魔術師クノンは見えている

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

45 324

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

34 197

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

29 232

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

(Đang ra)

Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Khoan đã… ai mới là yandere ở đây? Là tôi hay là cậu?! Tránh xa tôi raaaa!!!

18 76

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

40 202

Tập 06 : Bắt đầu năm hai. - Chương 156: Chuyện ở làng Keam – phần 1

Dirasix không phải là một quốc gia, cho nên khái niệm về quốc thổ hay lãnh thổ khá là buồn cười. Dù vậy thì mọi người đã đến quốc gia láng giềng... Biên cảnh phía tây thuộc Thánh Giáo Quốc. Nhưng không có ai vượt qua ranh giới cả.

Vì không vào Sentrans, cho nên nơi này vẫn thuộc về Dirasix.

“Mơ hồ ghê.” – Kunon cảm thán.

Làng Keam là một ngôi làng khai hoang có quy mô nhỏ gần khu rừng – đó là cảm nhận của cậu sau khi tới làng và hỏi người khác về nơi này.

Kunon tuy không đi học ở trường quý tộc cao cấp nhưng cũng biết về những kiến thức phổ thông dành cho một quý tộc.

Ranh giới lãnh địa mơ hồ, quyền quản lý dân cư cũng mơ hồ. Cậu biết rõ rằng chuyện đó là điều không thể xảy ra. Không, mà đúng hơn là… Dirasix mới là nơi kỳ lạ. Một vùng được tạo ra như một quốc gia, nhưng lại không phải là quốc gia – cho nên “kẻ khác loài” ở đây chính là Dirasix.

“Khu rừng gần đây có nhiều loài động thực vật đặc thù sinh sống, các giáo viên và học sinh mỗi khi muốn tìm tài liệu đều hay tới đây đó.”

Nói đoạn, cô Satori lại tiếp tục giải thích:

“Sâu bên trong khu rừng là đầm lầy độc – cũng chính là nơi chúng ta cần đến. Bởi vì chất độc ở đó khá hiếm nên ảnh hưởng cả đến các loài sinh vật, thực vật sinh sống xung quanh, và bọn chúng đều là những tài liệu cực kỳ đáng giá.

Ngôi làng này tồn tại một phần cũng là để bảo trì hoàn cảnh và đầm lầy độc.”

“Nó có gây nguy hiểm đến cơ thể người không ạ?”

Dù biết rằng nếu có ngôi làng bên cạnh thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì.

“Không có vấn đề gì cả. Để vào sâu trong khu rừng kia cũng chẳng dễ dàng gì, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì cũng đã có thuốc giải độc rồi, nên không sao.”

“Aa, con hiểu rồi ạ.”

Đã có đối sách với đầm lầy độc, vì vậy nên ngôi làng mới tồn tại đến giờ.

“--- Chào bà Satori, đã lâu không gặp. Chào mừng bà đến làng Keam.”

Ngay khi vừa vào làng, trưởng làng bắt đầu chào hỏi, sau đó là những người lớn tuổi khác.

“Đã lâu không gặp, xin nhờ mọi người chăm sóc một thời gian.”

Bởi vì đã liên lạc từ trước nên nhóm của Kunon đã được tiếp đón nhanh chóng. Ngoài ra thì ở đây không có người trẻ, vì họ đều đã đi làm việc.

Cả nhóm được dẫn đến một ngôi nhà dân cỡ lớn, đây là nơi đã được chuẩn bị để tá túc.

“Chúng ta sẽ đi bây giờ, để hành lý lại chỗ này đi.”

Sau khi tiễn trưởng làng và những người khác, cả nhóm bắt đầu chuyến đi đến thực địa.

Kunon không ở trọ lại nên cũng không cần mang hành lý, còn những người còn lại như cô Satori, Zarix và Saiha thì sẽ mang theo.

“Gần hơn con tưởng.”

“Nhóc về nhà trong ngày được mà?”

“Đúng vậy ạ, nhưng mà… nếu bình tĩnh nghĩ lại thì chẳng phải con đã lỡ mất cơ hội để tá túc với quý bà quyến rũ hay sao?”

“À?”

“Giương mắt nhìn tuột mất cơ hội qua đêm bên ngoài với cô Satori... Có vẻ nó sẽ trở thành một vết hối hận theo em cả đời mất.”

“Vậy à, thế thì tiếc thật.”

Khi cả nhóm đang buôn chuyện với nhau thì Zarix và Saiha đã quay trở về.

“Vậy thì đi thôi.”

Lần này, cả nhóm sẽ bay thẳng đến vùng đầm lầy.

Việc điều tra – lý giải đầm lầy độc đã hoàn thành từ rất lâu trong quá khứ.

Chỉ cần đối chiếu một chút với dữ liệu gốc là được, kết quả là không có gì thay đổi cả.

Mọi người chuyển sang quá trình tiếp theo.

“Cô ơi, thế này có ổn không?”

“Aa, chất lượng rất tốt.”

Ngày xưa, có rất nhiều học sinh từ trường ma thuật từng lui tới chỗ này, nên đã có một tòa nhà được xây cách xa ngôi làng nhằm phục vụ cho công tác nghiên cứu.

Nó chẳng thuộc về ai cả – nói đúng hơn là thuộc về trường ma thuật. Vì vậy, các giáo viên hoặc học sinh có thể thoải mái sử dụng nó mà không gặp vấn đề gì.

Bên trong tuy không lớn lắm, nhưng đủ rộng và có thể chống chịu mưa gió nên khá hữu ích.

Lần này sẽ cần đến rất nhiều bể nuôi.

Những bể nuôi làm từ kính ma thuật cứng đã được tháo rời và mang đến, giờ sẽ được lắp ráp lại, dán nhãn rồi xếp ra.

Sau đó là phần bùn đất chứa độc tố mà mọi người đã lấy một đống lớn lúc nãy. Để không hít phải khí độc, mọi người đã dùng dược thảo chèn vào trong vải bố. Kunon thì dùng miếng bịt mắt, đã quấn thêm một lớp vải nữa – giờ thì chả ai nhìn thấy mặt mũi cậu ra sao.

“Dù ta nghĩ mấy nhóc đã hiểu chuyện mình sẽ làm rồi, nhưng ta vẫn sẽ giải thích một chút.

Lần này là Thực Nghiệm Tịnh Hóa của Bọ Nhảy Nước. Chúng ta sẽ xem với số lượng bao nhiêu con thì loại bỏ được bao nhiêu độc tố.

Cũng sẽ điều tra xem hiệu suất có bị ảnh hưởng bởi chất lượng nước không.

Chúng ta sẽ thả Bọ Nhảy Nước vào môi trường bị ô nhiễm bởi độc tố rồi khiến chúng sinh sôi nảy nở. Sau đó sẽ trích xuất độc tố từ trong cơ thể bọn chúng.

Vì ta sẽ thử nghiệm thay đổi điều kiện môi trường trong giới hạn ý tưởng mà ta nghĩ ra nên ai có ý tưởng gì cũng cứ nói ra là được.”

Nào, đến lúc bắt đầu thực nghiệm thú vị nào!

Đổ bùn vào bể nuôi, sau đó đổ nước đã pha theo các điều kiện khác nhau vào. Ngay lập tức, một mùi thối nồng nặc bốc lên.

Bởi vì trước đó cả nhóm đã làm khô bùn một chút rồi mới mang tới, nên giờ độc tố đã hóa khí – nói cách khác, đống độc này đang trở nên "sống động".

“Thật phấn khích quá đi.”

“Ừ.”

“Cô ơi, nhanh bỏ con bọ vào bể nước đi ạ! Cô ơi bọ! Bọ!”

Kunon vừa nói xong thì Zarix lập tức đáp lại, còn Saiha thì không thể chờ nổi.

Mỗi lần bắt đầu thực nghiệm là cứ như vậy, những học sinh này lại trở nên hưng phấn – đám nhóc sôi động chẳng khác gì đám độc tố bên trong bể nước.

Chắc là vẫn chưa mất thể lực nên mới sung sức như thế này. Kiểu gì tầm một tuần sau ý thức của đám loi nhoi này cũng sẽ chết dần cho mà coi. Sung sức lúc này là do mới bắt đầu thực nghiệm mà thôi.

“--- Ngày mai, sẽ có một nhóm ma thuật sư đến, nhớ chú ý nha con.”

Người cha đã nói như thế với con gái mình vào tối qua.

Đối với ngôi làng này, thì những ma thuật sư đến từ trường ma thuật đều là “thượng khách” trong mắt họ.

Với người thường, động thực vật bị ảnh hưởng bởi đầm lầy độc toàn là những thứ nguy hiểm. Nhưng với ma thuật sư, chúng lại là những món hàng quý giá phục vụ cho mục đích nào đó.

Làng Keam tuy chỉ là một ngôi làng nhỏ, nhưng lại sở hữu rất nhiều tiền – đủ để họ sống sót mà chẳng cần trồng rau trồng lúa.

Mà thật ra thì dù có cố cách mấy cũng chẳng gieo trồng được.

Vì vậy họ rất hoan nghênh những vị ma thuật sư kia.

Người lớn thì hiểu rõ chuyện này, cho nên lần nào họ cũng sẽ nhắc nhở đám trẻ con trong làng mỗi lần có ma thuật sư đến.

“Gặp thì hãy chào.”

“Không được làm phiền công việc của họ.”

“Nếu họ có nhu cầu gì thì hãy cố gắng lắng nghe trong khả năng của mình, còn nếu không được thì cứ bàn với người lớn.”

Vốn dĩ những vị “thượng khách” kia chỉ toàn quan tâm đến ma thuật thôi, nên nếu không can thiệp quá mức thì chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.

Mọi thứ vẫn luôn như vậy – và sẽ tiếp tục như vậy. Đó là những gì mà toàn bộ dân làng nghĩ.

--- Và cả thiếu nữ bảy tuổi sống trong ngôi làng này hiện tại cũng nghĩ vậy.

“A.”

Cô bé bị ngã. Khi đang náo nức chơi đùa cùng đám bạn thì bị vấp phải đá rồi té ngã.

“Đa... Đau ghê.”

Nỗi đau từ lòng bàn tay và vết xước đầu gối, bộ quần áo nhèm nhuốc, tóc cũng dính đất.

Người bạn kia hoảng loạn nói “Tớ sẽ mang thuốc đến!” rồi chạy đi đâu mất.

Còn cô bé thì chỉ đành ngồi chờ tại chỗ.

Mà, là một đứa trẻ thuộc ngôi làng đầy sức sống, đây cũng chẳng phải là lần té ngã đầu tiên, và nó cũng không đau đến mức khiến cô bật khóc.

Cho nên, sẽ không có vấn đề---

“--- Nàng có ổn không?”

Cô bé đột nhiên nghe được một giọng nói. Đó là giọng đầy bình tĩnh của một thiếu niên mà cô chưa từng nghe bao giờ. Điều đó khiến cô giật mình.

“Ể, dạ....”

Khi cô ngoảnh mặt lên, đứng trước mặt cô là một thiếu niên có chút kỳ lạ – đôi mắt bị che lại bởi miếng băng giống thắt lưng.

Cô chưa từng thấy người này. Cách ăn mặc của người này cũng khá sang trọng.

[Có lẽ là ma thuật sư.] – cô bé nghĩ.

“D-dạ em ổn, ạ. Cái đó, thật sự là --- a.”

Thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc – cơ thể của cô bé được bao bọc bởi nước. Có vô vàn bọt nước được tạo ra bên trong, phát ra tiếng lách tách rồi trở thành bong bóng li ti bay lên không trung.

“Xin nàng hãy nhắm mắt lại, ngưng thở --- vâng.”

Khi nghe thấy tiếng “vâng”, cô bé bất giác làm theo lời người thiếu niên – nhắm mắt và ngậm miệng lại.

“Đã xong rồi.”

“… Ể? Ơ?”

Ngay khi cô mở mắt, rõ ràng lúc nãy toàn thân cô đều ướt sũng, vậy mà giờ – cơ thể, quần áo, tóc cô đều đã khô ráo.

Bộ quần áo bẩn tới mức sẽ bị cha mẹ mắng, vết xước đầu gối, lòng bàn tay dính bùn đất, cả mái tóc bù xù nữa...

Tất cả đều trở nên sạch sẽ. Mái tóc không chỉ bóng bẩy mà còn tỏa ra mùi hương dễ chịu.

“Nàng có đi được không?”

“Dạ, vâng...”

Thiếu niên chìa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn bối rối và sốc như muốn dẫn đường cho cô.

Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch – vì cảm nhận được bàn tay trắng trẻo và tinh xảo kia.

Cô trở nên xấu hổ vì cảm nhận rõ ánh mắt vô hình đang nhìn vào mình.

“Thưa tiểu thư xinh đẹp đầy dễ thương, liệu tôi có thể hộ tống em về nhà không?”

“… Vâ, vâng ạ....”

Cô bé vẫn chưa tỉnh hồn. Trái tim đập liên hồi, một cách inh ỏi.

Nhưng bằng cách nào đó, khoảng thời gian này luôn mang lại cảm giác không thực tế – lúc thì dài, lúc thì cực kỳ ngắn. Cho đến khi nhận ra, thì cô bé đã quay về nhà rồi.

“.... Ma thuật sư-sama....”

Dù cho có làm gì, thì trong đầu cô cũng chỉ hiện lên hình ảnh của thiếu niên đeo băng bịt mắt kia mà thôi.