Translator: Silent Sleep
***
Màn đêm buông xuống, lâu đài của bá tước Elk đèn đuốc sáng choang, Patrov đưa thiệp mời ra, được người hầu dẫn vào trong sảnh chính. Yến hội chúc mừng sinh nhật của cô con gái thứ ba của nhà bá tước, Aurelia, chỉ vừa bắt đầu.
Những người tham gia bữa tiệc đều là quý tộc ở thành Trường Ca, hiển nhiên bá tước Elk rất xem trọng buổi tiệc này. Tấm thảm len dày phủ kín toàn bộ sảnh lớn, người phục vụ đều mặc đồng phục thống chất, áo đen thêu chỉ vàng. Sinh nhật lần thứ mười sáu của tiểu thư Aurelia, cô đã đến tuổi kết hôn.
Tiếng nhạc du dương quẩn quanh, phục vụ luồn lách trong đám đông, đưa rượu cho khác. Thức ăn nóng hổi được để trên những chiếc bàn tròn. Nhân vật chính của bữa tiệc, Aurelia, hôm nay xinh đẹp như chim hoàng yếm, đang đứng cùng một nhóm tiểu thư khác, dường như họ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Đây là phương thức dạ tiệc đang lưu hành trong kinh đô. Những bữa tiệc truyền thống trước đây đều có một chiếc bàn dài đặt giữu sảnh, tất cả khách khứa đều có vị trí của mình, ngồi chờ đầu bếp phục vụ bữa ăn. Sau đó từng dĩa lớn đựng thịt lợn và gà quay sẽ được đưa lên, đi kèm với bánh mì phết bơ. Ngoài ra còn có trứng chiên hai mặt ăn kèm với rau trộn.
Nhưng đối với người từng sống trong kinh đô một khoảng thời gian như Patrov mà nói, buổi tiệc này chỉ bắt chước được phần da lông bên ngoài mà thôi.
Ví dụ như những li rượu để khách sử dụng, đều là những li ngọc lưu ly có màu sắc khác nhau chứ không phải thủy tinh đồng nhất, không bật lên được màu sắc vốn có của rượu. Khăn trải bàn đáng lẽ nên là vải trắng sạch sẽ, chứ không phải chiếc khăn bàn dính đầy dầu mỡ đã qua sử dụng. Cả thức ăn vẫn mang phong cách truyền thống – miếng quá lớn, lại béo ngậy. Petrov lắc đầu, ít ra cũng để đầu bếp cắt thành miếng nhỏ rồi hãy đưa ra chứ
Như thường lệ, Petrov đã lấp đầy bụng trước tại nhà, vì anh không muốn phải vật lộn với tảng thịt lớn kia trong hoàn cảnh này. Anh đại diện cho gia tộc của mình tham gia bữa tiệc này, ăn đến mức mồm mép đầy mỡ quá mất hình tượng. Petrov cũng không muốn trở thành trò hề của những tiểu thư kia.
“Đã lâu không gặp nha” Đột nhiên có người từ phía sau quàng vai anh. “Tôi nghe nói anh được Công Tước đích danh bổ nhiệm làm sứ giả? Trữ lượng khoáng sản ở Trấn Biên Lãnh thế nào? Hẳn là anh cũng thu được không ít thứ tốt nhỉ?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Petrov lập tức nhận ra người này là Rene, con trai thứ hai của bá tước Elk, người luôn muốn trở thành một kị sĩ, thậm chỉ đến lãnh thổ của mình cũng không thèm để ý, một thằng ngốc ngu chính hiệu. Rene là một người bạn không tồi, nhưng Petrov vẫn không muốn nói về những gì anh đã gặp phải khi ở Trấn Biên Lãnh. Vì vậy, anh chyển chủ đề, “Chẳng phải bây giờ anh nên ở núi Gió Lạnh sao? Hay là nói, ngồi run rẩy trong quán rượu nào đó”
“Chết tiệt” Rene đẩy Petrov một phát, “Cái miệng của anh không thể nói những lời dễ nghe à? Lần này tôi còn không đến được thành Tân Thánh. Trước ngày khởi hành, tôi bị cảm lạnh, phải nằm trên giường cả tuần”
“Quả thật lần này anh có tiến bộ rồi, ít nhất giảm bớt không ít phiền phức cho người khác”
“Lần này anh sai rồi” Rene đột nhiên nói, thần bí cười, “ Nếu lần này tôi không nằm trên giường do cảm lạnh, sợ rằng đã vĩnh viễn nằm lại tường thành lạnh như băng của thành Tân Thánh rồi”
“Anh có ý gì?” Petrov nhướn mày.
“Tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi” Rene ghé sát tai của Petrov, thầm thì, “Thành Tân Thánh gần như sụp đổ, lũ quái vật thậm chí đã xông vào trong thành. Nếu không phải Nhà Thờ kịp lúc cử ra đội quân mạnh nhất, cả thành phố đã bị quái vật chiếm giữ. Nhưng trong cuộc chiến, quân đội của cả bốn vương quốc đã chịu tổn thất nặng nề, chỉ một vài binh sĩ thủ tại núi Gió Lạnh là còn sống sót. Chỉ trong một tháng, rất nhiều người phụ nữ đã trở thành góa phụ…” Anh ta nháy mắt một cái, sau đó duỗi hai ngón tay ra, “Mỗi người được phát cho hai bạc coi như đền bù. Này, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi cũng không có làm gì sai”
“Anh xác định tin tức này là sự thật? Đội cảnh vệ bên kia thì sao?”
“Tất nhiên, tôi tận mắt chứng kiến, khi nhận được tin báo, Công tước liền đổ bệnh.” Rene nhún vai, “ Về phần đội cảnh vệ, … còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể từ từ tuyển thêm người. Bây giờ phía Bắc đang vô cùng cần chiến sĩ với kinh nghiệm phong phú, nếu không phải tôi bị gọi về, tôi đã có thể trở thành đội trưởng đội kị binh rồi”
Đây căn bản không phải trọng điểm, Petrov thầm nghĩ, quân đội của dãy núi Gió Lạnh vừa để phòng thủ nơi này đồng thời cũng là lực lượng chống lại sự xâm phạm của Đoàn Thẩm Phán Quân của Nhà Thờ . Bây giờ, tất cả các tướng lĩnh và binh lính đều đã bỏ mình tại Hermes. Đây chắc chắn là một hồi âm mưu. Nếu như vậy, hiện giờ phía Bắc của Tro Thành giống như một người phụ nữ bị cởi sạch không hề có sức kháng cự, “Thẩm Phán Quân Đoàn tổn thất thế nào?”
“ Không tốt hơn bao nhiêu, ngẫm lại một chút đều biết, bọn họ luôn là những người xông pha đầu chiến tuyến. Nếu bọn họ không xông lên, quân đội của bốn nước còn lại cũng sẽ không động đậy” Rene khinh thường nhếch mép, “ Đám kị sĩ kia đều như vậy, luôn treo mấy thứ như công danh bên miệng, khi thật sự đối mặt với kẻ địch, đều thích lùi lại phía sau”
“Ví dụ như vị đứng trước mắt tôi đây?” Petrov trêu chọc, có lẽ anh nghĩ quá nhiều rồi. Dù Nhà Thờ có muốn khai chiến ở miền Bắc hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thành Trường Ca. Người phải đau đầu, là vị vua mới vừa đăng cơ kia.
“Tiếc là cho đến giờ vẫn chưa ai chấp nhận lòng trung thành của tôi, có lẽ không ai đủ tư cách” Rene dừng một chút sau đó nhìn về phía cửa lớn. “Người của gia tộc Wolf Brach đến, tôi đi chào hỏi bọn họ một chút, quay lại ngay”
“Đi đi, khỏi cần quay lại”
“À đúng rồi” Rene đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, “Anh có chú ý trong thư mời có kèm theo một chiếc khăn tay không?”
“Là anh cho vào à?” Petrov hỏi
“Nếu là tôi, thứ anh nhận được là đôi vớ thối hai ngày không giặt rồi” Rene khoát tay, “Là ý của em gái tôi đấy. dù tuổi của hai người có chút chênh lệch, nhưng chỉ cần anh có ý, thì đừng chần chờ nữa, anh bạn à, anh cũng đã hai mươi hai tuổi rồi đấy”
Petrov liếc hắn một cái, nhưng đối phương làm như không thấy, huýt sáo bỏ đi.
Sau khi lấy một ly rượu từ một người phục vụ, Petrov đi một mình đến góc, lặng lẽ quan sát cảnh tượng sôi động. Anh thấy Aurelia vẫn đang trò chuyện sôi nổi với bạn bè. Đúng lúc đó, cô gái đột nhiên lén nhìn anh, tầm mắt giao nhau trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Ngay lập tức Aurelia liếc đi chỗ khác, hai má đỏ ngượng ngùng đỏ bừng.
Petrov lịch sự mỉm cười. Trong mắt anh, đối phương vẫn chỉ là một cô bé thôi.
Đột nhiên, âm thanh gay gắt vang lên, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.
“Cái gì! Tên đó thật sự dám nói như vậy?”
“Đúng vậy. Tên hèn nhát Cornelius, đến rắm cũng không dám đánh, lại còn mặt mũi quay về” Người kia lớn giọng nói, “Thật là làm xấu mặt thành Trường Ca”
Petrov biết người này, hình như gọi là Simon Elliot, người của gia tộc Wolf Branch, phu nhân của anh ta nổi danh xinh đẹp. Petrov cũng từng thấy qua, là một đại mỹ nhân quyến rũ động lòng người.
“Có vẻ như anh có cách để giải quyết vấn đề” Có người cười nhạo.
“Một mình tôi đương nhiên không thể, nhưng nếu để cho Công tước biết đến chuyện hoang đường này, Roland Wimbledon chắc chắn sẽ không dám phách lối như vậy nữa!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Petrov giật mình, nhất thời nổi lên hứng thú.
*Honeysuckle: Cây kim ngân
Elk: Con nai
—
Chap tiếp theo sẽ có trong ngày nha.