Translator: Silent Sleep
***
Tốc độ chế tạo pháo cũng rất khả quan, khẩu pháo thứ hai đã bắt đầu quá trình cắt gọt chi tiết. Và khẩu pháo thứ ba vẫn trong quá trình kiếm nguyên liệu.
Nếu may mắn, Roland đoán cậu sẽ có bốn khẩu pháo 12 kí vào tháng sau. Sức chiến đấu của cậu không cần phải nghi ngờ. Nhưng làm sao để để vận dụng thật tốt sức mạnh này và giành chiến thắng, đây là vấn đề mà Roland vẫn luôn suy nghĩ.
Trước khi đến đây, cậu chỉ là một người cuồng máy móc. Và cũng giống hầu hết những người khác trong thế giới đó, sự hiểu biết về chiến tranh của cậu chỉ đến từ lịch sử, phim ảnh và trò chơi. Nếu đây là một trận chiến vũ khí lạnh, cậu đã sớm giao lại mọi thứ cho Thiết Phủ và Carter. Nhưng trận chiến này không giống, bởi vì cậu là người am hiểu sâu sắc nhất về vũ khí nóng.
Vì vậy, cậu chỉ có thể dựa vào kiến thức cùng tầm nhìn vượt thời đại của mình để vạch ra kế hoạch cho tương lai.
Để đảm bảo chiến thắng của mình, Roland đã để Tia Chớp đi qua đi lại giữa Trấn Biên Lãnh và thành Trường Ca. Một mặt để quan sát những thứ cần chú ý trên đường, mặt khác là để tính toán chính xác cự li. Roland tin rằng, chiến thắng được xây dựng từ nền tảng thông tin đã được thu thập và tính toán kĩ càng. Dù là kế hoạch được tỉ mỉ lập ra hay kế hoạch lâm thời tự sáng chế, đều không thể tách rời hai điểm này.
Roland dựa theo kích thước lần trước chế tạo pháo, làm ra vài sợi dây thừng khoảng một trăm mét. Khi họ kiểm tra khoảng cách công kích của pháo ở khu phía tây Trấn Biên Lãnh, cậu đã đo được phạm vi tối đa là 1km.Sau đó cậu bảo Tia Chớp bay qua bay lại trong khoảng cách này cho đến khi cô bé có thể khống chế thời gian mỗi lần bay và như nhau.
Khi cô bé đã biết cách phân phối ma lực phù hợp, Roland bắt đầu đo khoảng cách giữa thành Trường ca và Trấn Biên Lãnh.
Lợi dụng bóng mặt trời, cậu tính được khoảng cách giữa hai nơi tầm 55km.
Tất nhiên đây chỉ là khoảng cách tính theo đường thẳng. Nếu họ di chuyển bằng đường bộ, họ sẽ phải đi vòng hai lần để tránh đi vào phạm vi của khu rừng Bất Khả Xâm Phạm. Vì vậy, trong trường hợp Công tước cũng chọn tấn công bằng đường bộ, ông ta sẽ cần ít nhất ba ngày để đến Trấn Biên Lãnh.
Có Tia Chớp canh chừng, Roland luôn nắm bắt được kẻ thù đang ở đâu và định làm gì.
Trong phạm vi hai km về phía tây của Trấn Biên Lãnh, cậu đã cắm nhiều cờ tín hiệu để báo hiệu khoảng cách. Vì vậy, nếu kẻ địch tiến vào khu vực này, đội pháo binh có thể nhanh chóng điều chỉnh góc độ mà không cần phải bắn thử.
Giờ anh lo lắng nếu vị bên thành Trường Ca không phát động chiến tranh.
Đúng lúc đó, âm thanh gõ cửa vang lên.
Nightingale, người suốt ngày nằm trườn trên ghế, miệng nhai cá khô và lập tức biến mất. Roland ho hai cái, nói “Vào đi”
Cánh cửa mở ra, là trợ lý bộ trưởng tài chính Barov bước vào, “ Điện hạ, có một quý tộc từ thành Trường Ca muốn gặp ngài”
“Ai?” Roland lập tức hỏi, “Họ lại gửi sứ giả tới à?”
“Không, lần này không phải sứ giả” Barov lắc đầu, “Là một trong những quý tộc đã rời đi vào Tháng của Quỷ, Nam tước Cornelius, ông ấy đã trở lại.”
Roland cố nhớ lại, Trấn Biên Lãnh lúc trước đúng là có quý tộc. Nhưng họ còn dám quay lại à? Hơn nữa lại lựa lúc gần xuân này, họ không đặt quyền lực hoàng gia vào mắt à? “Tại sao ông ta lại muốn gặp ta?’
“Trong lúc chúng ta xây dựng bức tường thành, nhà của ông ấy đã bị phá hủy” Barov nói, “Nếu ngài không muốn gặp, tôi sẽ bảo ông ấy rời đi”
Roland định đồng ý, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, “Bảo Nam tước đợi ta trong phòng khách”
Cậu có thể thông qua ông ta tạo chút áp lực cho thành Trường Ca, Roland nghĩ.
Khoảng nửa tiếng sau, Roland mới thong thả đi đến phòng khách. Lúc bước vào, cậu thấy một người đàn ông với chiếc bụng căng tròn đang nôn nóng đợi bên trong. Ông ta cứ đi vòng vòng, khối thịt trên người rung động theo từng bước chân. Thấy Hoàng tử cuối cùng đã xuất hiện, Nam tước dừng bước và miễn cưỡng dừng lại khom lưng chào cậu.
“Ngồi đi” Roland đi đến bàn và ngồi vào chỗ của mình. Theo thói quen thông thườn, ngay cả khi không phải giờ ăn tối, cậu cũng sẽ để nhà bếp của mình chuẩn bị một món tráng miệng, nhưng hôm nay cậu thậm chí không cho họ chuẩn bị trà.
“Hoàng tử điện hạ” Cornelius lẩm bẩm, và bắt đầu nói ngay cả trước khi ông ta ngồi, “Sao ngài có thể vì cái bức tường ngu ngốc đó phá hủy nhà tôi? Đó là một ngôi nhà tốt. Từ lan can, đến từng cục gạch, mái hiên, đều dùng nguyên liệu cao cấp, lúc xây dựng căn nhà này, tôi đã tốn một trăm, không một trăm năm mươi đồng vàng hoàng gia!” Ông ta vừa nói vừa hoa tay múa chân.
Một trăm năm mươi đồng vàng, nghe điều này Roland cố hết sức nhịn cười. Nếu cậu vẫn là Hoàng tử lúc trước, có lẽ cậu đã tin ông ta rồi. Nhưng bây giờ… “Ý ông là căn nhà xa nhất ở hướng Tây?”
“Vâng” Cornelius vội vã gật đầu, “Gần với căn nhà của bá tước Simon”
“Tiếc thật, nó chặn đường người của ta” Roland nói, sau đó bổ sung, “Nhưng tòa thị chính đã bồi thường”
“Bao nhiêu…?”
Roland giơ hai ngón tay ra, “Hai mươi đồng vàng hoàng gia”
“Số tiền này ít quá! Hoàng tử…” Corneslius la lên, nước bọt văng khắp nơi. Cuối cùng ông ta bình tĩnh lại, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, “Được rồi, hai mươi thì hai mươi, tôi phải đến đâu để lấy tiền đây?”
“Lấy?” Roland nghi ngờ, “Số tiền ấy đã được chuyển cho chủ nhân của căn nhà”
“Cái gì? Đợi, đợi đã… tôi mới là chủ nhân của căn nhà đó!”
“Không phải ông. Là của Blair, đội tưởng quân đoàn thứ hai”
“Gã ta là ai?” Nam Tước hét to, “Điện hạ, ngài nhầm lẫn rồi. Tôi mới là chủ của căn nhà đó!”
“Nhưng ta không hề thấy ông trong suốt mùa đông” Roland nhíu mày, “Làm sao mà căn nhà đó là của ông được?”
“Tất nhiên tôi sẽ không ở đó, tôi phải đi về thành Trường Ca. Ai lại ở lại cái nơi bị chúa bỏ rơi này có chứ? Chỗ này có khác gì cánh đồng chăn nuôi lương thực cho lũ quỷ đâu?”
“Nghĩa là ông đã chạy trốn, do sợ lũ quái vật. Và ông vẫn dám tự gọi mình là Nam tước?” Roland gằn giọng.
“Tôi… ơ” Nam tước đột nhiên ngẩng người, không biết nên trả lời như thế nào.
“Người đâu” Roland vỗ tay, lập tức có hai cảnh vệ bước vào phòng, kẹp chặt Cornelius.
“Điện hạ, ngài muốn làm gì?”
“Đơn giản thôi, ông có hai lựa chọn” Roland đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Cornelius, “Đầu tiên, ông phải thừa nhận bản thân đã sai, rằng ngôi nhà kia không phải của ông, và ta sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. Lựa chọn thứ hai của ông là thừa nhận rằng trong Tháng quỷ, ông đã phản bội lãnh chúa của mình, chạy trốn khỏi trận chiến mà không có sự cho phép của ta, đáng xấu hổ hơn lại chạy trốn đến thành Trường Ca. Nếu ông chọn lựa chọn này, ta sẽ tống ông vào tù vì tội đào ngũ, đợi ngày treo cổ. Ông chọn cái nào?”
Mồ hôi không ngừng tuôn ra từ trán Corneliu, ông nuốt nước bọt, do dự một lúc rồi run rẩy, “Hoàng tử, tôi sai rồi, đó không phải là nhà của tôi.”
“Ra là hiểu nhầm à” Roland nhún vai, nói với vệ binh, “Tiễn Nam tước ra khỏi lâu đài”
Khi Cornelius đến gần cửa, Hoàng tử lại ngăn lại, “ Phải rồi, khi ngươi lên thuyền trở lại thành Trường Ca, ông giúp ta chuyển lời. Nói với những người kia… những người có vẻ như cũng sẽ hiểu nhầm giống ông, trừ khi họ lựa chọn ý thứ hai, nếu không cũng không cần tốn thời gian đến Trấn Biên Lãnh đâu”
“Vâng, thưa điện hạ” Cornelius cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó rời khỏi phòng. Nhưng khoảnh khắc ông ta quay lại, Roland có thể thấy ông ta đang nghiến răng thật chặt.
Vậy là đủ tạo một tiếng vang trong thành Trường Ca rồi nhỉ?
—
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!