魔術師クノンは見えている

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 7

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 5

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1647

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Tập 06 : Bắt đầu năm hai. - Chương 161: Nắm rơm cuối cùng để bấu víu

Dirasix là thành phố có rất nhiều ma thuật sư, bởi vì nó lấy ma thuật sư làm trung tâm để phát triển nên rất khác so với các thành phố bình thường.

Ví dụ như cửa tiệm, không ít các cửa hàng được xây nên chỉ để thỏa mãn những món đồ mà các ma thuật sư khao khát.

Tóm lại là những cửa hàng chuyên môn—có những thứ đối với người phàm chỉ là hàng đồng nát, nhưng với những người chuyên nghiệp thì họ có thể hô biến chúng thành những món bảo vật quý giá.

Chúng đều có chung một nguyên lý.

Ở chỗ ngoài kia thì giờ này là hơi sớm, nhưng ở Dirasix thì lại là giờ mở cửa cho quán nước hoặc tiệm ăn vặt.

Đa số ma thuật sư suy cho cùng là những sinh vật sinh hoạt mà không quan tâm đến ngày hay đêm; khi tiến hành thực nghiệm thì sống bất quy tắc so với nhịp sinh học, rồi tới chuyện bỏ qua thời gian đi ngủ, ăn uống không đúng giờ.

Các nhà hàng được mở ra để phục vụ cho những sinh vật như vậy, cho nên lại có tiệm có thể mở cửa vào giờ này.

Buổi sáng sớm, khi quản gia già bắt được Kunon và dẫn cậu đến quán nước gần đó.

"Cho tôi một phần trà Rukkon."

Ngay khi vừa mới ngồi, Kunon đã gọi món sau khi được nhân viên phục vụ hướng dẫn.

—[Tên này gọi món à?]—ông Ruzin nghĩ.

Hiện tại khi mà tiểu thư Seraraphira mất tích, khiến quản gia già chẳng có tâm trạng để đặt món ăn hay đồ uống được.

[Không.]

[Đã vào quán rồi ai lại không gọi món cơ chứ, thế thì thất lễ quá.]—ông nghĩ lại.

Việc vào quán rồi gọi món là chuyện bình thường.

"Ngài chọn cái nào ạ, loại nóng hay lạnh ạ?"

"Ừ haaa, cho tôi loại nằm giữa nóng và lạnh."

—[Tên này gọi món thôi sao mà làm phiền người ta ghê.]—ông Ruzin cảm thán.

Bởi vì Seraraphira mất tích nên vị quản gia già vẫn đang lo lắng đến mức không thể ngủ được.

Nhưng mà đây là cửa hàng được tạo ra để phục vụ cho ma thuật sư nên với một yêu cầu phiền phức như thế cũng được nhân viên phục vụ chấp nhận bằng câu “Tôi hiểu rồi” rất thản nhiên.

[Không, mình cũng nên học hỏi tính linh hoạt này.]—ông Ruzin lại thay đổi suy nghĩ của mình.

Đó là một khả năng quan trọng để đối phó với những tình huống không ngờ.

"Có loại nào nhỏ nhỏ ngọt ngọt giống bánh quy không ta?"

—[Lại gọi món à?]

Khi tiểu thư Seraraphira của ông đang mất tích thì làm gì có tâm trạng ăn đồ ngọt...

[Mà, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này thì sao mà chẳng được.]

"Xin hãy tha thứ cho hành động ngồi chung bàn của tôi lúc này."

"À, bác đừng để ý ạ, cháu hiện tại cũng chỉ là một học sinh của trường ma thuật thôi ạ."

Vốn dĩ chuyện người hầu ngồi chung bàn với con trai quý tộc là không được tha thứ, nhưng mà hiếm ai lại gắt gỏng về thân phận ở Dirasix cả.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, xin phép thất lễ."

Nhận được sự cho phép từ Kunon, ông Ruzin ngồi về phía đối diện của cậu.

"Bác Ruzin chọn gì ạ?"

"Thế thì tôi cũng chọn giống ngài vậy."

"Parfait ở đây ngon lắm đó."

"Cảm ơn vì sự quan tâm của ngài, tôi vẫn đang trong công việc của mình."

Đưa ra câu trả lời ngay lập tức như muốn đuổi khéo nhân viên phục vụ, ông quyết định chuyển sang chủ đề chính.

"Và, về chuyện của tiểu thư Seraraphira-sama."

"Vâng, à, cô ấy cũng thích Parfait ạ?"

"Tôi không biết nữa, cô ấy có thích đồ ngọt thật cơ mà, quan trọng hơn là..."

"Vậy ạ? Để lần sau cháu mời cô ấy."

"... Vâng, quan trọng hơn, về chuyện của tiểu thư Seraraphira-sama."

"Không sao đâu ạ, cháu là một quý ông nên sẽ mời sau nhiều lần gặp mặt ạ, sẽ không tới đây với chủ hai người thôi đâu."

"........"

—[Khó làm quá!!!]—ông Ruzin hét lên trong lòng.

Ông đã điều tra kỹ càng về Kunon, hỏi thăm những người quen biết cậu với câu hỏi "Cậu ta thực chất là người như thế nào?"

Tuy mọi người đều có câu trả lời khác nhau, nhưng đại khái là "đứa con trai dễ dãi", ông cũng đã xác thực được lời đồn đó là chính xác, rằng tính cách cậu ta nhẹ như lông vũ vậy.

"Bác có biết không ạ? Chuyện về nơi này đấy ạ, chỗ này lâu lâu sẽ sử dụng trái cây do Thánh Nữ trồng đấy ạ, hàng nông sản của Thánh Nữ có chất lượng cực kỳ tuyệt vời luôn ạ."

[Ai mà quan tâm đến chuyện ấy cơ chứ.]

"Chuyện đó... Kunon-sama, xin lỗi vì gián đoạn câu chuyện của ngài, nhưng liệu ngài có thể lắng nghe câu chuyện của tôi trước có được hay không?"

"Cầu xin ngài đó."—để đối phương mềm lòng, ông đã cúi đầu xuống cầu xin.

—[Dù sao đi nữa, nếu cậu ta không chịu lắng nghe thì mình sẵn sàng dùng vũ lực bắt cậu ta nghe câu chuyện của mình, mình đã sẵn sàng cho điều đó rồi.]

Nhưng điều này sẽ khiến câu chuyện trôi theo một hướng khác—một kiểu khó nói chuyện theo hướng rất khác.

Ngược lại thì đối phương khá thân thiện và dễ nói chuyện, một loại đối tượng dễ thu thập thông tin... Nhưng mà, trong số những thông tin từ đối phương, chẳng có thông tin nào là ông muốn nghe cả.

Dù đối phương không cố ý, nhưng ông Ruzin không có thời gian để nói chuyện phiếm nữa.

"À thế ạ, là chuyện về tiểu thư Seraraphira à?"

[Cuối cùng thì cũng vào chủ đề chính rồi.]

"Ể? Nơi ở của tiểu thư Seraraphira?"

Đã khoảng hai tuần—ông Ruzin đã đợi thời khắc ấy suốt hai tuần. Mỗi ngày Kunon đều đi vùng ngoại ô nên ông chẳng thể tóm được cậu.

Đã hai tuần trôi qua.

"Vâng, tiểu thư đã nhiều ngày không về nhà rồi, tôi cũng đang đi tìm ngài ấy.

Đã nhiều ngày không về nhà, tôi cũng không nghe được tin tức gì từ tiểu thư nên có chút lo lắng liệu ngài ấy có bị cuốn vào chuyện gì không."

Suốt hai tuần, ông đã luôn điều tra về Kunon.

Ông cũng đã nghĩ đến những chuyện như để lại bức thư cho cậu, hay là truyền lời qua cô hầu gái—đó là những phương pháp đương nhiên nhất để tạo liên hệ với ai đó.

Tuy nhiên, con gái của gia đình quý tộc mất tích là một chuyện lớn, là một vấn đề nhạy cảm có khả năng cao gây tổn hại đến thanh danh của nhà Quoll.

Cho nên ông đã không lựa chọn những phương thức để lại chứng cứ rõ ràng.

Còn về việc chuyển lời thông qua cô hầu gái... ông nghĩ người hầu gái đó quá nguy hiểm.

Mỗi lần có vấn đề trong nhà hàng xóm, người hầu gái kia đều nghe với ánh mắt phát sáng—chắc chắn đó là một người không kín miệng.

Với kiểu người hầu như vậy, thà cố làm để họ không biết còn hơn bảo họ giữ im lặng. Thế nên ông đã không thể nói gì, cũng chẳng thể tiếp xúc được.

Sau khi ông suy nghĩ nhiều thứ, cách tốt nhất để chuyện bé không xé ra to thì cứ tóm lấy Kunon là được.

--- May mắn thay khi cậu không biết chỗ ở hiện tại của cô, nhưng lại biết về nguyên nhân mất tích của cô. Nên ông đánh giá cậu không phải là một đối tượng nguy hiểm.

--- Ông sẽ không làm được nếu không nghĩ theo chiều hướng đó.

Ông rất khổ tâm và lo lắng—về việc mình có để lại điểm yếu nào cho nhà Quoll hay không, về tương lai của Seraraphira nữa.

Đã thế chuyện này lại xảy ra ngay sau khi Seraraphira nhập học và có ông đồng hành bên cạnh.

Ông Ruzin giờ không còn mặt mũi nào để gặp lại nhà Quoll—những người mà ông mắc nợ ân huệ cả đời này.

Nếu có thời gian suy nghĩ nghiêm túc thì có lẽ ông đã treo cổ tự tử trong cơn bốc đồng rồi.

"Đúng là cô ấy có theo mọi người trong phái Điều Hòa để thu thập tài liệu."

--- [Có thể nói cái gì bớt hiển nhiên hơn không!?]

Ông biết tới mức đấy, ông cũng chỉ biết tới mức ấy. Thứ ông muốn biết là phần sau đó cơ.

"Tiểu thư Seraraphira đã biến mất vào ngày tiếp theo sau khi gặp ngài.

Ngài là người duy nhất nói chuyện với tiểu thư lâu như vậy ở trường học.

Tôi không quan tâm đến điều gì khác, xin hãy nói cho tôi biết về tiểu thư Seraraphira-sama, đặc biệt là nội dung câu chuyện sau khi ngài gặp tiểu thư, và cả những gì sau khi hai người nói chuyện.

Ngài cứ kể ra đi, dù cho đó là nội dung mà ngài nghĩ là không quan trọng đi nữa, tôi sẽ nghe hết toàn bộ.

Có khi chúng lại liên quan đến tiểu thư không biết chừng—làm ơn, làm ơn."

Quản gia già nài nỉ trong tuyệt vọng.

Chính thiếu niên đeo bịt mắt này là nắm rơm cuối cùng của ông. Nếu không thể nghe được thông tin gì từ người này thì chuỗi thông tin sẽ bị cắt đứt tại đây.

Thông tin gì cũng được—vì là thông tin gì cũng được nên ông muốn nghe——

"Umm, chuyện của tiểu thư Seraraphira àaaaaaaa."

Kunon khoanh tay rồi trầm ngâm một lúc, sau đó nói:

"Chính cháu đã nhờ mọi người bên phái Điều Hòa chăm sóc tiểu thư Seraraphira một chút. Giờ chỗ ở của cô ấy thì cháu không biết."

---[MÓA, THÌ RA DO MÀY À!!]—ông Ruzin như muốn bùng nổ.

Nguyên nhân khiến Seraraphira mất tích chính là do điều đó. Nhưng không ngờ... cọng rơm cuối cùng lại dẫn thẳng đến thủ phạm.