魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

2 13

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

68 868

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

150 990

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

20 65

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

(Đang ra)

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Gozen no ryokucha

Không hề hay biết rằng người mà mình đang tâm sự lại chính là crush đang giấu mặt, Minato cứ thế kể hết về tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng, khiến cô ấy đỏ mặt bối rối! Và thế là, một câu chuyện

7 19

Tập 06 : Bắt đầu năm hai. - Chương 165 : Câu chuyện của Seraraphira.

"Nhà của tiểu thư Seraraphira ở khu vực này à?"

Đây là dãy nhà cao cấp, chính Cuồng Viêm Vương Tử đó cũng thuê nhà ở đây, nói cách khác chính là biệt thự, căn biệt thự khiến bạn phải lo lắng.

Học sinh lớp đặc cấp có nghĩa vụ tự bươn chải để trang trải chi phí sinh hoạt, riêng vụ tiền nhà thì nhà trường sẽ trả, cho nên sống ở đâu cũng được. Nhưng nếu ngôi nhà rộng rãi một cách lố bịch thì việc duy trì nó cũng mệt mỏi không kém. Rồi lại dẫn đến vấn đề thuê thêm người hầu để chăm sóc căn nhà, mà càng nhiều người thì càng gặp nhiều nguy cơ.

"Cuộc sống khá vất vả đấy, có ổn không ạ?"

Mọi người ngồi vào cái bàn đã được chuẩn bị ở khu vườn trước nhà, với Kunon thì đây là buổi tiệc trà thứ ba trong buổi sáng hôm nay. Lần thứ nhất và thứ hai là tại quán nước, còn lại là ở nhà Seraraphira.

"Bọn tôi sẽ cố gắng cho đến hết tháng này, kết quả sau kỳ thi nhập học chính là lời giới thiệu vào lớp đặc cấp, trong khi mục đích chính là khiến tiểu thư vào lớp nhị cấp mà thôi."

Quản gia già kiêm nhân viên phục vụ đứng cạnh – ông đã trả lời như vậy. Với vẻ ngoài của một quản gia, ông ấy đã thể hiện mình là một người quản gia đầy mẫu mực, phù hợp với hình tượng của mình.

"Cuối cùng tiểu thư Seraraphira lại vào lớp đặc cấp."

[Hiểu rồi, nếu vào lớp nhị cấp thì sẽ nhận được tiền từ gia đình nên quy mô như thế này không thành vấn đề, và họ đã dự tính như vậy khi tới đây.]

"Tháng sau sẽ có vài người hầu phải về nước, bọn tôi cũng phải kiếm một căn nhà nhỏ hơn phù hợp với tình hình hiện tại. Vẫn còn nhiều điều chưa biết như là 'khả năng kiếm tiền của tiểu thư' nữa."

Nói như vậy khiến Kunon nhớ ra, kỳ thi do trường học đưa ra là có sự khác biệt giữa kỳ thi cho lớp đặc cấp và kỳ thi cho người bình thường.

Kunon là người đi trước, còn Seraraphira là người đi sau, cả hai đều được mời vào lớp đặc cấp sau khi có kết quả thi.

Chắc hẳn Jioerion cũng nhận được lời mời nhưng đã từ chối vì chuyện gia đình.

"Bác Ruzin sẽ ở lại Dirasix ạ? Hay là bác cũng sẽ về ạ?"

"Không biết nữa, tôi vốn dĩ định ở bên cạnh tiểu thư cho đến cuối cùng nhưng đã có quá nhiều sự biến động trong thời gian qua..."

--- Sau khi nhập học, Seraraphira đã nhanh chóng mất tích qua đêm.

Người đồng hành kiêm hộ vệ – ông Ruzin sẵn sàng mạo hiểm cả mạng sống để bảo vệ cho tiểu thư nhà Quoll, gia đình mà ông đã mắc nợ một ân tình lớn lao.

Vậy mà ông lại phạm phải một sai lầm chết người đến mức không thể nào cứu vãn được nữa, điều đó giống như lòng quyết tâm của ông bị nhạo báng vậy.

'Không thành vấn đề nếu tiểu thư Seraraphira quay lại bình an?' – không, đó chỉ là một suy nghĩ mang chỉ nghĩa hệ quả mà thôi.

Ông nghĩ mình nên quay lại Đế Quốc một lần để tạ lỗi với gia đình nhà Quoll.

"Cháu nghĩ sẽ ổn thôi."

"Vâng?"

"Dù không có bác Ruzin bên cạnh thì bọn cháu vẫn sẽ chăm sóc cho tiểu thư Seraraphira mà, ai bảo cháu là một quý ông cơ chứ!"

[--- Móa, đó là câu nói bất an nhất mà ta từng nghe đấy!] – ông Ruzin hét thầm trong lòng.

Hiện tại thì đây là tên khác phái mà ông không muốn Seraraphira tới gần nhất, tên đàn ông lúc nào cũng nhẹ nhàng như lông vũ, thở ra câu nào thì dùng để tán gái câu đó thì chắc chắn là một tên đàn ông thối tha.

"Hơn nữa tiểu thư Elva vừa ưa thích tiểu thư Seraraphira lại còn chăm sóc tận tình cho cô ấy nữa!"

[--- Đừng có nói nữa! Đó là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời ta đó!]

Ông đã chăm sóc cho Seraraphira từ lúc lọt lòng, dù có hơi bất kính nhưng ông đã luôn coi cô như cháu gái, thậm chí là con gái của mình.

Vậy mà vị tiểu thư mà ông hết mực quan tâm đã bị người khác cướp đi chỉ trong vỏn vẹn hai tuần, điều đó tạo ra một sự hối tiếc, hối hận, cay đắng khôn nguôi trong lòng ông.

[Nếu mình trẻ hơn một chút nữa, chỉ cần trẻ hơn bốn, năm tuổi thôi, có lẽ mình đã không chịu được mà chạy vào phòng úp mặt vào gối gào thét trong nước mắt rồi.]

Nó cay đắng đến thế, là một nỗi tiếc nuối vô hạn dù cho đã đạt tới độ tuổi này, những cảm xúc đen tối đang cuộn trào trong lồng ngực ông một cách mạnh mẽ hơn, nhưng vị quản gia già đã không thể hiện ra nó dù chỉ là một chút.

"Nếu một lúc nào đó tiểu thư gặp khó khăn, xin ngài hãy chìa tay ra giúp đỡ."

[Mình cần phải rời xa Dirasix một lần, nhưng chắc chắn mình sẽ quay lại đây vào một lúc nào đó.]

Thiếu niên bịt mắt đầy lạc quan và một quản gia già mang trong lòng những suy nghĩ tiêu cực – Elva cuối cùng đã quay trở lại chiếc bàn với quang cảnh mà người thường nhìn vào lại khó có thể nhìn thấy bản chất bên trong đó.

"Cháu đã nghe đại khái rồi ạ."

Nói rồi, cô ngồi xuống một cách tự nhiên vào cái ghế mà ông Ruzin đã kéo ra.

"Có chuyện gì với tiểu thư vậy thưa ngài?"

Dù cảm xúc có vẻ vội vàng nhưng hành động thì cực kỳ ưu nhã, vị quản gia già vừa rót hồng trà vừa tiếp tục câu chuyện.

"Những phần chi tiết thì sẽ từ em ấy giải thích ạ, đơn giản thì ---."

Lúc nãy.

Khi Seraraphira ngay lập tức phi thẳng ra khỏi căn phòng, theo chỉ thị từ Elva, hai người đàn ông đã bị đuổi ra ngoài sân uống trà.

Chỉ với một cái liếc mắt Elva đã quan sát ra tình huống đại khái của Seraraphira: mái tóc xanh lam bù xù, vệt thâm mắt như gấu trúc, trang phục đầy những vết nhăn.

Chỉ với một ánh nhìn ấy thôi cô đã biết.

[Aa, có lẽ em ấy cũng sẽ giống như mình.]

Và cô đoán trúng phốc.

"Là đặc huấn ạ."

"... Vâng?"

"Là đặc huấn ma thuật ạ, em ấy ru rú trong phòng để làm điều đó."

"...."

--- Bởi vì câu trả lời quá khả năng nhận thức nên não của ông Ruzin đang tạm chết máy.

"Tại... Tại sao? Tại sao ngài ấy lại tự cách ly mình ở trong phòng? Tại sao lại không cho phép ai tiếp cận?"

Đó cũng không phải một điều xấu xa gì, vậy thì tại sao phải bận tâm tới ánh mắt của người khác chứ?

... Đó là suy nghĩ của những người đàn ông, tuy vậy...

"Xin bác hãy nghĩ lại một chút đi ạ, liệu có ai muốn người đàn ông nào lại nhìn một người phụ nữ cố gắng đến mức không quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân cơ chứ?"

Có lẽ người đàn ông đó sẽ vứt bỏ người phụ nữ không biết chừng, dù cho đó có là sự nỗ lực bất chấp hình tượng bên ngoài của một người phụ nữ đi nữa.

Seraraphira dầu gì cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, là độ tuổi đa sầu đa cảm nên để ý đến ánh mắt của người khác là chuyện bình thường.

Ngay cả Elva đôi khi cũng phải chấp nhận rằng bản thân sẽ trở nên luộm thuộm trong thời điểm nghiên cứu hay thực nghiệm.

"--- Onee-sama, phần còn lại cứ để cho em đi ạ."

Nhân vật chính của câu chuyện, Seraraphira đã xuất hiện, cô giờ đây đã ăn diện cực kỳ duyên dáng và xinh đẹp, không còn là cô gái mệt mỏi đã bay ra từ cánh cửa lúc nãy nữa rồi.

"Em xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng ạ, cả Kunon-sama nữa, cảm ơn vì đã đến đây vì em ạ."

"Nếu là vì em thì cỡ này không đáng là gì đâu, Lady."

"Dường như quản gia nhà em đã gây ra phiền phức cho mọi người rồi, thành thật xin lỗi ạ."

Đối với Seraraphira cúi đầu xin lỗi một cách chân thành, vị quản gia già trở nên bối rối.

"T, tiểu thư..."

"Jii, chẳng phải con đã bảo rất nhiều lần là 'để con yên' hay sao ạ? Sao lại không để con yên thế?"

"Không, nhưng, ngài tự cách ly bản thân như thế thì tôi sẽ lo lắng thôi."

"Dù con có kể ra thì jii vẫn để tâm đúng chứ? Cho nên con mới không nói đấy.

Con muốn được yên, thực sự thì con chỉ muốn được yên thôi, vậy mà... Jii lại làm to mọi chuyện lên, khiến Kunon-sama bị cuốn vào, Elva-oneesama phải lặn lội đến đây."

"... Ti, tiểu thư..."

[--- Nếu được thì mình cũng chẳng muốn nói đến chuyện này, nhưng mọi chuyện đã đến mức này rồi thì phải nói thôi.]

"Trong chuyến viễn chinh đó con đã được nhìn thấy rồi, ma thuật thực sự.

Không giống ma thuật trò đùa trẻ con của con, con đã được thấy rất nhiều, rất nhiều lần.

Đến bây giờ con vẫn nghĩ trình độ của mình không xứng để vào lớp đặc cấp."

Cho nên cô mới quyết định đặc huấn, cô không muốn bản thân trì hoãn một khoảnh khắc nào nữa. Trong một tháng này, nếu cô không thể nhìn thấy khả năng nào từ bản thân thì sẽ chuyển sang lớp nhị cấp.

Là con gái nhà Quoll, cô không muốn hành động của mình gây xấu hổ đến gia đình, càng không muốn bị nói là 'cố níu kéo vào lớp đặc cấp dù không có thực lực tương xứng'.

"Nếu ngài nói như vậy thì tôi đã bỏ mặc ngài rồi, thưa tiểu thư!"

"Jii làm sao mà bỏ mặc được."

"Tôi muốn tin là như vậy, thưa tiểu thư!"

"Vì con tin jii sẽ làm vậy nên con sẽ nói nhé.

Đặc huấn của con tức là luyện tập xuyên đêm cho đến khi nào gục thì thôi, cho đến giới hạn quên ăn quên ngủ, tóm lại là con sẽ làm, càng luyện tập quá mức càng tốt.

Jii sẽ để cho con tới mức ấy ư? Không chỉ jii đâu, những người hầu khác cũng vậy.

Con cảm ơn vì lòng quan tâm ấy, nhưng mà con không cần đâu.

Con muốn trở thành một ma thuật sư, con đã muốn trở thành một ma thuật sư, nên xin đừng ngăn cản con."

Con mắt của Seraraphira chất chứa ánh sáng khi nói đến những điều đó, dù vẻ mặt của cô có chút thiếu sức sống nhưng bên trong cô là tràn đầy ý chí mạnh mẽ.

"... Tiểu thư..."

--- Ông Ruzin cảm nhận được sự trưởng thành từ Seraraphira, ông biết rằng con bé đang ngày càng rời xa ông, cũng biết rằng bản thân không được ngăn cản con bé.

Ông chỉ có thể đưa tiễn từ xa, cũng tức là --- cuối cùng ông đã hiểu việc 'cứ để mặc' cho Seraraphira, thực sự theo nghĩa đen.

"--- Con cũng muốn ở lại lớp đặc cấp để ở bên cạnh Oneesama."

"...hm?"

......

Sẽ là nói dối nếu ông không bận tâm đến điều này, nhưng ở thời điểm hiện tại, thì cứ mặc kệ đi.