마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 96

Translator: Silent Sleep

***

Diệp Tử thấy những người đang bận rộn xung quanh, cô không tin được mình lại có thể trở về nơi này.

Sau khi vượt qua biên giới của Trấn Biên Lãnh, những tòa nhà gạch một tầng phủ đầy bụi lần lượt xuất hiện trước mặt cô. Dù cô chỉ mới ở trong ngọn núi Bất Khả Xâm Phạm nửa năm thôi nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã xa thế giới này rất lâu rồi.

Tháng của quỷ đã kết thúc, sau mùa đông, người dân của thị trấn do thiếu thức ăn và quần áo nên vô cùng dơ bẩn, gầy ốm , đó là những gì Diệp Tử nhớ khi đi ngang qua thành thố Bạc trong chuyến hành trình về hướng Tây của mình – người chết đói khắp nơi, xác la liệt trên đường. Dù còn sống thì cũng như cương thi, ánh mắt rời rạc, bước đi rệu rã.

Nhưng ở đây, hầu hết những người mà cô nhìn thấy đều tràn đầy sức sống, một số thậm chí còn phơi cá ở lối vào nhà của họ; một số đã trèo lên trên mái nhà để thay thế những viên gạch bị hư hỏng. Những thanh niên trai tráng cầm theo cuốc và búa, vừa nói chuyện vui vẻ, vừa đi về hướng Bắc. Để tránh bị phát hiện, Diệp Tử cố gắng hạ thấp vành nón, né càng xa càng tốt.

Vị trí của lâu đài cũng rất dễ thấy, ngay góc phía tây nam bên cạnh một ngọn đồi. Xung quanh không có cây cối che chắn nên việc lẻn vào lâu đài khá khó khăn. Cô có thể núp trong cây để tạm thời lẩn trốn nhưng nếu di chuyển cả một bụi cây thì hình như hơi…

Đối với các phù thủy, rất khó để người khác không chú ý đến họ. Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Diệp Tử nghĩ rằng thay vì che giấu bản thân, cô cứ công khai đi đến lâu đài.

Nếu Nightingale không nói dối, thì sẽ không có chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Nếu Nightingle lừa cô, lừa tất cả các chị em trong Hiệp Hội, cô đã chuẩn vị để chạy trốn từ tay hai tên cảnh vệ trước cửa.

Nhưng kịch bản xấu nhất chính là Nightingale đã phản bội tất cả mọi người và không có bất kỳ phù thủy nào làm việc cho hoàng tử cả. Nếu là trường hợp đó, rất có khả năng cô sẽ bị giết. Là một phù thủy có chiến đấu hàng đầu, rất ít người có thể trốn thoát nếu Nightingale muốn giết họ, có lẽ cô còn mạnh hơn cả Cara. Nếu họ chiến đấu với nhau, chưa chắc ai sẽ là người chiến thắng.

Diệp Tử đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất. Nếu cô không thể quay lại, Scroll sẽ đảm nhận vị trí đạo sư và dẫn dắt những người chị em còn lại – bất kể điểm đến của họ nằm ở đâu, không biết chừng nào mới kết thúc, không ai biết câu trả lời.

Cô chầm chậm bước lên ngọn đồi, đến gần cổng lâu đài. Và nhanh chóng bị một người cảnh vệ chú ý, anh ta đặt tay lên chuôi kiếm, nói, “ Đây là cung điện của hoàng tử, không phải chỗ cô có thể tủy tiện đến, mau đi đi!” Sau đó anh dừng lại, nói thêm, “Nếu có chuyện qan trọng cần báo cáo, cứ đi theo con đường phía bên trái, đến tòa thị chính, ở đó sẽ có người tiếp đãi cô”

Diệp Tử hít một hơi thật sâu, rồi cô cởi mũ trùm đầu ra. Không ngạc nhiên, cô thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ. Trước khi đối phương kịp phản ứng, cô nói thẳng, “ Tôi là phù thủy.”

Lúc cô nghĩ hai người kia sẽ rút kiếm ra thì họ chỉ nhìn nhau, khuôn mặt không hề tỏ ra ghê tởm hay chán ghét khi nghe thấy hai từ phù thủy, ngược lại có chút tò mò. Một người thậm chí còn hỏi cô, “Cô là phù thủy à? Cô có năng lực gì vậy?”

Nghe thấy câu hỏi của họ, tim Diệp Tử bắt đầu đập nhanh hơn, cô gần như không thể kìm nén được sự phấn khích của mình. Cô cố giữ bình tĩnh, nói “Tôi muốn gặp Nightingale, Anna hoặc là Nana, có được không?”

Trong câu truyện của Nightingale, các phù thủy là những vị khách thường xuyên đến lâu đài. Hoàng tử không hạn chế tự do của họ, cũng dặn dò binh lính để họ tự do ra vào… Nhưng nếu Nightingale lừa họ, những cảnh vệ này chắc chắn sẽ không biết đến những cái tên này.

Một người bảo vệ quay sang đồng đội của mình, nói to, vỗ vai anh ta và nói, “ Anh ở đây với cô ấy, tôi đi vào báo cáo với hoàng tử”

Diệp Tử thấy anh ta biến mất sau cánh cửa, đi về phía sân sau.

Trong khi chờ đợi, cô nghĩ về những gì có thể xảy ra. Lát nữa, Nightingale sẽ chạy ra chào đón cô, hay là những binh lính sẽ xông đến vây quanh cô, hay là cô sẽ bị một con dao xuất hiện từ hư vô đâm vào người?

Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cô muốn tin Nightingale nhưng cô lại sợ mình thất vọng. Nightingale là gián điệp sao? Anna và Nana cũng chỉ là những cái tên do cô ấy bịa ra? Hay…

Thời gian như dừng lại, mỗi lần trái tim cô đập, cô đều cảm thấy đã hơn trăm năm trôi qua. Cô im lặng chờ đợi định mệnh của mình được quyết định.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu cô nghe thấy giọng nói của Nightingale – trong thoáng chốc, cô còn nghĩ mình nghe nhầm.

Một hình bóng quen thuộc xuất hiện sau cánh cổng, bật lên và nhào tới gần Diệp Tử, gần như cùng lúc đó giọng nói của Nightingale vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo cô đã được ôm trong một cái ôm ấm áp.

“Diệp Tử, mừng cô về nhà!”

*

“Đây là đồng phục dự phòng của tôi, cô mặc tạm đi” Nightingale nói, lục tung cả tủ quần áo lên, “Đây là áo choàng, vớ,… à còn áo ngủ và khăn tắm”

“Em gấp cái gì vậy?” Wendy lắc đầu cười, “Chờ điện hạ trở lại, cô ấy sẽ có đủ mọi thứ thôi”

Thấy Nightingale bận rộn vì mình, mắt của Diệp Tử cay cay. Cô cố hít thật sâu, cố gắng không khóc.

Ngay từ đầu, Nightingale chưa bao giờ nói dối họ, thực sự tồn tại một vị hoàng tử đối xử tốt với phù thủy.

“Cô có muốn đi tắm trước không?” Nightingale hỏi và đặt khăn và áo choàng tắm ngay bên cạnh cô. “Lúc này điện hạ đang ngủ trưa, chờ ngài ấy dậy, ngài ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy cô. À, chẳng phải mọi người đi tìm Núi Thánh sao? Những chị em khác sao rồi?”

Khi Nightingale nói câu này, tầm nhìn của Diệp Tử đột nhiên mờ đi, không thể chịu đựng được nữa, cô vòng tay ôm lấy Nightingale, giải phóng nỗi đau bị đè nén từ lâu trong lòng.

Sau khi khóc một lúc, vạt áo trước ngực của Nightingle đã ướt đẫm, Diệp Tử cuối cùng bình tĩnh lại một chút.

Sau đó cô bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra sau khi hai người kia rời đi, kể lại những gì mọi người đã phải gánh chịu. Khi kể đến lúc các chị em cô bị bỏ mạng ở nơi hoang dã, cô cảm thấy Nightingale nắm lấy tay cô, siết chặt.

Khi Diệp Tử kể xong, vẻ mặt của Wendy rất nặng nề, “Chị không bao giờ nghĩ rằng Cara sẽ khiến Hiệp Hội Phù Thủy… 42 chị em giờ chỉ còn bảy người… đây cũng là lỗi của chị, chị đã không tin tưởng Nightingale….”

“Đó không phải lỗi của chị” Nightingale buồn bã, “Không ai có thể đoán mọi chuyện sẽ thành thế này, quan trọng nhất là tương lai” Cô nhìn Diệp Tử “ Cô nói còn sáu chị em sống sót, họ đâu rồi?”

“Bọn họ ở chỗ thung lũng chờ tin tức của tôi. Chúng tôi đã hẹn với nhau. Nếu tôi không quay lại, Scroll sẽ dẫn họ đi, có lẽ là đến biên giới phía nam, có khi lại đến eo biển nào đó…”

“Vậy chúng ta cần nhanh chóng đi đón bọn họ” Nightingale hưng phấn, “ Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Wendy sẽ chăm sóc cho cô”

“Chờ đã, lỡ họ không tin em thì sao? Để Diệp Tử đi với em đi, gọi cả Tia Chớp nữa. Con bé có lẽ đang tập bay đến thành Trường Ca. Đem theo vài con ngựa, để chị em khỏi phải đi bộ về” Wendy cẩn thận dặn dò.

“Nhưng hoàng tử điện hạ … vẫn đang ngủ mà?” Diệp Tử ngẩng ra, “Mọi người không hỏi ý kiến của ngài ấy trước à?”

“Yên tâm đi” Nightingale an ủi, “Nếu điện hạ mà biết tin này, sợ là ngài ấy còn gấp gáp hơn chúng ta ấy chứ”

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!