마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8047

Chương 87

Translator: Silent Sleep

***

“Sẵn sàng – Tấn công!”

Nghe thấy mệnh lệnh, Van’er dốc toàn bộ sức lực đâm cây giáo trong tay ra, đâm trúng khúc xương trong người nó, vang lên âm thanh răng rắc. Con sói có bộ lông xù và đôi mắt màu đỏ như máu. Khi nó mở miệng, Van’er có thể thấy hàm răng sắc nhọn, chiếc răng nanh lớn nhất to bằng ngón tay cái của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với lũ quái vật ở cự li gần, đối phương quơ quơ móng vuốt trên không trung, khiến hoa tuyết văng cả lên mặt cậu.

Van’er cảm thấy não của mình đã trống rỗng, gần như làm theo bản năng học được trong quá trình đào tạo, không tự chủ được siết chặt cây giáo trong tay, đâm mạnh về phía trước. Van’er đột nhiên có cảm giác thời gian trôi chậm đi, cây giáo đã không thể tiến thêm được nữa. Những mũi giáo chỉ đâm được nửa người con sói, Van’er còn tưởng tượng móng vuốt sắc nhọn của con thú chuẩn bị vồ lấy mặt mình.

Bỗng dưng một tiếng nổ vang lên, thân thể con sói run lên, cây giáo không chịu được lực chấn động và cuối cùng đã vỡ thành hai mảnh. Lúc âm thanh vụn vỡ vang lên, Van’er thấy cảnh sắc xung quanh trở lại bình thường – con sói rơi xuống dưới tường thành, móng vuốt lưu lại từng vệt cào mờ mờ.

“Đội súng hảo mai chuẩn bị hoàn tất!”

“Bắn!”

Khi thấy nòng súng được nâng lên, Van’er vội vàng lùi lại vài bước, tay che chắn cẩn thận để bụi, tuyết bị những viên đạn thổi tốc lên không bay vào mắt. Còn về phần tai của mình, cậu không lo nổi nữa.

Sau khi tiếng súng lắng xuống, Van’er phát hiện tất cả tà thú xung quanh đầu bị giết sạch. Con sói bị Van’er đâm trúng cũng nằm trong số đó, lúc quay đầu lại cậu nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đang cười toe toét tỏ ý khoe khoang với cậu.

Một người chỉ cần một tuần để học cách sử dụng súng hỏa mai, vì vậy chẳng có gì đáng để tự hào cả. Van’er chỉ nhìn thoáng qua, rồi cậu ta chuyển tầm nhìn trở lại chiến trường. Đến khi tận mắt chứng kiến sự lợi hại của đội pháo binh, anh ta sẽ nhận ra thứ anh ta đang cầm trên tay chẳng là gì cả.

“Giáo của cậu bị hư rồi, lấy cây mới đi” Vuốt Mèo đưa một cây giáo lành lặn cho Van’er, “Đợt quái vật lần này cũng hung hăng thật, chúng quấn lấy chúng ta cũng gần hai ba tiếng ấy chứ”

“Đúng thật” Van’er trả lời, nhận lấy cây giáo rồi trở lại vị trí của mình, đợi đợt tấn công tiếp theo, “Giờ là lúc nào rồi?”

“Chiều rồi” Vuốt Mèo thở dài. Thừa dịp đội khác không chú ý, tranh thủ láo liên tìm người, “Jop và hai anh em nhà Rodney đâu nhỉ?”

“Đừng tìm nữa. Anh muốn bị lũ sói vồ cho một phát à?” Van’er ngăn Vuốt Mèo lại. “Họ được giao nhiệm vụ đứng canh ở một khu vực khác. Có lẽ phân tới nhóm ba hay nhóm tư gì đó. Chúng ta là nhóm một, sao có thể thấy họ được?”

“Nhưng tôi là đội viên bổ sung mà” Vuốt Mèo cười “Ở đâu cần người, tôi sẽ chạy đến lấp vào. Đợt tấn công trước, một ông chú bị thương nên giờ vị trí này là của tôi-”

“Sẵn sàng!” Âm thanh của một binh lính khác vang lên, cắt ngang những gì Vuốt Mèo đang nói.

Khi nhìn xuống bức tường, có thể thấy một đàn quái thú đang đến gần, chúng đã ở rất gần đến nỗi anh ta có thể nhận ra nhiều loại quái thú khác nhau. Đợt tập kích này chỉ có hai con sói. Những con khác là lợn rừng, một con cáo và một con gấu, không phải là mối đe dọa lớn đối với mọi người.

“Tấn công!” Tuy nhiên, anh ta vẫn tuân theo mệnh lệnh của người hướng dẫn, thực hiện một cú đâm mạnh mẽ. Quả nhiên, đầu giáo chỉ đâm vào không khí. Nhưng khi rút giáo lại, anh phát hiện hai con sói đã bị đội súng hạ gục. Vì đợt tấn công này không quá nguy hiểm, nên đội súng hỏa mai chen giữa đội giáo, tranh thủ bắn vài phát.

Họ đã lặp đi lặp lại điều này từ sáng sớm đến tận chiều tối. Lúc tiếng còi cảnh báo đầu tiên vang lên, hầu hết mọi người còn đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào. Van’er ngáp một cái. Bình thường, mỗi ngày chỉ có khoảng ba đợt tấn công, nhưng hôm nay lại đặc biệt kịch liệt, đánh từ sáng đến giờ vẫn chưa hết. Thậm chí quân đoàn hai đã thay bọn họ một lúc để họ có thời gian ăn uống, nghỉ ngơi rồi lại đổi lại.

Van’er bất ngờ nhận ra cảm xúc của cậu rất ổn định. Khi nghe mệnh lệnh lùi lại, giao cho đội súng hỏa mai giải quyết, tất cả đều nhanh chóng rút về, giống như lúc luyện tập. Ban đầu, mọi người còn ngỡ ngàng với những luật lệ và mệnh lệnh được đưa ra, nhưng sau khi quen thuộc, cậu phát hiện những điều lệ này rất hữu dụng.

Mọi người cũng nghĩ giống Van’er. Hai tay nắm chặt cây giáo, đồng loạt lùi lại, có một số đội viên bổ sung có vẻ hơi căng thẳng, nhưng vẫn chấp hành nghiêm khắc mệnh lệnh. Cũng không có tình trạng có người bỏ cuộc.

Tuy nhiên, Van’er biết rằng thứ khiến bọn họ thay đổi không phải là những bài huấn luyện mỗi ngày, thay vào đó, Hoàng tử điện hạ mới là nguyên nhân. Lúc đội súng đang tập trung tấn công, Van’er lén nhìn sang một khu vực chính giữa tường thành. Đó là nơi Hoàng Tử đang đứng quan sát tình hình trận chiến.

Ngay khi tiếng còi vang lên lần đầu tiên, Hoàng tử đã bước lên đỉnh tường thành. Kể từ đó, ngài ấy vẫn luôn đứng trên tường, liên tục canh giữ tuyến phòng thủ mà không nghỉ ngơi. Thậm chí khi họ đi ăn, hoàng tử vẫn luôn canh ở đó. Kị sĩ trưởng phải tự mình đưa bữa sáng lên cho ngài ấy.

Nhớ đến vị lãnh chúa cũ, ông ta luôn là người đầu tiên rút lên trên tàu tị nạn khi tháng của quỷ bắt đầu. Đám quý tộc cũng đi theo, cuối cùng mới đến lượt dân chúng. Ai có tiền có thể đi thuyền đến, những ai nghèo khó, chỉ có thể dựa vào hai chân chạy đến thành Trường Ca. Cứ nghĩ đến điều này, Van’er lại cảm thấy thoải mái.

Quân đội của lãnh chúa ở thành Trường Ca hoàn toàn khác với đội dân quân của hoàng tử ở Trấn Biên Lãnh. Đám ngươi thường dựa vào việc mình có áo giáp, vũ khí, ra tay cướp bóc ở quận cũ, thậm chí còn chèn ép thương nhân đến đây buôn bán. Nhưng theo quan điểm của Van’er, ngoài gã đội trưởng, những tên còn lại không khác gì một đám lưu manh ô hợp. Nhưng đội quân dưới trướng Hoàng Tử rất mạnh, bọn họ có thể chặn lại những đòn tấn công của lũ quỷ thú mà ai cũng kinh sợ. Điều mà chỉ từng có thành Trường Ca làm dược.

Cá Viên là một ví dụ, anh ta vốn là một tên trộm ở phố cũ. Anh ta thường là mục tiêu chế giễu của mọi người. Nhưng khi gia nhập đội dân quân, anhta trở thành một tấm gương sáng để mọi người noi theo. Còn có Fermi, đầu của anh ta rất lớn, nhưng người lại chậm chạp, luôn bị mọi người ghét bỏ. Nhưng giờ anh at đang dũng cảm chiến đấu vớicây giáo trên tay, mỗi đòn tấn công đều vô cùng mạnh mẽ, góc độ rất chuẩn. Mỗi khi những người khác đã hoàn thành khóa đào tạo của mình, anh ta vẫn sẽ tập thêm một trăm lần nữa, bởi vì Hoàng tử đã từng nói, “Con chim bay càng chậm, càng phải cố gắng vỗ cánh mới có thể bắt kịp những con chim khác, rồi có một ngày vượt xa, một mình sải cánh bay trước”

Ban đầu, mọi người gia nhập chỉ vì mỗi ngày có thêm hai quả trứng để ăn. Nhưng hiện tại, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh sự khi bản thân mình là một phần của đội dân quân. Mỗi ngày, mọi người lại thay đổi một ít, ngày hôm sau sẽ cố gắng chăm chỉ hơn ngày hơn trước. Van’er tin rằng không chỉ mình cậu có cảm nhận này. Cậu không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào. Có lẽ giống như những gì hoàng tử thường nói – bọn họ là một quân đội có một không hai trong thời đại này.

“Woo – woo” Đột nhiên hai tiếng còi ngắn vang lên, đây là dấu hiệu có chủng lai xuất hiện. Van’er phóng tầm mắt ra xa, bắt gặp một con quái vật với đôi cánh trên lưng và cái đầu của một con sư tử. Giống với con quái vật đã từng xông vào thành trước đây. Lại gặp mày rồi, Van’er suy nghĩ, nhưng lần này bọn tao không giống lúc trước nữa rồi. Ngoại trừ đội súng hỏa mai, bọn họ vẫn còn lá bài chưa lật.

Cậu quay đầu nhìn về phía chính giữa bức tường, cậu thấy một cô gái với mái tóc màu vàng ngắn đang bay lơ lững bên cạnh hoàng tử.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!