「天使搜查线」
——日本这国家,给人一种不可思议的感觉。不过我并不讨厌酱油的味道。
街上明明有好多英文招牌,可是一旦以英文跟人搭话,大家总是快步走避。
这么可爱的「淑女」有难,要是在美国,男士绝不会袖手旁观的。
不过即使有人帮忙,也不代表一定能抵达目的地就是了。
虽说如此,多亏事前周密的准备,我来到了铃音镇——
克里斯站在早上通勤者来去匆匆的站前,叹了口气。
接下来,他得寻找那两个人才行。
首先是都筑乙女……然後还有另外一人。
克里斯十分宝贝似地抱着挂在肩上的背包。
为了把背包里的宝物交给他,神才会赐给我这个机会,我一定会找到他的——克里斯深吸一口气。
虽然日本的冬天也很冷,但还是比以往一个人的平安夜要好上太多了。
为了不输给孤独、替自己加油打气,克里斯放声大喊。
「都筑乙女——!」
「有~~☆」
他怎么也想不到,竟然有人回应。
带着大包行李的黑发美女穿越站前人潮,小跑步来到他面前。看着这身着旅行装,脸上笑咪咪的人,让克里斯连连眨眼。
看来那个奇迹者的传闻,似乎不是骗人的。
「我是都筑乙女,请问有什么事吗?」
操着正宗英语的乙女微笑以对,让克里斯犹豫了一下。
「救命!有坏人在追我!」
这是他之前想了许久的台词,为了让人帮助自己的藉口。
「OK,一切就交给我吧!」
而她却连理由都不过问就一口答应下来,过程顺利得令人傻眼。
面对惊讶的克里斯,乙女轻轻将他抱住。
「你很冷吧?我马上帮你准备一杯热牛奶。」
听她一说,克里斯才发现自己紧张得浑身颤抖。
抱着乙女温暖的身体,让他惊觉自己竟然如此的不安。
安心让克里斯的眼泪跟着潸然而下。总算放心的他,牢牢抱着乙女。
而乙女抱起克里斯,决定打道回府。
巧会不会生我的气呢——她心想。
「事情就是这样。因为听到呼唤,所以我就带他回家了☆请多多指教☆」
什么叫做「就是因为这样」?我真想花上一小时,打破砂锅问到底。
但是眼前有个小孩正安心地黏着乙女姊,一面将希端给她的热牛奶吹凉,害我根本没办法这么做。
何况,既然她会呼喊乙女姊的名字,想必是因为什么缘故打听到我们这家店吧。
不过……虽然不知来历为何,不过这女孩还真可爱。
或者该说这是日本人不可能存在的类型?陶瓷般的肌肤,长长的睫毛与蓝色眼珠,完美的线条形成的轮廓,纤细的手足仿佛一碰就会折断。这只能用天使来形容。
即使是我这个众人公认活在花团锦簇之下(美中不足的是,从来没人羡慕过我)的人来看,要是文乃能打一百分,她应该有一百三十七左右的高分……乓。
我被打了。被文乃打。这是为什么?
「啊,抱歉,不知为何突然有点火大。」
……为何女人总是有这种特异功能?而且既然要像Newtype一样读取我的内心,拜托请连我打一百分的那部分一起读取吧。你看我的头裂得像颗发芽的种子一样。
总之目前可以确定的是,乙女姊似乎也不太清楚关於她的事。
既然这样,只好直接问她本人了。
「呃……威而……威而·底的·悠·康·扶浪?」
我以带点忸怩的生硬英语,试着跟这个名为克里斯的金发美少女交谈。
而黏着乙女姊的克里斯看了我一眼,手依旧揪着乙女姊的衣摆。
「……UnitedStates.」她答道。原来她是美国人吗。
很好,这下我们对她有了更进一步的了解。
我做了个胜利姿势,手刀随後砸上我的後脑勺。
「你是在满意个什么劲?你还有其他事情该问吧?」
是的,您说得没错。
「呃……」
尽管想问的事情满坑满谷,可惜我极度缺乏将其转换为英语的能力。睡眼惺忪的梅之森,就在这时开口替我解围。
「要不要换本小姐来谈?如果只是日常会话,我好歹能说上三种语言。毕竟这是帝王学的基础。」
「……我也会一些。」
希她所说的「一些」,就算是三十国语言我也不会讶异。由於这种被人当傻瓜的环境实在是有碍心灵健康,我看还是让身为当事人的姊姊跟她谈好了。
「姊,你帮我们问问她的事吧。」
「思……」
姊伸出手指抵着脸颊想了一下,随後以英语问道:
「克里斯,要不要吃蛋糕?」
「「这不对吧!?」」
我跟文乃两人的声音完美重合。不管怎样,提到蛋糕也未免差太多了吧。
结果话刚说完,克里斯像是被吓着似地抱住乙女姊。
「哎呀呀呀,他们吓到你了吗~~」
为了安慰克里斯,姊伸手抱住她。
而在姊怀中的克里斯,我仿佛看到她嘴角露出笑容……是我的错觉吗?
「巧……」
就在我不知该拿她怎么办时,一旁的希戳了戳我的肩膀。
「时间,来不及了。」
希指了指客厅墙上的时钟。
上头所指的时间,已经过八点了。
呜!?惨了,得赶紧换装上学才行——
「姊,总之拜托你跟她问清详情!」
「了解!」
姊她真的明白吗?不,现在也只能相信她。
总而言之不管怎样,幸亏她这次提前回家……
「怎么,你们看起来为何这么疲惫?」
看了冲进教室的我、文乃以及梅之森三人的脸,家康开口问道。
「发生什么事啊?难不成乙女师父又捡了什么东西回家?」
「被你说中了。」
「不会吧,真的假的……?」
看来他也只是开玩笑乱蒙的,完全没料到会猜中。
「这种状况下竟然还追加新角色,这人物会不会太多了啊!?所以这次谁?等等,让我猜猜看……思……喝!我知道了,目前欠缺的就是眼镜女孩!」
「我不知道你所谓的欠缺是以什么为基准,不过我也不想多问。总之你答错了。」
「是个金发小孩啦,而且还是女生。」
我正想卖个关子,结果答案却被梅之森一口气公布了。
「金发萝莉美少女!想不到这次竟然是这种角色!虽然乍看之下跟梅之森属性重叠但实则不然。梅之森只是违反神圣萝莉道的假萝莉!正统萝莉还是要十二岁以下!」
什么叫做这种角色?连梅之森都懒得动怒,只是无奈地叹口气。
「真不愧是乙女师父,竟然安排了这种老套又强大的角色。看来这个小萝莉一定有什么经典设定,例如真面目是吸血鬼或是某国公主之类的。」
并没有好吗!拜托你别把现实跟美少女游戏混为一谈,看在他人眼里很可悲的。
「我个人希望她能自称『小妾』,请你们大家朝着这方向努力,OK?」
「……拜托你到时别用这种调调跟她说话,因为我看她好像是个很纤细的小孩。」
「知道啦知道啦,你尽管放心。」
看家康那只顾着点头的模样,我实在很怀疑他到底有没听进去。
「所以这次的小孩是怎么了?」
「这个嘛……我也不清楚,因为她似乎很怕生,不太愿意跟人说话。何况我能不能跟她沟通也是个问题。」
看来这次可麻烦了……不过幸好我们家不缺翻译。
「巧……」
就在我绷紧表情思考时,希不安地看着我。
「你不必担心。既然大家际遇相同,我不会什么都不问就赶走她的。」
「……思。」
我笑着回答希,希也开心地对我点点头。总之今天放学後第一件事,就是先建立沟通管道,然後大家一起吃饭。一切就从这里开始。
「我回来了~~……咦?」
放学一回家,店里却闹空城计。
「姊……不会吧!?」
我连忙冲进客厅,看看桌子上头。
「没有留下便条……」
我这才松了口气。
「这么说来,克里斯好像也不在家。」
姊总不可能抛下克里斯离家,看来她们大概是一起出门买东西之类的吧。
「唔……既然都出门了,那就跟平常一样切换成良心商店模式不就好了吗。」
良心商店模式——这是以镇上居民的善意为基础,也就是让客人自己付钱带走商品的经营方式。虽然此法带来的销售额不如人意,不过卒今从来不曾遭窃,堪称本店赖以为生的手段,是唯有邻近居民协助才能办到的狠招。
不过话说回来,不知道她们去了哪里?
「巧。」
希指了指浴室。仔细一听,里头不但传出水声,接着又传出些许对话。
「什么,原来是在洗澡吗?」
原来姊跟克里斯一起洗澡。还好还好,幸好她们没一起出走。
「她们一起洗澡……你羡慕吗?」
希不知道是不是对我那松口气的模样有什么误解,对我问了这么一句。
希,就算她是顶级金发碧眼美少女,你这样等於把我当成变态了吧?
「……等下要一起洗吗?」
「谁、谁谁谁、谁跟谁洗!?」
「我跟巧。」
「不、不必不必不必,我自己一个人洗就够了!」
若要说真心话,其实我恨不得鞠躬跟她说「好的那就麻烦您了」。但这是恶魔巧的呢喃!我心中的天使,还存有男人不可违背的矜持。
「这样啊……那,我跟它们一起洗。」
希抱起围绕在身旁的猫咪微笑。你们这些小家伙真令人羡慕啊。如果我也是猫,不知该有多好……糟糕扯远了。眼前的问题在於,姊她是否真的跟克里斯一起洗澡。为了查证,我身子轻轻贴上更衣间的门。
凝神一听,这好像是姊姊那哼得走音的歌声……
『呀啊啊啊啊啊!』
结果突然传出尖声惨叫。
「这不是姊姊的声音……是克里斯!」
我赶紧奔向浴室。
浴室的门猛然打开,一个娇小的身躯从里头冲出来。
「救、救命!我最怕洗发精了!至少给我戴个洗发帽……」
边嚷着英语边连滚带爬冲到外头的,正是克里斯。
「思?」
我怎么看到克里斯的腿跟腿之间,夹了一个很熟悉的东西……
「克里斯!?你、你是男——」
但我这句话没能说到最後。
因为……
「哎唷,克里斯,我还没帮你洗完耶~~」
「呃……!?」
突然从浴室蹦出来的乙女姊她……怎么说呢,肉色部分还真多。
「啊,巧你回来啦;」
姊拿着沾满泡沬的海绵洗洗刷刷,依旧是满面笑容。
「姊!你、你没穿衣服啦!」
「思?啊,真的耶。」
不,这种事拜托早点发现好吗!
「对了,巧要不要一起洗?」
「什么————!?」
由於一连串充满冲击性的事件,让我的脑袋面临溢位状态。
「呃……不行不行不行!」
「我们以前不是都一起洗的吗~~」
「不是这个的问题啦!别管那么多了,你先披件衣服!」
就在这时——
「你……你在做什……么?」
那是听来平静,却彷佛能冻结一切的嗓音。
「文、文乃!?」
跌坐到地上的我,文乃不知何时站到身後。
「巧……」
外加梅之森也在她的身旁。
她脸上那僵硬的笑容,让人觉得时间仿佛停止了似的。
「慢、慢着,你们两个先冷静!」
「喔……跟乙女一起洗澡吗……」
「而且问题在克里斯身上啊!克里斯他是男的……」
「巧,你嫉妒克里靳吗?要是想一起洗澡,老实跟姊姊说就好了呀~~」
不、不对啦!乙女姊你搞错了!
「这下子……我们该拿他怎么办呢?」
梅之森扭了扭脖子,仿佛可以听到喀喀喀的声音。
「我想想喔……这应该是死刑吧?」
「喔喔,死刑吗……思,说得也是。」
不,拜托别说得这样兴高采烈……
「所以就是这样罗,巧。」
「文乃小姐,您所说的这样是指怎样!?」
「因为大家都一致同意。」
一梅之森,你也一样!拜托别突然生出一把又大又硬的锐利凶器好吗!」
文乃轻轻转过身,梅之森则双手高举过顶。
「「去死一百万次啦啊啊啊啊啊!」」
文乃跟梅之森完美的联手攻击,把我彻底击飞。
「所以那些全都是意外,意外啊。」
事後,相关人员外加家康跟大吾郎,一起在客厅里听我解释。
「所以你们两人这样施展暴力,我觉得非常不妥当!」
「那还不都是因为巧你做那些惹人误会的事。」
文乃不高兴地把头撇到一旁。
「没错没错,身为男人就别计较这些小事了!」
接着,梅之森也同意文乃的话。她们还真是只有在这时才会团结一心。
「算了。跟那比起来,这边这个才是问题。」
我看着那一睑超然地坐在椅子上的克里斯。虽然穿着翩翩短裙的他,怎么看都是个美少女……
「呃……我再重新问一次,你的性别是男还是女?……这样直接问会不会有点奇怪?」
鲜少接触外国人的我,实在很难掌握那条界线。
「你不如更简单一点,问他Boyorgirl不就好了吗?」
梅之森随口给了我一个建议。真不愧是名家千金。
「呃……你可以直接用日语问喔?」
接着,就连克里斯本人也给了我一个方便。真不愧是以公平精神为理念的美国人。
……慢着¨他刚刚竟然开口说日语了!?
「……听着听着,我觉得我好像还是说日语比较好……要是觉得很放肆,那么我先道歉。」
克里斯露出腼腆的微笑说道。
「刚刚那个问题,那位cute小姊姊的说法才是正确的。直接问他人的性别是很失礼的事,最好还是别这么问……我觉得。」
他一句又一句侃侃而谈。
没想到他竟然说得一口流利的日语,让我不禁佩服地看着他。
「思呵呵☆,巧,他说本小姐cute呢!」
「cute是什么意思?娇小之类的吗?」
「当然不是呀!」
「所以你是……克里斯弟弟?」
文乃试着问他。
「思……那姊姊你呢?」
「我叫芹泽文乃。」
「芹泽……芹泽……思!这名字很好听,跟姊姊很相称呢。」
「咦……谢、谢谢。」
「……喂,你干嘛脸红啊。」
「我、我哪有!」
文乃连忙否定我的话。不,她绝对有脸红吧?
「你是……希姊姊对吧?」
「……喵。叫我希就好。」
「谢谢你……有这么多漂亮又温柔的姊姊,我好开心喔。」
克里斯以那怎么看都是顶级美少女的笑容,对着大家展露微笑。
……而在场所有女士全都红了脸颊。
该怎么说呢……这感觉还真让人不爽。没办法,大多数男性应该都讨厌美型男吧。
「然後,那边那个哥哥呢?呃……就是那个看起来呆呆的……啊,对不起。我还不熟悉日语,可能用词不太恰当。」
他口中那个呆呆的人大概是在说我吧,毕竟我们两人视线从刚才就不断有接触。
「他是我的弟弟巧喔~~」
姊从旁抱紧我。
「喔……巧?原来他是乙女姊姊的弟弟啊……」
就在这句话出口的同时,我好似看到他眼神射出诡异的光芒。
……怎么说呢,这大概就是所谓同性相斥吧。
「然後就像我先前说的,我叫做克里斯,今年十岁。再次请大家乡多指教。」
唔喔喔,好耀眼。他露出一脸价值百万美金的笑容。
即使知道他是男的,却依旧有这等破坏力。
在场女性发出「好可爱——」之类的欢声,似乎被他弄得神魂颠倒。
「那么,今後就麻烦大家了。」
这时大吾郎不知为何,代表大家对他说:
「不敢当,欢迎莅临日本国。」
……总觉得好像哪里不对劲。
「这真是好极了!」
家康突然发出奇声。
接着,明明也没人问他,他却开始自顾自地开始高谈阔论。
「坦白讲,我过去似乎太低估三次元……不,不如说是厌恶三次元。现实世界里的女孩一点部下温柔,而且也不香,也不能跳过或是倒回先前的对话,也不能跳回之前的选项中来。就算领带歪了,也没人愿意在玛利亚像之前帮我整理。而且她们不但基本上都无法攻略,甚至还把我当成苟活在石块底下的鼠妇一样忽略我的存在……呜呜!」
最後那部分我觉得有一些是由於家康自己品行不良吧……不过看来他似乎很不好受。
「但是!如今我已经踏入崭新的境界!」
家康突然站了起来,并来到克里斯面前。
「这、这个人是怎么了?」
由於家康那莫名骇人的模样,克里斯也不由得面露怯色。
「克里斯……不,克里斯底迪!」
底迪?
「女装美少女!这真是太新颖了!简直是时代的尖端!我太低估师父的实力了!」
「怎、怎么了?乙、乙女,我好怕!」
看到吓人的家康频频贴近克里斯,大家全都看得倒抽一口气。
「慢着家康,就算再怎么可爱,他可是男孩子啊!」
而我当然是站在阻止的那一边。
「这我当然知道。不过这样才好!」
「呀——!?不要用脸颊在我腿上磨蹭啦!日本好可怕——!」
看样子,似乎有什么新癖好在家康心中苏醒了。
「你这变态眼镜男别闹了好吗!你这样会让外国人误会日本啦!」
文乃的踢击与悔之森的拳击,以及希扔出的面纸盒一起正中家康。
「啊哼!」
家康就这样满怀幸福地倒下,克里斯则抱住三名迷途小猫少女。
「呜——我好怕喔。」
他一面接受希她们的摸头安慰,一面重新转头偷看我这里。
……总觉得,他面对男生跟女生,态度好像有些落差?
就在我想着这些事的时候,梅之森为了带克里斯去喝茶,决定当场散会。喂——我根本都还没问出关於他的底细耶?
唉……店务一天比一天紧忙,加上我还得准备送大家的礼物。
得思考的事,不得不做的事,可真是堆得跟座山一样。
距离平安夜仅剩六天。
在那之前,我希望能设法摆平这手忙脚乱的状况。
「克里斯马上跟她们打成一片了耶~~」
而乙女姊似乎也不懂我的心事,依旧悠哉暍着她的茶。
隔天,距离平安夜还剩下倒数五天。
我死命摆脱温暖被窝的诱惑,起身处理早晨的准备工作。
前置作业既要为圣诞节备战,平日的营业也马虎不得。
多亏有希,让我们店多了不少客人,所以我现在可得加把劲才行。
不过就在升田先生来送货,我也喝了罐牛奶後,这才注意到一件事。
「话说回来,希今天好慢啊……」
平时她总像是配合我一样,跟我同时起床,今天却一反常态。
这么一说我才想到,她最近好像都在房间里忙到很晚。
「早安。」
想着想着,希就在这时出现了。
「早安,今天怎么这么晚?」
「有点睡过头了。」
希有点难为情地说道。
「我看你最近晚上好像都在忙,是在忙些什么啊?」
「调查倾向以及对策。」
「啥?」
她大概是在研究什么吧?
既然连她都忙到这么晚,想必是什么很有深度的课题了。
「巧,你……不,没什么。」
看她似乎有话要对我说,说到一半却又噤声。不过……说过不愿留下气味的希能找到自己的兴趣并熬夜钻研,这也算是件好事吧。
「算了,总之你可别弄坏身体喔。」
「知道了。」
「那我去叫姊起床。」
将准备事宜交代给希後,我前往乙女姊的房间。哪有人身为店长还天天赖床的啊……
「喂——姊——你该起床罗——」
我站在房门前喊话。
但没人回应。
思,就跟平常一样。
「姊——我要开门罗?」
为了直接叫醒她,我开门进入房间。这也一样足平日流程。
房里的乙女姊裹着棉被,缩成一团球状。
「姊……我知道天气很冷,但你都已经是个大人了,睡相好歹也该睡得性感一点才……思?」
总觉得今天的棉被好像比平常大一些。
不会吧……
「姊!?」
掀开棉被,眼前是睡得一脸幸福洋溢的姊,以及把头埋进她胸脯里的克里斯。
「你、你们在干什么啊!」
「很吵耶……难得今天妈妈在家陪我……啊,不对……我都忘了……」
克里斯说了一串唠唠叨叨的梦话,但因为是英文,我根本听不懂。
「喂,克里斯!快醒醒!」
这下克里斯才揉着眼睛起身。
「呼啊……啊,早安,巧。」
「还早安呢!你是什么时候溜进来的?」
这小鬼还真是丝毫不能掉以轻心。
「姊,姊——!」
「呵啊~~……」
完全睡昏头的乙女姊睁开眼睛。
「早安,巧~~」
「姊~~,你怎么跟克里斯一起睡啦!」
「思~~?」
不行……还真是睡昏了。
「巧……我饿了。帮我带红茶跟牛角面包到床边好不好?」
她露出闪闪发亮的眼眸央求我。
……差点照办的我,随後掹然回神。现在可不是做这些事的时候。
「唉——!好了啦,你们两个快给我起床!」
好不容易叫醒乙女姊一起完成开店准备,紧接着是早餐时间。
平常围绕着餐桌边的是我、姊、以及希三人,偶尔还会有文乃加入。不过今天身着女装的克里斯取代文乃,坐在她的位子上展露可爱的笑容。
基於以客为尊的理念,所以今天吃的是牛角面包、红茶、以及炒蛋,看起来就像是吃茶店里的餐点。多亏有升田先生,我们家的蛋跟乳制品向来不虞匮乏。
「好好吃喔,希姊姊的手艺好棒!」
可爱度不输昨日的女装美少年,展现他出人意料的健谈一面。
看来他果然是十岁小孩,正值胃口最好的成长阶段。
「克里靳你看,你的脸上沾到番茄酱罗☆」
「乙女,帮我擦一下吧。」
「思——☆啾!」
……不过令人火大这点倒是没有改变。
就在乙女姊帮他弄掉脸上的番茄酱时,桌上的叉子不小心掉到地上。
「啊,帮我拿根新的叉子吧。」
结果他竟然就那样大剌剌地要我帮他拿。
「我说你啊……」
我倒不是要他捡起来直接用,但我们这里可不是什么高级餐馆啊。
我心里才刚想着,克里斯却摆出俏皮样,对我吐了吐舌头。
「啊,糟糕。巧,对不起。」
喔?原来他也知道刚刚那样很失礼?
「Please.」
闪亮亮的大眼睛,配上一记笑齐。
明、明明知道他是男生……这、这可爱度是怎么回事!?
看到那模样,害我的怒气不知不觉当中渐渐散去。我起身走到餐具柜那儿帮他拿把新的叉子。
总觉得,自己好像也在不知不觉当中任他摆布……
「拿去吧。」
给了叉子後,他回赠我一个微笑,端庄地继续吃他的早餐。
思——这餐桌礼仪看起来还真完美,他的教养似乎不错。
这时,我突然想到有件非得在上学前确认不可的事,於是开口问了乙女姊:
「所以姊,关於克里斯的事,你跟他打听过了吗?」
「啊,这么说来,呜嗨没问耶。」
……请你先把满嘴的炒蛋吞下去再回答我吧。
特别是跟身旁那个十岁儿童一对照,我这身为弟弟的人实在看得有点难过啊。
不过呢,我这个与她长年相处的人听得出她在说什么。看来她似乎还没问。
「那,既然你懂日语,也差不多该把目的告诉我们了吧?你总不可能只是单纯来找乙女姊吧?」
我试探性地问问用餐告一段落的克里斯。
「……思。」
他先是低头想了一阵子,随後点点头。
这也当然了。毕竟他为了找乙女姊,千里迢迢来到这地方,肯定也希望能趁早达成目的。
希在我与克里斯面前放了杯奶茶,她肯定也很关心克坚斯的事吧。至於乙女姊,则是还在跟她的牛角面包奋战。
「呃……」
克里斯先是一副若有所思,接着收起先前的表情——
「其实……我是某个秘密组织的特务。」
……啥?
也就是说,他是那种领了女王陛下的杀人执照,或是我等十杰众!之类的家伙?
我看他根本是好莱坞电影或日本动画看太多了吧?
我的脑子不停地对外发送问号。
「实际上我正在执行地下任务。要是不把手上的机密资料交给这个国家的某人,世界就会灭亡。所以请帮我的忙,救救这个世界!」
说着,克里斯很珍惜似地抱着自己的背包。
「送交的期限是平安夜当天。要是超越那期限,世界将会失去机会。拜托!我能仰赖的只剩下你们了!」
喔——我知道我知道,原来是这类轻小说。这在漫画或游戏里也很常见。
这应该就是我们所谓的「世界系」或是「中二病」设定吧?所以你哪时要成为超能力觉醒、负责守护世界和平的英雄?要是可以的话,我希望能加个可以操纵风或是暂停时间,或者其实是死神之子而且身体还能虚化,或是体内有九尾狐栖息,或者是身体被人塞进左右世界命运的爆弹,然後莫名其妙就开起後宫……之类的设定。
……虽然我不排斥这种剧情,但要我信以为真,也未免太强人所难了。
「我——说——你——啊——」
克里斯似乎察觉到我的不信任,板起面孔瞪着我。
「你不相信是你的自由,但既然这样,我怎么会知道乙女的名字呢?」
这么说也是。
「踏遍世界,四处救人的奇迹美人·都筑乙女。因为上司要我向她求助,我才会来这个国家。」
……毕竟我们家的姊姊在部分人士眼中还满出名的。
虽然这位名人怎么看都不像是隔壁这位把面包屑散落一地的人,不过乙女姊的慈善活动,的确是朝着各地迈进,而且不分国境。
很不可思议吧?她明明只是个再平凡不过的人,不但做蛋糕的手艺差,人又傻傻的,做事也不顾前因後果,却总是抛下利害得失,前去帮助有困难的人。
而且别看她那样,她还真的帮助了许多人。
我记得中学那时,乙女姊曾经漫无目的地出门助人,後来竟然学了一口流利的英语回家;後来她又再次出门,这次则是习得了连大吾郎都能一招打倒的武术。只要是为了救人,她总是能发挥如此了得的能力。
我想,她之所以会一一学习这些技能,理由大概就只是为了要助人吧。而从我们家收到的众多礼物,信件以及奖状来看,那些技能似乎都有派上用场。
不过她的蛋糕却怎么做就是做不好。这究竟是为啥啊?
这可是身为弟弟的我最头痛的一点。
「……巧?」
啊,糟糕糟糕,我都忘了自己正在跟人说话。
「没、没事。好吧,那我先假设你说的话是真的。」
我看了希一眼。虽然她看起来很困,但却不带任何表情。既然她没加入我们的对话,当然也无法指望她的意见了。至於乙女姊大概是懒得端杯子,拿起整盒牛奶仰头痛饮,我也看不出她到底有没有在听。
「你找乙女姊,是要她帮你什么忙呢?」
「帮我找人!」
他拿出一张纸。
工整的宇体,只写了这么一个单字。
『Kaoru』
薰……?
「除了这个唯一的情报,我还知道这个人住在铃音镇附近。」
也就是说……住在附近这一带的薰?线索就只有这些?
「你没有其他线索了吗?比方说照片啦,或是对方体型如何,长什么样子之类的。」
「不知道。」
不知道……?
「这、这太强人所难了吧。你知道我们这个小镇上,有多少人叫薰吗?如果你所说的附近指的是县内,就算找出百人以上也不夸张。要在五天之内找到你说的人……」
这简直像是大海捞针。
「可是这事关全世界的命运!」
克里斯就是不肯罢休。要是线索能再多一些,我们也许还能拜托警察或是梅之森家的情报网……不过照他给的这些,在我看来实在是束手无策。
「有什么关系呢,我们就帮他找吧☆」
开朗的声音,将现场阴霾一口气吹散。乙女姊开口了。
好吧,其实我早料到她会这么说了。
「可是,姊……」
「啧啧啧……」乙女姊挥挥指头打断我的话。
「巧!姊姊可不记得曾经把你教成这种坐视世界毁灭不管的人!你不是在游戏里练习好多次了吗?现在正是拯救世界的时候唷☆」
我都不知道原来玩玩RPG,也能拥有拯救世界的能力。
不过既然姊都这么说了,其他话她想必也听不进去。不过说实话,其实我还挺喜欢姊这样的个性。
「就这么决定了!我们要在平安夜之前找出那位叫做薰的人,并拯救世界!可以吗,小希?」
「……喵。知道了,我救。」
希,你也太好说话了吧。
「乙女、希,谢谢你们!」
金发美少女(?)黏着我的姊姊以及同居人。他表情看起来之所以比平常更灿烂,看来似乎不完全是希的黄金指造成的。
虽然是感人的一幕,但我还没听他回答关於那超能力的设定,所以也不知该作何反应。
我不由得叹声气,三人就在这时,齐头转过头看着我。
「……好好好,我当然会帮忙。可是拜托你好歹告诉我们薰……那个能拯救世界的人,是个怎样的女生。」
但克里斯一脸难以置信地看着我。
「不是,那个薰是男的,而且少说有三十岁。」
什、什么!?也就是说,我们接下来除了应付超繁忙的圣诞节,还得抽空帮他寻找一位上了年纪的大叔!?
在这种状况下,对方好歹也该是个美少女才对吧?不过现实似乎是残酷的。
另外到了最後,克里斯竟然还在胡扯。
「Rồi... nếu như việc tôi đang ở đây bị phát hiện, tổ chức đối địch đang tìm cách đoạt lấy bí mật cứu thế sẽ tấn công chúng ta. Kẻ thù của họ là bọn xã hội đen trải rộng khắp thế giới. Mặc dù tôi đã hóa trang thành con gái, nên tạm thời chắc sẽ không bị phát hiện... nhưng nếu lỡ có bị lộ, thì xin mọi người hãy lượng thứ.」
...Cái gì chứ, hóa ra việc cậu ta mặc đồ con gái không phải là sở thích cá nhân sao.
Mà... cho dù những lời đó chỉ đúng một nửa, thì Giáng sinh năm nay của chúng ta có lẽ sẽ là một trong những lần bận rộn nhất từ trước đến nay.
Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài một lần nữa.
Sau khi nghe Chris đưa ra những lời tuyên bố kinh người đó, tôi và Nozomi vẫn đến trường như mọi ngày.
Cho dù cậu ta có khó khăn gì, thì chúng tôi vẫn chỉ là học sinh, không thể vì chuyện của cậu ta mà bỏ học được.
Nếu vì bảo vệ thế giới khỏi diệt vong mà phải học lại, cuộc đời tôi có khi sẽ tan tành, nên ban ngày đành phải giao cho chị Otome lo liệu, chúng tôi chỉ có thể tìm cách tận dụng thời gian còn lại để giúp Chris.
Nhưng để sắp xếp thời gian, cũng cần có sự hỗ trợ từ những người xung quanh. Bởi lẽ giờ đang là mùa bận rộn, lại còn thêm tiệc từ thiện của giáo hội Serizawa nữa, chuyện đó cũng không thể xem thường được.
Ngay khi tôi kể chuyện Chris cho Fumino và mọi người...
「Cậu ta chỉ đang đùa thôi phải không?」
Phải rồi, phản ứng này hoàn toàn hợp lý.
「Mặc dù tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cậu ta đúng là đã nghe tin đồn về chị Otome mà đến. Tức là, cậu ta hẳn là đang gặp rắc rối hoặc có khó khăn gì đó...」
「Nhưng mà, cậu vừa nói cậu ta bị xã hội đen truy sát à?」
Fumino và mọi người đều tỏ vẻ không tin, mà thực ra chính tôi cũng không tin là mấy.
「Cốt truyện này cũng quá là lỗi thời rồi đó? Cậu ta không thể đầu tư thêm chút công sức sao?」
Không, Umenomori... giờ không phải lúc bàn xem cốt truyện có hấp dẫn hay không.
「Ví dụ như cái 'thứ đó' thực ra là nanomachines biến con người thành sinh vật chiến đấu, rồi thứ đó vô tình tiêm vào Takumi... Ít nhất cũng phải thêm một khúc dạo đầu như vậy chứ?」
Sau đó, đến lượt Ieyasu tiếp lời.
「Và Takumi, người bị mắc kẹt giữa con người và sinh vật chiến đấu, dù khổ sở nhưng vẫn chiến đấu với những kẻ truy đuổi liên tục xuất hiện!」
Hai người các cậu rốt cuộc muốn tôi thế nào đây!
「Hmm— nhưng mà cậu ta đáng yêu thật đó, tiểu thư đây thấy giúp cậu ta cũng không sao.」
Từ miệng Umenomori thốt ra một lời khen hiếm có.
Mặc dù vẻ ngoài trông như thiên thần, nhưng bên trong cậu ta lại giống một tiểu ác quỷ hơn, tôi nghĩ vậy.
「Cậu ta nói tiểu thư đây là cute onee-san đó nha☆」
Umenomori cười hì hì đầy vui vẻ.
「Cậu ta nói tôi là gã kính cận biến thái đó nha☆」
Ieyasu cũng cười hì hì.
Nếu câu nói đó có thể khiến cậu ta vui đến vậy, tôi nghĩ các cô gái trong trường hẳn rất sẵn lòng ban tặng cho cậu ta.
「Ồ ồ ồ? Các cậu đang nói gì vậy?」
Naruko đầy hứng thú, sau đó cũng chạy đến góp chuyện.
「Nhà Tsuzuki lại có thêm một vị khách mới, hơn nữa lại là một mỹ thiếu niên nước ngoài, nhưng lại mặc đồ con gái.」
Daigorō bắt đầu giải thích cho Naruko, người hoàn toàn không biết gì. Thực ra cậu cũng đâu cần phải nói cho cô ấy biết chứ?
「Nói đi thì cũng phải nói lại, Takumi-kun, nhà cậu lúc nào cũng thật náo nhiệt nha.」
Naruko vỗ vào lưng tôi một cái, trên mặt nở nụ cười khổ.
Không phải sao. Chỉ cần đến nhà tôi ở, đảm bảo các cậu mỗi ngày đều không nhàm chán.
Tan học hôm đó, Nozomi bịa ra một lý do, một mình rời trường sớm. Lúc này, cô ấy đang đau đầu vì Chris và đêm Giáng sinh đang đến gần.
Món quà thủ công — cụm từ này không chỉ nghe có vẻ cảm động, mà quan trọng nhất là không tốn tiền.
Đặc biệt với tình cảnh của Nozomi hiện tại, tình hình tài chính có thể nói là phụ thuộc vào ngân sách của nhà Tsuzuki.
Do tiền tiêu vặt đã dùng để mua bánh tặng cho Học viện Murasame Đệ Tứ, nơi cô ấy từng ở, nên Nozomi không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Nhưng dù chỉ một chút tiền, Nozomi cũng muốn nó được chi tiêu cho gia đình. Ý tưởng của Fumino đối với cô ấy, là một gợi ý tuyệt vời.
「Thế nhưng... phiền phức thật.」Nhưng, Nozomi lại không biết Takumi muốn gì.
Tuy nhiên, cô biết món quà Fumino định tặng là đồ len đan tay, và thậm chí cô ấy còn phải hy sinh giấc ngủ vì nó.
Vì đã biết đó là quà tặng Takumi, nên đồ đan tay phải được loại trừ. Đây là sự nhường nhịn giữa các cô gái.
Ngoài ra, lý do cô ấy khẳng định quà thủ công của Chise sẽ không trùng với Fumino, là vì dù Chise có cố gắng đến mấy, cũng không thể hoàn thành đồ đan tay trong năm ngày – dù Nozomi tự bản thân cũng thiếu thời gian.
「Cậu nghĩ Takumi sẽ muốn gì nhỉ?」
Tôi hỏi con mèo hoang bên đường, tất nhiên, con mèo hoang không trả lời tôi.
Thực ra, Takumi luôn cho tôi ấn tượng là một người ít dục vọng.
Nếu có thể, tốt nhất là hỏi trực tiếp Takumi chuyện này, nhưng làm vậy có khi lại là lạm dụng lợi thế của mình mất. Mặc dù Fumino và Chise mỗi ngày đều đến quán, chắc sẽ không để ý chuyện nhỏ này, nhưng việc giấu giếm hai người bạn tốt như vậy, tôi thấy vẫn có chút quá đáng.
「...Nhưng, các cô ấy cũng đã nói mỗi người tự lực cánh sinh mà.」
Tôi lẩm bẩm một mình. Takumi sẽ thích ai, chúng tôi không thể can thiệp, nhưng chúng tôi không nên lơ là nỗ lực. Câu này, hẳn là ý đó.
...Vé tắm chung. Có lẽ Takumi sẽ rất vui khi nhận được món quà như vậy?
Một ý nghĩ xấu xa về việc lạm dụng lợi thế lướt qua trong đầu. Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa thôi.
Khi nghĩ đến vẻ mặt hoảng hốt của Takumi ngày hôm qua, tâm trạng tôi hơi vui vẻ hơn một chút. Có vẻ như trong lòng Takumi, tôi vẫn là một cô gái.
Trên đường về một mình. Khi về đến quán, chắc chắn tiếp theo sẽ phải vắt óc để làm bánh, giúp Chris tìm người, lại còn phải chuẩn bị tiệc từ thiện nữa. Mặc dù không nghĩ ra được ý tưởng hay, nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn chút nào.
Có gia đình, có người mình yêu. Hiện tại, tôi đang hạnh phúc đến vậy.
Khi một chú mèo lạc mới đến nhà chúng tôi, tôi hy vọng lần này mình có thể trở thành người mang lại hạnh phúc cho cậu ấy—
Hiếm khi về nhà một mình, chị Otome đang ở quầy thu ngân, không biết đang viết gì đó.
「Ồ ồ, mừng em về nhà☆」
Vừa phát hiện là tôi, chị Otome ngẩng đầu lên.
「Có ai đặt bánh không ạ?」
「Ừm! Rất— rất nhiều người đặt, kết quả là chị chẳng có mấy thời gian để đi tìm Kaoru, hức hức hức—」
Nghe chị ấy nói vậy, ánh mắt tôi nhìn về phía xấp đơn đặt hàng dán trên quầy thu ngân.
Ồ— nhiều thật nhiều thật. Có vẻ khách hàng của chúng ta đang tăng trưởng ổn định, rất tốt, rất tốt.
Có vẻ chuyện của Chris phải chia ra mà làm, bởi vì dù thế nào đi nữa, đó cũng là chuyện đại sự liên quan đến vận mệnh thế giới mà.
「Chris đâu rồi ạ?」
Tôi nhìn quanh quán, nhưng không thấy cậu ta.
「Chị cho cậu ta chơi trong phòng của Takumi rồi~~」
「Ồ, ra vậy... trong phòng của tôi...」
Nghe có vẻ không có gì, nhưng ngay giây sau tôi quay phắt đầu lại—
「Tại sao ạ!?」
「Bởi vì nhà mình đâu có phòng nào khác có mạng ngoài phòng của Takumi đâu? Chris nói cậu ta muốn dùng mạng một chút.」
À, ra vậy... Nhưng vừa nghĩ, tôi chợt nhận ra một chuyện!
Tôi là một thanh thiếu niên khỏe mạnh, có không ít vật phẩm lành mạnh.
Và ổ cứng máy tính hoàn toàn là không gian riêng tư của cá nhân tôi... Chuyện này nguy hiểm rồi.
Ít nhất chị cũng phải giúp em từ chối chứ... Khi tôi định nói chuyện này, cánh cửa thông với gian hàng từ từ mở ra.
Mái tóc vàng óng ánh bật ra từ phòng khách. Cậu ta đúng là nói đến là đến mà.
「Ơ? Chị ơi... chị định ra ngoài ạ? Em vừa tìm được rất nhiều thông tin trên mạng đó.」
Chris với đôi mắt xanh chớp chớp, nói với chị Otome đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
「Ừm... chị phải xác nhận tin tức nhờ bà Yone dò la trước đó, sẽ về sớm thôi, nhờ em tạm thời trông nhà nha~~」
Chị Otome nhẹ nhàng xoa đầu Chris, cảnh tượng thật ấm áp.
「Vâng, em sẽ trông quán thật tốt ạ!」
Nói rồi, Chris cũng ôm lấy chị Otome, dụi dụi làm nũng.
Này này này, cái thằng nhóc Chris này, sao lại có vẻ như đang dụi dụi vào ngực chị Otome vậy?
Mặc dù tôi sẽ không ghen với một đứa trẻ mười tuổi, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Hừm— tôi thực sự không hiểu tâm trạng của mình. Tại sao mỗi khi nhìn thấy Chris, tâm trạng tôi lại luôn bực bội như vậy?
「Vậy chị đi đây; sẽ về trước bữa tối. À đúng rồi, tối nay chúng ta ăn kiến leo cây nha☆」
Chị Otome xoay một vòng như nhảy múa, rồi cứ thế rời khỏi quán.
Có vẻ như vì Giáng sinh sắp đến, tôi cũng bị hành đến mức đa nghi rồi.
Nhìn Chris với vẻ mặt tươi cười vẫy tay thật đáng yêu, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều cũng nên.
Nhưng ngay khi bóng dáng chị Otome khuất vào dòng người ở khu phố mua sắm—
「...À, phải rồi. Takumi, tôi đã bị cậu làm cho giật mình đấy.」
Ánh mắt đầy ý tứ của Chris nhìn lên tôi.
Ban đầu, tôi không hiểu cậu ta đang nói gì, chỉ có thể há hốc mồm ra.
「Cái hộp giấy trong tủ ấy.」
Khóe miệng nở nụ cười tinh quái, Chris nói tiếp.
「Á á á á á á á!」
Tôi lập tức phóng nhanh về phòng mình.
Vừa vào phòng, tôi thấy cánh tủ đã mở, hộp giấy giấu bên trong cũng đã bị mở ra.
「Trời ơi, thật sự không thấy đâu rồi!?」
「Mặc dù trước đây từng nghe nói, nhưng game PC ở Nhật Bản đúng là toàn loại đó nhỉ.」
Từ phía sau truyền đến giọng nói của Chris.
「Cậu, cậu cậu cậu cậu cậu, cậu cậu cậu cậu cậu cậu, cậu...!?」
Vật cậu ta đang cầm trên tay, chính là thứ tôi đã cất giấu.
「Đây chính là cái người ta gọi là moe phải không? Hàng Nhật Bản quả thực đáng yêu hơn hàng Mỹ nhiều. Thêm vào đó còn được làm mờ, trông lại càng khiêu gợi hơn.」
Chris nói với tôi bằng nụ cười ngây thơ. Cậu ta đã thấy rồi... bí mật của tôi đã bị cậu ta thấy rồi...
Nhưng mà nói là thấy, cũng chỉ là cái bao bì bị thấy thôi...
Thế nhưng... phải nói sao nhỉ? Mấy loại game này ấy... mặt sau bao bì in đầy những hình thể nữ giới quyến rũ... thu hút ham muốn mua của con trai.
「Mấy chuyện này tôi không để tâm đâu. Nhưng乙女 (Otome) và mấy người kia sẽ nói gì, thì tôi không biết.」
Cậu ta nhìn lên trên, vẻ mặt thiên thần kết hợp với nụ cười nơi khóe miệng.
Khoan đã, cái lời thoại vừa rồi là sao?
Vẻ ngoài thiên thần của thằng nhóc này chỉ là giả vờ, thực chất gần giống với sa đọa thiên sứ hơn?
「...Cậu có ý đồ gì?」
「Không có gì cả, tôi chỉ mong cậu có thể nghiêm túc giúp tôi tìm Kaoru thôi. Tôi đã xem lịch sử tìm kiếm của cậu, trong đó chẳng có vẻ gì là đã tìm kiếm cả... Vì thời gian không còn nhiều, mong cậu có thể nghiêm túc giúp tôi một chút.」
Đôi mắt lấp lánh, kèm theo nụ cười miễn phí. Nhưng chỉ có khóe miệng cười, ánh mắt đó hoàn toàn không cười.
Khoan đã! Thái độ của cậu ta hoàn toàn khác một trời một vực so với lúc nãy khi nói chuyện với chị Otome!
「...Chẳng lẽ, đây mới là ý đồ thật sự của cậu?」
「Cậu đang nói gì vậy? À, tôi quên mất, 'please'.」
Tư thế chắp tay đáng yêu, cùng với nụ cười một trăm điểm. Cậu, cái tên này...
Hóa ra cậu ta là loại trẻ con tự biết mình đáng yêu, liền nhân cơ hội được đằng chân lân đằng đầu.
「Vậy thì chuyện bên chị Otome tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, cậu cố gắng lên nha.」
「Khoan đã, cậu đừng đi.」
Thằng nhóc ngạo mạn này lại trở về vẻ bàng quan trước đó, định rời khỏi phòng, nhưng bị tôi túm lấy cổ áo.
「Có chuyện gì?」
Khuôn mặt cười tủm tỉm ngẩng lên nhìn tôi.
「Xin cậu hãy để lại thứ đang cầm trên tay rồi hãy đi.」
「Ơ— khi nào tôi về nhà thì sẽ trả lại cho cậu mà. Hây!」
Chris nhét trò chơi người lớn giật được từ trong tủ của tôi vào váy.
「Này—! Trả lại cho tôi! Nếu sau này tôi bị người khác coi thường thì sao!? Ngoài ra tôi nói cho cậu biết, giấu trong váy của con trai, đối với tôi căn bản không tính là trở ngại gì đâu!」
Tay phải của tôi nhắm thẳng vào trò chơi người lớn dưới váy Chris.
Nhưng dù bị tôi giữ chặt cổ áo, vị sa đọa thiên sứ vẫn không từ bỏ giãy dụa.
「Buông— tôi— ra—! Lẽ nào cậu là một thằng biến thái thích bé trai sao!」
Mặc dù cậu ta liên tục vung vẩy tay như một con mèo, nhưng rốt cuộc vẫn không chạm tới được tôi.
Nhưng ngay lúc đó—
「...Takumi, thực ra cậu thích con trai sao?」
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thì thầm, hóa ra Nozomi đang đứng sau lưng tôi.
「Á! Nozomi— cứu tôi với!」
Tận dụng khoảng trống này, Chris thoát khỏi tay tôi.
Vừa trốn ra sau lưng Nozomi, cậu ta liền thò đầu ra lè lưỡi với tôi.
「Cái đó...」
Nozomi chỉ vào trò chơi người lớn đang được Chris cầm trên tay.
「À, không phải, cái này...」
Tôi vội vàng giật lấy nó rồi giấu ra sau lưng.
「Cái đó là thứ Takumi thích nhất đó.」
「Này! Chris!」
Nói xong, cậu ta lại lè lưỡi với tôi. Khốn kiếp, dám nhân cơ hội trả đũa à?
「Thứ Takumi thích nhất...」
「Nozomi, cậu đừng tin lời Chris nói nhé? Đó, đó là mượn của Ieyasu...」
Mặc dù tôi cố gắng giải thích, nhưng Nozomi lại không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không nghe lọt tai lời tôi nói.
「...Meo.」
Sau đó, không biết sao cô ấy lại rời khỏi phòng tôi với vẻ mặt bừng tỉnh.
「Ơ? Phản ứng của cô ấy ngầu hơn tôi tưởng tượng nhỉ. Takumi, lẽ nào cô ấy căn bản không coi cậu là đàn ông sao?」
「Cái thằng nhóc này...」
Lần sau tôi nhất định phải nhớ khóa cửa phòng lại.
Tôi giấu trò chơi lấy lại từ tay Chris vào sâu nhất trong tủ, sau đó rời khỏi phòng.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, lại thấy Chris đang đứng sững trên hành lang.
Cậu ta chăm chú nhìn vào thứ gì đó, hoàn toàn không để ý đến những thứ khác.
Bị cậu ta ảnh hưởng, ánh mắt tôi cũng nhìn theo, vài dòng tiêu đề lớn đập vào mắt.
「Chương trình đột ngột hủy! Diva nổi loạn gây xôn xao dư luận!」
「Chà, uổng công tôi đã cài đặt ghi hình...」
Nghe tiếng tôi buột miệng than phiền, Chris run rẩy cả người.
「...Takumi, cậu là fan của cô ấy sao?」
「Không phải tôi, mà là chị gái nhà chúng tôi.」
『Nữ ca sĩ Emma Randell đến từ Louisiana, người đột ngột mang theo ca khúc mới đến Nhật Bản để quảng bá, không hiểu sao lại hủy bỏ hết thông báo này đến thông báo khác, tất cả những người liên quan đều bày tỏ sự sốc và bất ngờ. Phóng viên với giọng điệu kích động đưa tin trước ống kính.』
Cứ đà này, những buổi ghi hình đã đặt trước có lẽ sẽ đổ sông đổ bể hết. Chị ấy chắc sẽ thất vọng lắm đây.
「Người này thật ích kỷ nhỉ? Hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh.」
Để lại câu nói đó, Chris rời đi.
Không hiểu sao, dáng vẻ của cậu ta trông như đang tức giận.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người phụ nữ ngồi quanh bàn ăn.
Chiếc bàn tròn quá rộng rãi đối với hai người, cùng những ghế trống xung quanh, khiến người ta không khỏi cảm thấy có chút hiu quạnh. Trước đây khi dùng bữa, bàn ăn luôn có đông đảo trẻ nhỏ vây quanh, giờ đây chỉ còn lại hai người họ.
「Con ăn xong rồi.」
「Ồ, hôm nay con ăn thế thôi sao?」
Fumino rời bàn sớm, bị Sơ Serizawa gọi lại.
「Thấy con dạo này có vẻ bận rộn gì đó đến khuya... Con đang làm gì vậy?」
「Không có gì ạ.」
Dù trong lòng giật mình, Fumino vẫn cố gắng trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
「Ối giời, ý con là con có chuyện không chịu nói cho mẹ biết sao? Lời này nghe thật đáng buồn đó nha.」
「Con, con có làm gì đâu...」
Tất nhiên đây là lời nói dối. Fumino dạo này luôn cố gắng hạ thấp giọng, bật đèn yếu nhất có thể để lén lút đan áo len.
Vì vậy cô hoàn toàn không ngờ, Sơ lại có thể phát hiện ra chuyện này.
「Hừm hừm, thôi được rồi, đừng để ốm đó.」
「Chuyện này không cần mẹ nói con cũng biết.」
Dù giọng điệu cả hai đều lạnh nhạt, không chút hòa nhã nào, nhưng lại không giống như mối quan hệ tệ bạc.
Thậm chí, Fumino còn dành cho Sơ một tình cảm sâu đậm hơn cả tình mẫu tử. Takumi và những người khác thường nói "Fumino và Sơ rất giống nhau", tục ngữ cũng có câu "con cái giống cha mẹ", mối quan hệ của họ quả thực là như vậy.
「À này, nếu áo len không kịp hoàn thành, thì chỉ cần bỏ phần tay áo đi, biến nó thành khăn quàng cổ là được.」
「Mẹ...! Biết, biết rồi thì đừng cố ý hỏi nữa được không!」
Sơ Serizawa khúc khích cười.
Mặc dù tính cách tương đồng, nhưng gừng càng già càng cay thật.
Tôi chạy khỏi bên Sơ, trở về phòng mình.
「Thật là, toàn trêu chọc người khác!」
Sau khi đóng cửa mạnh một tiếng, tôi ngồi cạnh gấu bông, bắt đầu đan áo len.
Không, áo len thì tôi đã bỏ cuộc rồi. Tiến độ này nhìn thế nào cũng không kịp.
Mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn là nên làm theo lời Sơ, đổi thành khăn quàng cổ thì tốt hơn.
Đã quyết định, tôi tháo phần thân áo đang đan dở ra.
Một tháng lao động vất vả, trong chốc lát đổ sông đổ bể.
Mặc dù trong lòng khá chán nản, nhưng tôi vẫn lấy lại tinh thần, sửa đổi phương châm sắp tới.
Lần này sẽ làm khăn quàng cổ, như vậy chắc chắn sẽ kịp đêm Giáng sinh.
Dù thế nào, tôi tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Bởi vì lần này có những đối thủ khác.
Chise Umenomori và Nozomi Kiriya.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai người họ lại trở thành tình địch của tôi.
Trước đây Chise chỉ thích trêu chọc Takumi, chưa nhận ra tình cảm thật của mình, nên tình hình chưa đến mức tồi tệ.
Nhưng đến khi hội thao kết thúc, do Nozomi đã nói ra tất cả, khiến lợi thế mong manh của tôi tan biến. Giờ đây cô ấy không chỉ ngang hàng với tôi, mà thậm chí còn dẫn trước tôi một bước.
Tuy nhiên, Nozomi là người có tính cách như vậy, mặc dù cả hai sống chung, tôi cũng không nghĩ giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, nếu Takumi có gan hay sự mạnh mẽ đó, mối quan hệ của hai chúng tôi hẳn đã hơn thế này rất nhiều...
Không biết từ bao giờ, động tác đan khăn quàng cổ của tôi đã dừng lại.
「Mình, mình rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế này.」
Tôi gạt bỏ những tưởng tượng vô nghĩa đó, quay lại với sự tập trung trước đó, tiếp tục đan khăn quàng cổ trên tay.
Vì sau đêm nay, chỉ còn bốn ngày nữa là đến đêm Giáng sinh rồi.