào từ bỏ cả.

Hiện tại cũng chỉ là đang bước được một nửa quãng đường mà thôi, cậu sẽ luôn tiếp tục việc luyện tập để cải thiện ‘Kính Nhãn’, không thì cũng sẽ nghĩ về những phương pháp khác để có được thị giác bằng ma thuật — việc phải làm quá nhiều.

Hai con người vừa nhớ lại bản thân của quá khứ vừa bước đi trong sự trầm lặng.

Từ giờ cả hai sẽ đi đến trường ma thuật, như mọi khi.

"--- Tiểu thư Elva, từ giờ liệu nàng có thể lắng nghe những lời mà có thể xem như là đang độc thoại của kẻ hèn này không?"

Khi cả hai đang bước đi trong sự trầm lặng, Kunon bắt đầu nói về những chuyện vu vơ.

"Kunon cũng có chuyện muốn nói ư?"

"Không biết nữa, chỉ là có những câu hỏi, hoặc nên gọi là có điều cực kỳ để ý thôi.

À mà, xin hãy tha thứ khi mà bên cạnh là một đóa hoa thần bí tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ khiến màn đêm cũng chẳng che lấp được là nàng, vậy mà kẻ hèn này lại dám suy nghĩ đến chuyện khác."

"À, ừm, chị cũng đang suy nghĩ đến chuyện khác dù có một quý ông dễ thương bên cạnh đây, nên em cũng đừng để ý."

Với lời mở đầu cực kỳ trăng hoa, Kunon nói:

"Bức tường mà tiểu thư Seraraphira muốn vượt qua, nơi đó có tôi, nàng, và cả Bale tiền bối nữa."

"Ừm."

Một khi vượt qua bức tường đó, sẽ chú định là một con đường dài vô hạn không có điểm kết thúc hướng tới vực thẳm ma thuật.

Bất kể là ai, dù là cô, những ma thuật sư lớp đặc cấp khác hay cả những giáo viên. Mọi người đều cố gắng tiến về phía trước rồi lại trở nên mất phương hướng.

Câu chuyện mà Kunon nói đến khá mang tính cảm giác, nhưng mà cô hiểu được.

"Chỉ là suy nghĩ bất chợt của kẻ hèn này thôi."

Kunon lại nói ra những lời như thể đó không quan trọng vậy.

"--- Grey • Ruva không ở chỗ mà chúng ta đang đứng, mà bà ấy đang đứng cách chúng ta sau một bức tường, phải chăng?"

"....!"

Elva nhìn Kunon, cô sốc đến mức như bị tát một cái vào mặt vậy, dĩ nhiên không đau rồi.

Nhưng mà, nó kiểu "thằng này mới nói gì vậy!?"

[--- Không, mình cảm giác hơi lý giải về mặt chữ.]

Là câu chuyện khá hơi hướng về trừu tượng nên hiểu chính xác hay không cũng chẳng ai biết.

Nhưng mà, cô hiểu, cô lý giải được điều đó, vì đều đứng chung một vị trí nên dù có ghét đi nữa thì vẫn có thể hiểu được.

"Đúng, vậy nhỉ... Nó khác biệt thật, có cái gì đó rất khác."

Grey • Ruva — Phù thủy mạnh nhất thế giới, cô chưa từng được chứng kiến ma thuật của bà ấy bao giờ, duy nhất chứng kiến được thì là lần quan sát từ xa dáng dấp ‘hộp ảnh’ không thể xác định được kia thôi.

Dù vậy, đúng vậy, khi nhớ lại — thứ đó, nó... quá khác biệt so với ma thuật mà nhóm của cô sử dụng.

Thay vì nói là ‘vị trí’ của bà khác biệt, phải nói là khác biệt về ‘gốc rễ’ của ma thuật mới đúng.

Giống như Kunon nói, có lẽ bà ấy đã vượt qua bức tường phía trước, nếu nghĩ như vậy thì mọi thứ lại hợp lý đến mức dị thường.

Đó không phải là loại ma thuật mà nhóm của cô hay mày mò, mà là một ma thuật có bản chất cực kỳ khác biệt.

Vì vậy mà chẳng có ai tìm ra một phương pháp thay thế nào, cũng chẳng thể nhìn thấy khả năng của nó, lại càng chẳng thể hiểu nguyên lý đằng sau nó.

"Ý em là ma thuật còn hơn cả ma thuật tứ đại ma tố? Em đang định lật ngược nền tảng lý thuyết cả giới ma thuật sư hay gì?"

Nhưng mà cách nghĩ đó lại phù hợp đến độ hoàn hảo, lượng tri thức và kinh nghiệm của Elva đang nói với cô rằng điều đó không sai.

Dù là một câu chuyện siêu trừu tượng, nhưng dù vậy thì Elva vẫn vững tin với suy nghĩ của mình, rằng ‘bức tường ma thuật, vẫn còn tồn tại’ và có lẽ không chỉ là một bức tường.

Và đám của cô — những kẻ còn không thể tìm thấy bức tường đó — vẫn chưa có tư cách để đến được.

".... Xa ghê."

"Đúng vậy ha, có lẽ việc bức tường không xuất hiện trước mặt chúng ta cũng là một loại hạnh phúc ha?"

Đây là một con đường đã được chú định là không có hồi kết, vậy có lý do gì để dấn thân vào con đường không có đích đến này chăng?

Trong khi đó chỉ cần chọn một trong vô số lối rẽ thôi cũng có thể đạt được hạnh phúc rồi.

"--- Điều đó không đúng."

"--- Ừm."

Nhưng mà hai con người kia chẳng thể nhìn thấy một chút sức hấp dẫn nào từ ngã rẽ cả, nhất là một người gặp vấn đề về thị lực như Kunon.

Hố sâu ma thuật tuy xa vô cùng, nhưng đó không phải là lý do khiến ta bỏ cuộc giữa chừng.

(一端 - từ khốn nạn nhất hôm nay: vừa mang nghĩa "đầy đủ", lại vừa mang nghĩa "tạm đủ", một khía cạnh)