Translator: Silent Sleep
***
Tháng của Quỷ đã qua được hai tuần, lượng tuyết còn lại đã tan thành nước, đổ vào sông Huyết Hồng.
Khung cảnh trắng xóa dần dần biến mất, cây cối bắt đầu mọc lại bình thường, màu xanh tươi mắt bắt đầu trở lại.
Anna đã dọn sạch cây và tuyết ở khu đất phía Đông nên Roland đã biến nó thành sân luyện tập cho quân đoàn thứ nhất.
Tại sân tập, Carter cầm một khẩu súng, cẩn thận kiểm tra lưỡi lê đã được lắp đặt an toàn hay chưa.
Đây là phát minh mới nhất của Hoàng tử, nhưng so với chiếc máy tự động vận hành và bột tuyết cải tiến thành thuốc súng, sản phần lần này có vẻ hơi đơn giản. Khoảnh khắc anh ta được cầm thứ vũ khí này trong tay, Carter nhanh chóng nhận ra rằng thứ này không phải một loại vũ khí hợp cách.
Nói trắng ra, đây chỉ là một mẫu sắt hình tam giác được màu nhọn, chính giữa có rãnh giữ hai cặp nhỏ hai bên hướng xuống dưới. Nhưng dù lưỡi đao này có sắt cỡ nào thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó quá ngắn, chỉ cần bị uống cong nhẹ, nó cũng có thể bị gãy. Phía trước gần như không dư ra chút nào, phía sau cũng chỉ dài vỏn vẹn một ngón tay cái. Đừng nói là chém giết kẻ địch, Carer đang nghi ngờ thứ này thậm chí không thể làm đứt áo của đối phương hay không.
Thứ vũ khí này chỉ có một công dụng duy nhất, đó là đâm. Mà muốn sử dụng thứ này tương đương với việc phải cầm theo súng. So với việc này, thà cầm luôn một cây dao găm ngắn nghe có vẻ tiện lợn hơn nhiều.
Lãng phí một đống gang để tạo ra thứ vũ khí vô dụng thế này, dưới con mắt của một kị sĩ tiêu chuẩn, thứ này liền trở thành vũ khí không hợp cách. Nếu trong lãnh địa của anh có thợ rèn dám làm ra loại vũ khí này, Carter chắc chắn sẽ trói tên đó lại, hung hăng đánh hắn một trận nên thân.
Nhưng dù đây chỉ là một thứ phế phẩm, Carter vẫn phải công nhận rằng bản thiết kế của hoàng tử rất tỉ mỉ và độc đáo. Ví dụ như phần ống rãnh nối súng và lưỡi lê. Một cái rãnh khoét ra hai đầu vuông, chỉ cần lắp lưỡi lê vào đúng vị trí, xoay nửa vòng thì lưỡi lê đã được lắp cố định vào súng. Loại cơ quan này cũng không yêu cầu rãnh và chốt phải khớp với nhau một cách hoàn hảo. Nếu mối nối bị lỏng, có thể chèn thêm một ít giấy vào phẩn hở ra để nó khít lại rồi sau đó sử dụng bình thường. Nếu không có giấy thì cũng có thể sử dụng lá cây thay thế.
“Lắp lưỡi lê vào súng”
Nghe thấy hiệu lệnh, đội súng săn rút lưỡi lê được phát trước đó ra khỏi túi, lắp lên nòng súng – bây giờ mới chỉ sản xuất ra bốn mươi lưỡi lê và túi đi kèm nên những ai chưa có vũ khí mới chỉ có thể nhặt đại một nhánh gỗ nào đó cài tạm vào.
Cả đội đã tập qua động tác này cả buổi sáng nên gần như tất cả mọi người đều thành công lắp lưỡi lê vào sau vài lần thử. Theo những gì hoàng tử nói, lưỡi lê này xem như là kế sách cuối cùng. Nếu không phải không có sự lựa chọn nào khác, Roland không muốn người của mình xông đến đánh cận chiến với kẻ thù. Carter lại không tán đồng suy nghĩ này, nếu bọn họ không tự mình đâm vũ khí vào người kẻ thù, họ sẽ chỉ mãi là một lũ trẻ to xác mà thôi. Chỉ có chân chính đổ máu, mới khiến một đám thợ mỏ và thợ săn lột xác thành chiến binh thực thụ.
Thiết Phủ cũng đứng trong hàng ngũ huấn luyện. Tuy anh ta tự nhận mình là một thợ săn nhưng theo những gì mình quan sát được, Carter cảm thấy người này chắc chắn từng được huấn luyện đặc biệt. Sức chiến đấu của anh ta không hề thua kém so với kị sĩ.
Khi Hoàng tử yêu cầu Carter dạy cho mọi người cách sử dụng món vũ khí này, Carter hơi chột dạ. Cái thứ gọi là lưỡi lê này, từ trước đến giờ anh chưa từng gặp qua, anh sợ lỡ như mình không biết sử dụng thứ này thì sao.
Nhưng sau khi nhìn thấy sản phẩm được làm ra, Carter lại cảm thấy tự tin tràn đầy. Lưỡi lê này vòng đi quẩn lại cũng chỉ là một hình thái ngắn hơn của giáo mác. Hơn nữa bởi vì hình dạng đặc thù của mình, nó còn dễ sử dụng hơn nhiều so với giáo dài bình thường.
Nhưng vì hình dạng của nó quá độc đáo, nên phương pháp huấn luyện cũng khác biệt. Họ không cần học cách đứng, nâng, đỡ đòn hay động tác quét. Nội dung duy nhất cần luyện tập và động tác đâm thẳng. Kị sĩ trưởng để mọi người xếp thành một hàng thẳng rồi sau đó bắt đầu dạy bọn họ động tác đâm thích hợp nhất – bước chân này lên trước chân kia, cong đầu gối, hạ thấp trọng tâm, sau đó dùng hết sức đẩy mạnh cánh tay mạnh về phía trước.
Loại huấn luyện lặp đi lặp lại này vô cùng nhàm chán. Nhưng thái độ cẩn thận hoàn thành từng động tác của mọi người khiến Carter vô cùng tán thưởng. Trước mùa đông năm ngoái, bọn họ vẫn chỉ là một đám dân đen yếu đuối, lười biếng, vậy mà hiện tại, bọn họ đã bắt đầu thay đổi, trở thành những binh lính hợp chuẩn. Mỗi khi Carter đưa ra mệnh lệnh nào, bọn họ đều lập tức làm theo. Và Carter phải thừa nhận rằng bọn họ nỗ lực hơn nhiều so với bất kì đội ngũ nào mà anh ta đã huấn luyện trước đó. Tất nhiên nếu Carter có một thanh kiếm, hay theo cách nói của Hoàng tử là ‘vũ khí lạnh’, anh ta vẫn có thể hạ gục bất kì ai trong số họ trong vòng ba chiêu. Nhưng từ phương diện khác mà nói, sự tiến bộ của bọn họ thực sự khiến anh mở rộng tầm mắt.
Luyện tập khoảng một tiếng, Carter để đội súng kíp ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát. Lúc này Hoàng tử cũng đến sân tập, còn đem theo một cô gái mang áo choàng. Roland đã sớm báo với Carter buổi tập hôm nay sẽ có sự tham dự của một phù thủy nên anh không hề ngạc nhiên chút nào.
Nhưng mà, cô phù thủy này cũng cao thật, không hề thua kém so với hoàng tử đứng ngay bên cạnh. Nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn rất xinh đẹp. Carter nghĩ, rồi để mọi người đứng lên chào tứ hoàng tử.
“Điện hạ!” Tất cả binh lính đồng loạt hô to, giơ cao tay để lên trán.
“Mọi người cực khổ rồi” Roland gật đầu, sau đó tìm Carter để nói chuyện riêng. Đột nhiên một gả cao to chạy ra khỏi đội, lao về phía hoàng tử. Carter lập tức cau mày, tay đặt lên chuôi kiếm, nhanh nhóng tiến lên một bước che trước mặt Roland. Nightingale thậm chí còn phản ứng nhanh hơn, cánh tay nhanh chóng tóm chặt bàn tay Roland, chỉ cần có biến cố xảy ra, cô có thể kéo Roland vào thế giới sương mù ngay lập tức.
Sau đó mọi người lại phát hiện tên to con lao ra khỏi hàng là Thiết Phủ.
Hơn nữa anh ta không hề đến gần Hoàng tử, mà là vị phù thủy chưa rõ danh tính bên cạnh cậu, sau đó đột ngột quỳ xuống, không nói chính xác hơn là cả người anh ta đều dán trên mặt đất như đang bái lạy. Anh ta cuối đầu thật sâu, “Tộc trưởng đại nhân!”
Huấn luyện sau đó của đội súng kíp phải hủy bỏ.
*
“Nói một chút đi, chuyện này là thế nào?”
Khi quay về cung điện, Carter, Âm Vang và Thiết Phủ đứng cạnh nhau, Roland ngồi ở ghế chủ vị, hơi bất mãn nói.
Kỉ luật, phải luôn duy trì tính kỉ luật! Đây là quy tắc quanh trọng nhất của quân nhân! Đừng nói là thấy tộc trưởng, kể cả quốc vương hay chúa đến đây cũng không được phép tự tiện bước ra khỏi hàng. Nếu thực sự có chuyện gấp, trước tiên cần phải báo cáo lên.
Từ trước đến đây Roland luôn đánh giá Thiết Phủ rất cao, nhưng hàng động hôm nay của anh ta khiến cậu không nhịn được thở dài. Suy cho cùng, nhận thức của Thiết Phủ kém xa tài năng của anh ta, anh ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết tầm quan trọng của việc tuân theo kỉ cương.
“Điện hạ” Thiết Phủ gấp gáp lên tiếng, vừa mở miệng chân không tự chủ liền muốn quỳ xuống. Nhưng được nửa chừng lại bị Roland quát cho một trận.
“Đứng cho đàng hoàng rồi hãy nói!”
“Tuân lệnh!” Thiết Phủ khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bắt đầu nói, “Tôi lớn lên ở Thành Cát Sắt, khi đó Trăng Bạc đại nhân la tộc trưởng của tộc Osha, cũng là chủ của tôi”
“Không, tôi không phải tộc trưởng…” Âm Vang lập tức phủ nhận.
“Là ngài” Thiết Phủ phản bác, “ Cả cha và anh trai của ngài đều đã chết, dựa theo quy tắc trong tộc, ngài sẽ trở thành tộc trưởng kế nhiệm của tộc Osha. Khi tôi nghe tin ngài bị bán đến Cảng Nước Trong, tôi đã lập tức đi đến đó nhưng lại không tìm thấy ngài. Tôi còn tưởng… ngài đã chết”
“Nhưng tôi-”
Roland ngắt lời Âm Vang, “Từng người một, trước tiên hãy để Thiết Phủ nói cho xong trước đã”
“Tuân lệnh, điện hạ”…
Câu chuyện này cũng không quá phức tạp, Roland nghe một lúc đã đoán được đại khái. Âm Vang vốn là thành viên của bộ tộc Osha ở thành Cát Sắt. Trước đây cô ấy tên là Trăng Bạc, và cha của cô ấy là thủ lĩnh của cả tộc.
Cuộc sống của người dân ở Nước Cát cũng không dễ dàng. Tài nguyên ở thành Cát Sắt có hạn nên cứ mỗi năm, các bộ tộc lại phải tham gia một cuộc thánh chiến. Sáu tộc chiến thắng sẽ được lưu lại trong thành, những tộc thua cuộc chỉ có thể lưu lạc ở bên ngoài, tụ tập ở Biển Xanh. Nhưng điều kiện ở nơi đó vô cùng nguy hiểm, nguồn nước tuy không thiếu nhưng những con quái vật và bão cát luôn lăm le đe dọa tính mạng của mọi người. Vì vậy mỗi lần cuộc Thánh Chiến nổ ra, mỗi tộc gần như đều liều mạng để chiến thắng.