Translator: Silent Sleep
***
“Vậy là công việc của chúng ta kết thúc rồi?” Trên quảng trường, Vuốt Mèo dọn dẹp những gì còn thừa lại sau đêm lửa trại tiếc nuối nói, “Tôi không muốn quay lại hầm mỏ làm việc. Nói thật, bây giờ tôi có chút nhớ tháng quỷ ám”
“Tôi cũng không muốn quay lại đối mặt với đống đá đó chút nào” Jop lập tức tán đồng, “Điều quan trọng nhất là tiền lương chênh lệch rất nhiều. Khi tham gia vào đội pháo binh, có thịt mỗi ngày để ăn còn được trả 15 bạc”
“Đừng có nói những câu ngu ngốc đó nữa” Van’er nói trong khi giơ cao ngọn đuốc để chiếu sáng xung quanh, “Hoàng tử cung cấp thực phẩm cho chúng ta để không ai chết đói trong Tháng quỷ. Anh quên mất hai năm trước, hơn một nửa số dân cư ở phố cũ đều bỏ mạng à? Tôi chỉ nói một lần thôi, chưa chắc quân đội sẽ bị giải tán, Hoàng tử lập ra đội pháo binh và tốn rất nhiều tài nguyên để huấn luyện chúng ta, anh có nghĩ ngài ấy là dạng người sẽ làm những chuyện không có mục đích cụ thể không?”
“Nhưng tháng của quỷ đã kết thúc rồi, điện hạ còn cần đội pháo binh làm gì?” Rodney chống cằm trên cây chổi, hỏi.
Pháo được tạo ra không phải dùng để đối phó những con quái vật kia, Van’er nghĩ, nhưng cuối cùng anh ta nói to, “Chúng ta sẽ sớm biết thôi, ngày mai sẽ có đáp án” cậu ngáp một cái rồi không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Đủ rồi, mau dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi thôi”Sáng hôm sau, các đội được tập hợp lại và tuyên bố trước đó của Van’er đã được xác nhận.
Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Thiết Phủ đi đến trước đội xếp hàng và nói lớn, “ Chúng ta đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ – đó là bảo vệ Trấn Biên Lãnh chống lại lũ quái vật. Ba tháng và sáu ngày chiến đấu, vất vả của mọi người, hoàng tử đều đã nhìn thấy! Bởi vì điều này, lực lượng dân quân sẽ được thăng cấp thành đội quân chính quy của hoàng tử, nhưng trong trường hợp có người không muốn chiến đấu nữa, có thể rời đi ngay bây giờ. Người đó sẽ được nhận tất cả số tiền chưa được lĩnh và nhận thêm hai mươi lăm đồng bạc hoàng gia” Thiết Phủ dừng một chút để suy nghĩ rồi nói tiếp, “Xem như lương hưu”
Ba trăm binh lính đứng yên bất động, đột nhiên Vuốt Mèo giơ tay lên, “Báo cáo!”
Đây cũng là một trong những quy tắc mà Hoàng tử đặt ra trong quá trình đào tạo, không ai được phép nói thầm với nhau nếu họ muốn nói điều gì đó mà họ phải hét lên.
Thiết Phủ gật đầu, “Nói đi”
“Anh có ý gì khi nói đội dân quân được thăng cấp thành quân đội chính quy, chúng tôi sẽ trở thành hiệp sĩ sao?”
Van’er rất muốn bật cười, nhưng cậu nhanh chóng giả vờ nghiêm túc.
Trở thành Hiệp sĩ? Điều đó có nghĩa là trở thành một phần của tầng lớp quý tộc, không chỉ có tài sản mà còn được phân cho lãnh thổ của riêng. Hỏi câu hỏi ngu ngốc này chẳng khác nào đang tự làm xấu mặt đội pháo binh cả.
“Không”, Thiết Phủ trả lời và bắt đầu kiên nhẫn giải thích, rõ ràng với anh ấy cũng từng có thắc mắc tương tự với hoàng tử, “Đội quân chính quy là một lực lượng chiến đấu chuyên nghiệp, chỉ được thành lập để bảo vệ hoàng tử và lãnh thổ của ngài ấy. Nói cách khác, khi các thợ mỏ làm việc trong mỏ, chúng ta sẽ phải huấn luyện, khi nông dân thu hoạch lúa mì của họ, chúng ta vẫn phải huấn luyện. Và khi các thương nhân đến trao đổi buôn bán hàng hóa, chúng ta lại phải huấn luyện. Mục đích của các khóa huấn luyện là để giành chiến thắng trong tất cả các trận chiến trong tương lai, giống như những gì ta đã làm với các con ác quỷ trong Tháng của quỷ.”
“Vậy thì quân đội chính quy khác gì với đội dân quân?”
“Tập luyện thường xuyên hơn, phương pháp đào tạo chặt chẽ hơn và phần thưởng lớn hơn.”
“Báo cáo!” Nghe thấy điều này Rodney lập tức đứng lên không đợi Thiết Phủ cho phép đã hỏi, “Phần thưởng lớn hơn có nghĩa là gì?”
Van’er thở dài, tại sao đồng đội của cậu lại bốc đồng như vậy? Nhưng trong thâm tâm, cậu cũng muốn biết câu trả lời.
“Đội quân chính quy sẽ có cơ cấu thăng chức, những người có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hoặc có thực lực vượt trội, sẽ được thăng chức” Thiết Phủ nói, “Ví dụ, mọi người có thể thăng lên chức vụ của tôi”
Đây là những gì hoàng tử nói sao… Van’er tự hỏi, sao nghe có vẻ giống như ngài ấy đang xúi giục mọi người lật đổ chỉ huy vậy? Cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, dường như không ai nhận ra vấn đề này, thay vào đó, họ vẫn lắng nghe đầy chăm chú.
“Những người có chức vụ càng cao, không chỉ tiền lương tăng lên, còn có thể có… lãnh thổ riêng của mình”
Lời này khiến đám đông bùng nổ, chính Van’er cũng thấy tai mình ong ong. Nếu họ có được lãnh thổ của riêng mình, thì có khác gì quyền lợi của kị sĩ đâu?
“Nhưng phải nhớ kĩ, một khi đã trở thành binh lính của quân đội chính quy, những luật lệ phải tuân theo cũng sẽ hoàn toàn nghiêm khắc hơn so với đội dân quân. Chẳng hạn như không hoàn thành nhiệm vụ, lâm trận bỏ chạy, phản bội hay vi phạm kỉ luật, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đây không phải vấn đề như không có trứng ăn, mọi người có thể bị phạt lao động, bắt giam hay thậm chí xử tử. Và tất cả những phần thưởng trước đó đều sẽ bị thu hồi.” Thiết Phủ dừng một chút rồi nói, “Hiện tại muốn bỏ cuộc còn kịp”
Đám đông rơi vào im lặng, Thiết Phủ cũng không dám thở mạnh, nhưng vẫn không có ai bỏ đi cả. Anh không kìm được, nở một nụ cười tươi rói, “Từ hôm nay, tất cả mọi người chính thức gia nhập đội quân chính quy của hoàng tử Roland Wimbledon”
Bản thân Van’er cảm thấy rất khó tin, nếu ba tháng trước cậu ta nghe thấy những hình phạt khủng khiếp này, cậu ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Thăng tiến để làm gì? Được cắt đất cho để làm gì? Giữ mạng sống mới là điều quan trọng nhất. Nhưng bây giờ, cậu không chút ngần ngại, lựa chọn ở lại. So với việc suốt ngày đào mỏ, hay đỉ lang thang trong phố cũ, Van’er cảm thấy mình hợp với nơi này hơn.
“Sức quan sát của cậu rất tốt, tên cậu là gì nhỉ?”
“Van’er hãy tiếp tục cố gắng nhé”
Nghĩ đến câu khích lệ của hoàng tử, Van’er càng xác định mình muốn ở lại, trở thành một binh lính chính quy, chiến đấu và cống hiến cho ngài ấy.
…
Thiết Phủ nhanh chóng công bố bài huấn luyện đầu tiên của hôm nay: Huấn luyện chiến đấu ngoài trời.
Lúc đầu, Van’er cảm thấy rất thất vọng, lại là tập chạy. Họ đã phải chạy trong suốt tháng của quỷ rồi. Mỗi khi ăn sáng xong, nếu thời tiết cho phép, họ phải chạy hai vòng quanh trấn. Chỉ khi trời đổ tuyết lớn, bọn họ mới được nghỉ. Điện hạ từng nói, bài tập này rất tốt để phát triển cơ bắp và xương cốt, để khi mọi người chiến đấu, cơ thể không cứng ngắc đến mức cả giáo cũng không dùng được.
Nhưng khi phải chạy ra khỏi Trấn Biên Lãnh, Van’er lập tức cảm thấy sự khác biệt giữa chương trình huấn luyện mới và cũ.
Tại thời điểm này, tuyết trên cánh đồng vẫn chưa tan hết, ba tháng tuyết rơi không ngừng, đã ngập qua đầu gối của mọi người. Gọi là chạy không đúng, thay vào đó, điều mà họ đang làm giống như đang bò trong tuyết. Cả đội nhanh chóng bị tách thành nhiều nhóm nhỏ, khó khăn tiến lên từng bước một.
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc huấn luyện đặc biệt trong tuyết này chắc chắn là ý tưởng của Hoàng tử. Van’er cảm thấy mình hiểu mục đích của ngài. Lúc này có kiến nghị gì cũng vô ích, tất cả chỉ có thể cố gắng hoàn thành bài huấn luyện này.
Suốt cả một bữa sáng lăn lộn trong tuyết, đến khi trở về, Van’er gần như không thể cảm nhận đôi chân của mình nữa.
Tuyết lọt vào ủng, tan thành nước. Dù đứng dưới ánh mặt trời, mọi người vẫn cảm thấy lạnh, mỗi người đều run lẩy bẩy.Sau những bài tập rèn luyện thể lực ở cường độ cao, cảm giác lạnh lẽo càng thêm nghiêm trọng. Ngay cả Thiết Phủ cũng không có khẩu vị ăn uống. Anh tuyên bố giải tán và hoãn giờ ăn trưa lại ba mươi phút để mọi người có thời gian thay quần áo và hong khô giày.
Lúc hay tin buổi tập buổi chiều bị hủy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng họ không biết rằng Tia Chớp đang âm thầm giám sát toàn bộ hoạt động huấn luyện – đây là bài tập mà Roland giao cho cô bé: Tập điều khiển ma lực để có thể điều chỉnh tốc độ một cách chuẩn xác. Khi cô bé đi báo cáo tình hình lại cho Roland, cô bé đã mệt đến mức nằm nhoài lên ghế.
Hôm nay cô đã phải bay tổng cộng 4 km rồi.
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!