"--- Ừm, có lẽ đã đến lúc kết thúc thực nghiệm được rồi."
Zarix, Saiha, Kunon và cả cô Satori đang xác nhận bản báo cáo mà bản thân đã viết ra.
Sáng sớm, 11 ngày sau khi bắt đầu thực nghiệm ở làng Keam.
Mọi người vẫn luôn thực nghiệm với tất cả ý tưởng có thể nghĩ ra, rồi thêm vào suy đoán và suy luận.
Nhóm của Kunon thì bất ngờ trước tri thức uyên bác của cô Satori, còn cô Satori thì ấn tượng trước trí tưởng tượng linh hoạt của thế hệ trẻ.
Số lượng bể nước cũng tăng thêm mỗi khi có cuộc tranh luận mới, việc mà mọi người muốn làm dần tăng thêm. Mà, tăng thêm những công việc không quan trọng trong lúc thực nghiệm thì cũng không phải chuyện hiếm.
Đây là quãng thời gian khá vui vẻ, nhưng đã tới lúc thu thập những thông tin cần thiết rồi rời đi.
"Vậy ạ? Không phải là hơi nhanh ạ?"
"Vẫn còn nhiều điều chưa thử nghiệm, con vẫn muốn theo dõi tiến trình về sau của bể nước ạ."
Zarix và Saiha có vẻ đang bất mãn. Cả hai còn đắm chìm vào thực nghiệm hơn cả cô Satori, vẫn còn nhiều điều chưa biết về Bọ Nhảy Nước. Nó vẫn còn những khả năng khác mà họ không biết, không nên khinh bỉ chỉ vì nó là một con bọ được.
"Con cũng còn hứng thú với nó đấy ạ."
Kunon đưa ra chung ý kiến --- không, có chút khác so với hai người kia. Thứ Kunon muốn làm không phải là đầm lầy độc kia, mà là với những nguồn độc khác. Cậu muốn tăng thêm phạm vi thí nghiệm cho con bọ.
Cậu sẽ không khinh bỉ khả năng tiềm ẩn của nó chỉ vì nó là một con bọ.
"Không phải là ta không hiểu cảm giác của mấy đứa, mấy đứa đều tưởng tượng ra được phương hướng phát triển tương lai của dự án này mà, đúng chứ? Ngay thời điểm ta tạo ra một môi trường sống ổn định để chúng thích ứng với hoàn cảnh trong bể nước thì ta cũng đã biết, một lúc nào đó, chúng sẽ tự hoàn thành công việc trung hòa độc tố thôi.
Vấn đề còn lại chỉ là tốn bao nhiêu thời gian để trung hòa hết chúng thôi."
Cô Satori lại tiếp tục:
"Vả lại, cũng đâu nhất thiết phải loại bỏ độc tố cho khu đầm lầy đâu?"
Khu đầm lầy là một môi trường quý giá để tạo ra những tài liệu quý.
Những người sống xung quanh – làng Keam – từ lâu đã lựa chọn phương thức sống cộng sinh với nó.
Lợi dụng hoàn cảnh xung quanh khu đầm lầy độc một mức độ nào đó có thể dùng cho thực nghiệm, sau đó thu được thành quả và dữ liệu phong phú.
Nhưng mà, mục đích cho thực nghiệm lần này không phải là loại bỏ đầm lầy độc. Đây là thực nghiệm nhằm hiểu thêm về Bọ Nhảy Nước mà thôi.
Tóm lại, chính là như vậy.
"Nơi khác hoặc nguồn độc khác, ta nghĩ thực nghiệm về Bọ Nhảy Nước nên chuyển sang giai đoạn kế tiếp là được rồi."
--- Hơn nữa, có một điều cô Satori không dám nói ra, đó chính là việc bà đã già.
Nếu bà còn trẻ và sung sức như lũ trẻ trước mắt này thì mọi chuyện đã khác. Cô Satori đã không còn nhiều thời gian để có thể kéo dài thực nghiệm một cách liên miên đến một ngày nào đó nhìn thấy kết quả cuối cùng.
"... Là vậy ạ. Mà, nếu cô Satori nói vậy thì..."
Zarix khá buồn. Với tư cách là một trợ lý, thì lãnh đạo là cô Satori nói ngừng ở đây, thì cậu chỉ có thể dừng ở đây.
"Tiếp theo? Giai đoạn tiếp theo? Cô Satori ơi, tiếp theo mình nên làm gì ạ?"
Saiha dường như bị cuốn hút vào giai đoạn kế tiếp.
Cô ấy thậm chí còn lén đặt tên cho con côn trùng nhảy múa trong nước mà mình yêu thích. Trước cả chuyện thí nghiệm này nọ, có lẽ cô ấy đã quý loài côn trùng này từ trước rồi.
"Ừm, ta định điều tra cơ chế vận hành của khí quan giúp trung hòa độc tố của nó. Bên cạnh đó thì ta cũng muốn thử nghiệm xem có thể trung hòa những loại độc tố vẫn chưa tìm ra được thuốc giải nữa."
Phần đó trở đi mới là phần mà bà muốn làm nhất.
Cho đến hiện tại, chỉ là bà muốn quan sát xem khả năng ứng phó của Bọ Nhảy Nước đến đâu thôi.
Bà đã thử với những loại độc tố của những sinh vật phổ thông, tiếp theo bà muốn thử nghiệm với độc tố trong môi trường.
Bởi vì bà đã hiểu được đầy đủ khả năng của nó, nên từ giờ có thể tạo ra 'vạch xuất phát'.
"Cho nên ngày mai hoặc ngày kia ta sẽ rút quân. Những bể nước đã thu thập đủ dữ liệu sẽ bị tiêu hủy và dọn dẹp sạch sẽ, việc đó nhờ mấy đứa nhé."
"Hả!?"
Người phụ nữ không tin vào đôi tai của mình – không, hơn cả việc nghi ngờ đôi tai của mình...
"Cái đó, mẹ nói thật ạ...?"
Buổi trưa luôn có chồng và mẹ ở đây. Người chồng sau khi mang theo hộp cơm đi làm đến trưa vẫn chưa về, còn những đứa con thì giờ đã lớn và có mái ấm cho mình, nên hiện tại đang sống riêng.
Cho nên buổi trưa luôn chỉ có người con dâu 50 tuổi và mẹ chồng hơn 80 tuổi với nhau. Và người con dâu hiện tại đang nghi ngờ liệu mẹ chồng mình có bị ngáo không.
Mẹ chồng bà tuổi tác đã cao, cơ thể cũng dần suy nhược theo số tuổi đó.
Chỉ là, đầu óc của bà là cực kỳ minh mẫn. Nhưng mà---
[Đã đến thời điểm rồi ư?]
"Bà già này vẫn còn rất tỉnh táo đó, chưa ngáo đâu."
Người mẹ chồng không hài lòng với suy nghĩ của người con dâu, nhưng đành chịu.
Người con dâu không thể nào không liên tưởng đến việc bà đã không tỉnh táo.
Còn nếu lỡ câu chuyện là thật thì, theo một ý nghĩa nào đó cũng sẽ không tỉnh táo tí nào. Giờ người phụ nữ không biết ai mới là bên ngáo nữa.
"Mẹ ơi, có thể kể lại một lần cho con được không ạ?"
Nhưng mà, dù câu chuyện nghe có vẻ ngáo đến đâu thì cũng không thể cứ thế mà bỏ qua được. Nếu lỡ nó là thật thì toang.
Người mẹ chồng với vẻ mặt đầy tức giận nói với đứa con dâu đang bất an của mình:
"Ta bị ma thuật sư-sama tán tỉnh đó."
[Quả nhiên mẹ bị ngáo thật rồi, dạo này trời nóng quá mà, cũng tới thời điểm rồi...] — đứa con dâu nghĩ.
"Ờ thì, chuyện là như thế này..."
Nhưng mà, sau khi nghe lời giải thích từ đầu đến cuối từ người mẹ chồng – đinh ninh mình không bị ngáo – người con dâu cũng dần tin tưởng.
Bởi vì chuyện này cũng hay xảy ra.
Bà được ma thuật sư giúp đỡ khi suýt ngã gục vì cái nóng. Dù sao thì chỉ cần nhìn từ xa cũng biết dáng vẻ loạng choạng của bà ấy, nên người đó đã chú ý tới bà.
Và khi bà sắp gục, thì ma thuật sư đó đã giúp đỡ. Sau đó, để trả lại ân tình, bà đã hẹn người đó tới ăn trưa.
--- Tuy về mặt chữ có thể hơi khác một chút, nhưng có vẻ chuyện người mẹ chồng bị tán tỉnh là thật.
"Cơ thể của mẹ có ổn không ạ?"
"Ừm, không bị gì cả. Sau khi uống nước thì đã khỏi rồi. Con cứ nhìn sức ăn của ta đi."
[Thế thì thật may mắn, vậy mình nên chuyển sang vấn đề tiếp theo luôn.]
"Vậy thì... Ma thuật sư-sama sẽ đến nhà mình ạ?"
Các ma thuật sư hay lui tới ngôi làng này, nhưng mà người bình thường gần như không có cơ hội gì để tiếp xúc với họ cả.
Chỉ cần nhìn từ xa cũng có thể thấy vẻ ngoài sang trọng của họ – y như quý tộc vậy. Một ma thuật sư có vị cách cao quý như thế lại đến ngôi nhà thường dân hết sức bình thường này ư?
"Ừm, sẽ tới. Người đó sẽ đến vào buổi trưa ngày mai."
--- [Toang quá rồi!]
Việc một quý tộc đến ngôi nhà tàn tạ này để ăn cơm chẳng phải là chuyện cực kỳ không hề tỉnh táo một chút nào hay sao!?
"Ta chẳng thể đứng ở bếp được nữa, con thay ta nấu cơm nhé."
"Không không! Con làm sao có thể nấu ra mấy món cao cấp mà các ma thuật sư-sama hay ăn cơ chứ!"
"Không sao! Đứa trẻ đó không quan tâm đến tiểu tiết đâu."
"Vấn đề không phải...!"
"Đứa trẻ đó đã gọi bà già này là lady và cư xử như thể ta là một người có chức vị cao vậy. Cho nên, chỉ cần không đưa bùn cho người ta ăn thì sẽ không có lời than phiền nào đâu."
[Cư xử với một cụ bà trên 80 tuổi như một lady? Rốt cuộc là một đứa trẻ như thế nào vậy? Có tỉnh táo không vậy?]
Ngày kế tiếp sau cuộc trò chuyện.
"Xin chào."
[Thực sự tới nè! Ma thuật sư đã tán tỉnh mẹ chồng mình thực sự tới!]
Là một thiếu niên đeo băng bịt mắt với vẻ ngoài ưa nhìn.
Tuy có chút bán tín bán nghi về việc thực sự có tới hay không, nhưng người phụ nữ cảm giác thật tốt khi bản thân đã chuẩn bị sẵn.
"Xin cảm ơn vì lời mời cho hôm nay."
[Cách nói chuyện cũng nghe êm tai nữa... Quả nhiên là quý tộc rồi.]
"Dạ vâng, cái đó... xin mời. Ngôi nhà thứ dân bẩn thỉu này... chuyện này, chúng tôi không thể cho ngài nhiều lòng hiếu khách được..."
[Cả đời mình còn chưa gặp quý tộc thì sao biết mấy câu xã giao với quý tộc được!]
Ngày xưa từng có những quý tộc đáng sợ đến mức chỉ một lời nói hay một cử chỉ vô lễ cũng đủ khiến họ chém đầu người ta.
Cô ấy – người không có học thức – vì quá căng thẳng mà lắp ba lắp bắp.
Tuy nhiên---
"Bình tĩnh lại nào, lady."
Một cách đột ngột, thiếu niên bắt lấy tay của người phụ nữ tiếp đón mình.
"Sự hoảng loạn không hợp với một người phụ nữ xinh đẹp đâu. Kẻ hèn này muốn nàng hãy cười rạng rỡ như một đóa hoa to và khiến trái tim này say mê nàng."
[A, tên nhóc này thực sự bị ngáo à?] — người con dâu nghĩ.
"Mùi hương của nó thật thơm phức. Cảm ơn vì đã chuẩn bị cho kẻ hèn này."
[--- Không bị ngáo cũng không phải một đứa trẻ xấu xa nốt.] — người con dâu lại tiếp tục đánh giá.
"Ma thuật sư-sama, xin hãy tới chỗ này ngồi."
Nghe theo tiếng gọi từ người mẹ chồng ở bên trong, thiếu niên đáp vâng và làm theo.
"Vậy thì, lady, có thể phiền nàng hộ tống kẻ hèn này đến đó được không?"
Hộ tống hay là cái gì đi nữa thì cái bàn đang nằm ở phía trước mắt trước mũi đấy thôi, chỉ cần đi vài bước là tới được.
"A, vâng... xin mời."
Nhưng mà hành động và lời nói của thiếu niên khá là kỳ quặc, khiến người phụ nữ đột ngột nghi ngờ sự tỉnh táo của cậu ta. Tuy vậy, thì nụ cười đầy thanh lịch mà những đứa trẻ trong làng không thể có – nó rất dễ thương.
"--- Ngôi nhà tàn tạ? Nó được dọn dẹp rất cẩn thận. Kẻ hèn này có thể ngay lập tức nhận ra đây là một ngôi nhà có người lao động đấy."
Thiếu niên không hề tỏ ra khó chịu đối với ngôi nhà bình dân tàn tạ.
"--- Ừm, thật là ngon. Người phụ nữ biết nấu ăn quả thật rất tuyệt vời."
Hồi còn trẻ thì chồng của người phụ nữ cũng hay nói vậy. Giờ đây, chồng chẳng nói năng gì cả. Mỗi món ăn mà cô dồn hết tâm huyết và kỹ năng để làm ra lại được người khác khen ngợi từng món một...
"--- Kẻ hèn này có thể cảm nhận được, ngay cả từng miếng rau bị cắt cũng đều mang theo suy nghĩ cho người sẽ ăn nó. Người ta hay nói nấu cơm chính là tình yêu – lần này thì kẻ hèn này có thể cảm nhận rõ tình yêu trong đó rồi."
Tuy lời nói luyên thuyên nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thiếu niên vẫn cố gắng khen từng chút một. Điều này... mà, thật khó để nói là không vui vẻ được.
"--- Bữa cơm hôm nay đều được chứa đựng tình yêu cho kẻ hèn này ư?"
Thật khó để phản bác câu nói ấy.
Khi thiếu niên trở về, nói sao nhỉ.
[Một quý ông thực sự là một người rất tốt.]
Người con dâu đã nghĩ như vậy.