"Ồ... Ồ ồ... Ra là vậy."
Khi thực nghiệm bước sang sáng sớm ngày thứ ba, Kunon sau khi tới nơi đã quan sát với vẻ mặt đầy hứng thú trước sự thay đổi từ tối hôm qua đến giờ.
Ngày thứ ba, khoảng thời gian từ lúc này mới bắt đầu có những biểu hiện rõ ràng.
Bên trong các bể nước là từng điều kiện môi trường khác nhau được chuẩn bị một cách chi tiết, còn những con Bọ Nhảy Nước bên trong thì vẫn tiếp tục trưởng thành và biến đổi.
Vì chất lượng nước trong mỗi bể là khác nhau nên hoàn cảnh sinh trưởng cũng khác biệt. Tuy có sự thay đổi về vẻ ngoài, nhưng tất cả vẫn nằm trong dự đoán.
Thứ đặc biệt cần để ý chính là—mùi thối.
"Mùi thối thay đổi nhiều rồi ha."
Vào ngày đầu tiên, mùi thối có thể miêu tả là—kinh khủng, khiếp đảm, tởm lợm. Nhưng đến giờ thì cái mùi đó cũng đã dần khác đi.
Có lẽ chính nó đã tác động lên độc tố.
Mà, dù có thay đổi đi nữa thì thối vẫn là thối, không nên ngửi nhiều quá nếu không sẽ khiến mũi bị hư mất.
"Đúng vậy."
Ngay khi vừa đáp lời, Zarix vừa ghi chép vừa nói tiếp:
"Hình như chỉ có những bể nước có bỏ vào ma pháp dược là có sự thay đổi về mùi thối.
Không biết là do ma pháp dược đã tăng sức mạnh cho Bọ Nhảy Nước hay là ngược lại... khúc đó thì anh không rõ lắm."
"Ta nên quan sát để lý giải phần bí ẩn đó, anh nhỉ?"
Cả hai đang bàn luận về việc liệu ma pháp dược có làm tăng sức mạnh cho bọ, hay hỗ trợ tốc độ tịnh hóa độc tố?
Hay là nó có một tác dụng khác ngoài thanh tẩy?
Khi sử dụng ma pháp dược, tình trạng biến dị đột ngột sẽ xảy ra, khiến cho quá trình thay đổi không còn diễn ra một cách mạch lạc nữa.
Nhân loại vẫn chưa lý giải được bản chất của ma lực, vì vậy những biến đổi có liên quan đến yếu tố này đều nằm ngoài khả năng dự đoán.
"Dù vậy thì con bọ này khỏe phết."
Phần đáy của bể nước là bùn độc. Sau khi đổ đầy, nước trở nên đục ngầu—nhìn thôi cũng đủ biết thứ này chẳng an toàn với cơ thể con người.
Vậy mà Bọ Nhảy Nước vẫn cứ lềnh bềnh trong đó, vừa dùng màu sắc để ngụy trang thành cỏ, vừa trôi nổi—không có con nào chết vì độc cả.
Dù quan sát bao nhiêu bể đi nữa, lũ bọ vẫn cứ sung sức.
Nếu dùng ngôn ngữ của loài người, thì là ‘lênh đênh giữa biển độc’.
"Chính điều đó khiến nó thu hút được sự quan tâm từ cô Satori đấy.
Ngay cả chị cũng không nghĩ sức sống của nó lại mãnh liệt đến vậy. Một loài sinh vật hết sức thú vị."
Người nói câu đó là Saiha, người cũng đang ghi chép giống cậu.
"Đúng vậy nhỉ. Sự hứng thú của kẻ hèn này dành cho Saiha tiểu thư cũng bằng với con bọ này vậy."
Nếu bị so sánh với một con bọ thì hẳn là nhiều cô gái sẽ không vui, nhưng mà...
"Ể, thật à? Thật vinh hạnh khi nghe."
Saiha lại thuộc về nhóm thiểu số, nên trường hợp này khiến cô xấu hổ. Dù sao cô cũng là một người nghiên cứu.
Khi họ vẫn còn đang bàn luận với nhau về vấn đề đó, thì cô Satori trở về.
"Aa, Kunon. Nhóc có hứng thú với thực vật không?"
Ngay khi trở về, cô đã hỏi vậy. Và Kunon cũng nhanh chóng đáp:
"Có ạ."
"Hồi nãy ta có thu thập một vài cây cỏ và hạt giống mọc gần đầm lầy.
Hãy nhét chúng vào bên trong các bể nước đang trong quá trình tịnh hóa rồi xem thử tình hình thế nào.
Ta cũng muốn lấy dữ liệu về thành phần độc tố trong các cây đã trưởng thành nữa."
"Con hiểu rồi ạ. Vậy giờ chỉ cần chế thêm ma dược để bỏ vào các bể nước đang dùng thôi ạ?"
"Nhờ nhóc đó. Còn ta sẽ tạo thêm vài bể nước mới."
Chuyện giữa các nhà nghiên cứu thường được quyết định khá nhanh chóng.
“--- Haiz, mệt vãi.”
Ma thuật sư là thượng khách—cô biết rõ điều đó. Nhưng việc đó phiền thì vẫn phiền, chẳng thay đổi gì cả.
Cháu gái của trưởng làng, năm nay đã là một thiếu nữ 16 tuổi.
Dù chỉ thuộc dòng dõi trưởng làng của một ngôi làng nhỏ xíu, cô vẫn là một con người thôn quê.
Dẫu vậy, cô vẫn là người quyền lực nhất nhì trong làng. Chỉ cần ở trong cái làng này, cô vẫn là một công chúa.
Và giờ đây, công chúa ấy đang phải vác một cái xô to nặng trịch.
Bình thường thì cô sẽ chẳng phải làm mấy việc như mang vác hành lý đâu.
Dù nhẹ hay nặng thì đám con trai trong làng cũng sẽ tự biết đường mà giúp cô mang. Bởi vì cô là công chúa của cái làng này.
Cái xô mà cô đang khuân là cơm trưa dành cho các ma thuật sư. Như mọi khi thì ông hoặc bà—nếu không thì mẹ cô—sẽ phụ trách việc này.
Nhưng hôm nay khá tệ, nên người cháu gái của trưởng làng phải nhận lấy trách nhiệm ấy.
Một người ông lúc nào cũng cực kỳ dễ dãi với cô, nay lại đột ngột ra lệnh:
“Con mang cơm cho họ đi.”
Với mệnh lệnh từ trưởng làng, thì có cãi cũng vô ích.
Cô đành thay mặt cho cả làng, mang thức ăn đến chỗ các ma thuật sư.
Cô gần như không có chút cảm giác gì về mấy ma thuật sư đó.
Họ tự đến, rồi làm cái gì đó ở ngôi nhà nằm rìa làng, rồi đến một lúc nào đó thì lại tự rời đi—một kiểu tồn tại như vậy.
Dù đã sống ở làng này 16 năm, cô vẫn chẳng gặp họ được bao nhiêu lần.
Cùng lắm là chỉ liếc nhìn từ xa, thậm chí còn chưa từng bắt chuyện.
Người miền quê và người thành thị.
Chỉ là thứ dân bình thường và ma thuật sư.
Chỉ xét theo nghĩa đen thôi cũng biết—đó là hai thế giới khác nhau.
Mà, đối với cô thì sao cũng được.
Chỉ cần đưa cơm là xong. Nhanh chóng hoàn thành công việc để quay lại chơi với đám con trai trong làng.
Bọn con trai cùng tuổi luôn tìm cách thu hút sự chú ý của cô, cạnh tranh nhau để được nuông chiều cô.
Rồi sau đó cô sẽ kết hôn với người mình ưng ý nhất, xây một ngôi nhà.
Với một công chúa thôn quê như cô, thì cuộc đời giản dị như thế là đủ.
--- Cô đã nghĩ như vậy.
“…Ể?”
Khi cô tới gần ngôi nhà ở rìa làng—nơi các ma thuật sư đang làm gì đó—một đám trẻ đang tụ tập ở đó rồi.
Đám nhóc ấy quây thành một vòng, la hét ầm ĩ và trông có vẻ rất vui.
Cô vừa nghĩ [Có chuyện gì vậy?] thì thấy một thiếu niên đeo băng mắt, trạc tuổi cô, đang đứng giữa bọn trẻ và mỉm cười.
Cô không có ký ức gì về người này. Vẻ ngoài của thiếu niên khá đẹp, nên cô chắc rằng cậu là một ma thuật sư.
Vừa nghi hoặc không biết đối phương đang làm gì, cô vừa lặng lẽ tiến lại gần.
--- Và rồi, thiếu niên quay mặt về phía cô.
“Chào lady đang đứng ở kia, nàng thích gì?”
“Vâ… Vâng?”
Thiếu niên đeo bịt mắt, che kín hoàn toàn cả hai mắt.
Thế mà cậu vẫn hướng mặt về phía cô, cứ như thể có thể nhìn thấy vậy.
“A, không… Tôi chỉ đến để mang cơm trưa cho mọi người thôi…”
‘Thích gì’—cô chẳng hiểu câu nói đó nghĩa là gì. Trước dáng vẻ hơi kỳ quặc với chiếc bịt mắt kia, cô có phần chùn bước.
“Vậy ư? Thế lần này đến lượt của nàng nhé, nàng thích gì?”
Thiếu niên bịt mắt quay sang đứa trẻ gần đó, hỏi tiếp:
“Em thích ngựa! Ngựa trắng!”
‘Ngựa’.
[Đám nhóc này đang làm cái gì vậy?]
[Rõ ràng trưởng bối đã dặn là không được lại gần ma thuật sư rồi mà.]
Ngay khoảnh khắc đó, mọi thắc mắc trong cô đều được giải đáp.
“Ể!?”
Khi định thần lại, bên cạnh thiếu niên đã có một con ngựa trắng tinh.
“Tuyệttttt ghê.”
Đám trẻ hét lên "tuyệt ghê tuyệt ghê", và cô cũng nghĩ "tuyệt ghê".
Cô sốc đến mức không nói nên lời.
Dù không thể lý giải điều gì đang diễn ra, cô chỉ biết—nó thật sự quá tuyệt.
“Nàng muốn leo lên thử không?”
“Em muốn cượiii!”
Khi đứa trẻ kia nói vậy, Kunon khụy gối xuống:
“Vậy thì, hỡi vị tiểu thư nhỏ, xin nàng hãy cưỡi lấy con ngựa của kẻ hèn này.”
Giống như một lời mời từ chàng vương tử.
Đứa trẻ đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng, rồi chậm rãi chồng hai tay mình lên nhau.
--- Quang cảnh ấy khiến cô gái nhận lấy xung kích cực lớn.
[Tác phong ưu nhã đó, những từ ngữ đầy tao nhã đó!]
[Quá giống, quá giống vị bạch mã vương tử mà mình hằng mơ thấy!]
Khi ý nghĩ đó lóe lên, hình tượng thiếu niên bịt mắt kỳ dị đã bị xóa khỏi trí nhớ của cô.
Không—ngược lại, cô còn bắt đầu hứng thú với khuôn mặt đằng sau miếng bịt mắt ấy.
[Chắc hẳn đó là một khuôn mặt đẹp đẽ như một vương tử!!]
“Aa, a, cái đó! Thưa ngài!”
Cháu gái trưởng làng đầy căng thẳng bắt chuyện với chàng thiếu niên—người vừa giúp đứa trẻ cưỡi lên ngựa.
“Tôi cũng! Muốn cưỡi! Ạ!”
‘Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói’—khi nói ra, cô mới cảm thấy hối hận.
Cô không phải đứa ngốc. Cô biết vì sao những hành động ích kỷ của mình luôn được tha thứ—bởi vì đây là ngôi làng của cô, ngôi làng luôn nuông chiều cô.
Nhưng thiếu niên trước mắt thì không. Cậu không phải người trong làng.
Có lẽ cậu sẽ không thích bị chen ngang một cách ích kỷ như vậy.
Nhưng cô không thể khống chế cảm xúc của mình nữa.
Ngay cả một công chúa thôn quê—cũng muốn gặp vị vương tử hàng thật giá thật một lần trong đời.
Không phải là ngựa chở hàng, mà là ngựa trắng từ chốn đô thị. Nếu được thì cô cũng muốn có thêm vương tử bên cạnh nữa.
--- Và với nàng thiếu nữ đang rơi vào vòng xoáy hối tiếc ấy, thiếu niên chỉ mỉm cười dịu dàng:
“Tất nhiên rồi, xin mời đến đây—hỡi nàng công chúa xinh đẹp.”
Từ ngày hôm đó trở đi, cô ấy đã quyết định sẽ tự mình đảm nhận công việc vận chuyển đồ ăn trưa.