Translator: Silent Sleep
***
Thế nhưng, trong cuộc giao đấu, tộc Tribian đã sử dụng mưu kế vô cùng âm hiểm, tộc Osha không chỉ thua cuộc mà còn gặp phải tình trạng tộc trưởng thiệt mạng, cả tộc bị đày đến Mũi Vô Tận. Mà con gái cưng của cựu tộc trưởng, Ngân Nguyệt, cũng chính là Âm Vang, vì ngoại hình nổi bật của mình mà bị một thương gia bán đến Cảng Nước Trong làm nô lệ.
Mà thân phận của Thiết Phủ lại là một đứa con lai, dù lớn lên ở Nước Cát nhưng cũng không chân chính là người của tộc Osha, nên không bị phán lưu đày. Trái lại vì anh ta có năng lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ nên được các bộ tộc khác để mắt, tìm đủ cách lôi kéo anh ta về phe của mình. Nhưng Thiết Phủ luôn ghi tạc trong lòng ân dưỡng dục nhiều năm của cựu tộc trưởng, lại một lòng muốn đi tìm Âm Vang nên đã dứt khoát từ chối tất cả lời mời chào của những bộ tộc khác. Cuộc hành trình không thể thiếu những nguy hiểm, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng đến được Cảng Nước Trong. Nhưng khi anh ta đến nơi, Âm Vang đã sớm bị bán cho đức vua của Tro Thành.
Sau đó thì Âm Vang được một phù thủy cứu giúp, trở thành một thành viên của Hiệp Hội Phù Thủy; Thiết Phủ tìm không thấy cô, nản lòng thoái chí lui về biên giới phía Tây của Tro Thành. Đến tận hôm nay, cả hai mới có dịp tương phùng ở Trấn Biên Lãnh.
“Vậy anh tính toán tiếp theo sẽ làm gì?” Roland cân nhắc một chút rồi hỏi, “Cùng Âm Vang quay về phía Nam và gầy dựng lại bộ tộc Osha?”
“Không thưa điện hạ!” Thiết Phủ không hề do dự quỳ một gối xuống, “Tôi đã từng tuyên thệ trước mặt ba vị thánh, cả quãng đời còn lại chỉ trung thành với mình ngài… chỉ là lúc đó… khi gặp lại Ngân Nguyệt đại nhân lần nữa quá mức kích động, tôi không thể điều khiển được tâm tình của mình, xin ngài nghiêm phạt!”“Còn cô?” Hoàng tử quay đầu sang nhìn Âm Vang, “Cô có muốn báo thù cho tộc nhân của mình không?”
Âm Vang nghe thế cũng quỳ xuống, “Khi tôi vừa thức tỉnh, trở thành một phù thủy, cũng đã từng có suy nghĩ này, nhưng hiện tại thì không hề” Cô cắn môi một cái, yếu ớt nói, “Xin ngài hãy để tôi ở lại đây… Tôi đã không còn nơi nào để đi nữa rồi”
“Ta hiểu rồi, mau đứng lên đi” Roland nói, “Hai người không cần bày ra bộ dáng sợ sệt như vậy, đừng lo, ta sẽ không phạt hai người” Cậu dừng lại một chút rồi sau đó nặng nề nói, “Thật ra, giúp hai người báo thù cũng không phải không thể”
“Cái gì?” Thiết Phủ trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tai của mình. Âm Vang lại không có phản ứng gì, xem ra cô nàng thực sự không còn chút hi vọng gì về việc quay lại thành Cát Sắt.
“Tất nhiên, chỉ là bây giờ không phải thời điểm thích hợp” Roland khoát tay. Quyết định này không phải là do nhiệt huyết nhất thời sôi trào mà đưa ra. Trong mô ta của Thiết Phủ về vùng đất phía Nam kia, Roland phát hiện vài thứ khá thú vị – khí hậu ở đây vô cùng khô nóng, hoàn cảnh vô cùng cực đoan. Đặc biệt là ngọn lửa màu cam phun trào từ lòng đất, cháy hơn chục năm vẫn không tắt. Ngọn lửa màu cam xuất hiện trên một cái hố lớn. Ở tận cùng của cái hố đó, có người nói rằng có thể nhìn thấy một dòng sông đen ngòm của ác quỷ, chảy dài vô tận.
Ngọn lửa màu cam, dòng sông đen ngòm, hai thứ này khiến Roland nghĩ đến một thứ – dầu mỏ. Hơn nữa là một mạch dầu lộ thiên! Không ai có thể phủ định sự quan trọng của thứ chất lỏng màu đen này đối với nền công nghiệp hiện đại. Nguyên nhân dẫn đến những cuộc chiến tranh thế giới, phân nửa đều vì nó. Giá dầu tăng giảm có thể ảnh hướng đến sự hưng thịnh hay suy tàn của một quốc gia, thậm chí có thể thay đổi bố cục của cả thế giới. Nếu có thể mượn tay tộc Osha để nhúng tay vào tình hình của biên giới phía nam, nói không chừng cậu có thể nắm trong tay một nguồn cung cấp dầu mỏ ổn định.
Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để Roland suy nghĩ đến vấn đề đó, việc của miền cực nam hoàn toàn nằm ngoài phạm vi điều khiển của cậu. Không còn cách nào tốt hơn, cậu đành phải diễn lại tiết mục ‘từ xưa đến nay’
“Khi ta đã nắm trong tay đế vị, ta chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho hai người” Roland đi đến trước mặt Thiết Phủ vẫn đang quỳ gối, “Nhưng hôm nay anh đã vi phạm kỉ luật của quân đoàn. Hình phạt sẽ là hai ngày cấm túc, trong hai ngày này, cẩn thận suy ngẫm về việc làm sai trái của mình đi”
“Tuân lệnh điện hạ” Thiết Phủ hưng phấn trả lời.
“Vậy thì tiếp tục huấn luyện” Roland nói với Carter, “Phần còn lại do anh phụ trách”
*
Brian tưởng buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc rồi nhưng tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi chờ trên sân tập, không ai dám tự ý rời khỏi vị trí của mình.
Bởi vì khi Carter rời đi cùng Hoàng tử, đã để lại mệnh lệnh là nghỉ ngơi tại chỗ chứ không phải giải tán.
Giờ anh ta nên làm gì đây nhỉ, chẳng lẽ phải đợi đến phiên tuần, thật là nhàm chán.
“Kị sĩ đại nhân, ngài đoán xem đội trưởng Thiết Phủ có quay về không?” Cây Đinh, một người lính cùng tổ với Brian hỏi, “Ban nãy đội trưởng đột ngột đứng lên khiến tôi giật cả mình”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là đại nhân” Brian lên tiếng chỉnh lại, “Trong Quân đoàn thứ nhất, anh phải gọi tôi là nhóm trưởng” Sau khi được Hoàng tử phong cho chức vị kị sĩ, địa vị trong quân đội của anh ta cũng tăng lên mấy bậc. Thậm chí dẫn đến tình trạng người khác không dám nói chuyện với anh, chỉ trừ Cây Đinh – một chàng trai với vóc người nhỏ bé, trước đây là một thợ mỏ, sau đó gia nhập vào quân đội. Cậu ta là người duy nhất thường xuyên trò chuyện với anh. Theo những gì Cây Đinh nói, đừng nói chỉ là một kị sĩ, dù là hoàng tử điện hạ, cậu ta cũng có thể gần gũi nói chuyện.
“Loại sự tình này… chắc điện hạ sẽ không phạt anh ta quá nặng đâu” Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng của Brian cũng không dám xác định. Anh ta chứng kiến một gả dân thường vô tình chặn đường xe ngựa của vị lãnh chúa cũ, sau đó bị cảnh vệ đâm chết, thật là một thảm kịch.
Dù Thiết Phủ là người đến từ nơi khác, nhưng việc anh ta quỳ gối trước một người phụ nữ khác trong khi điện hạ đứng ngay bên cạnh, thậm chí còn gọi cô ta là ‘tộc trưởng đại nhân’, quả thực là đại nghịch bất đạo*.
*Đại nghịch bất đạo: phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng như phản bội, giết hại bậc trưởng bối, người có ơn, chủ nhân,… hoặc có những hành động khác đi ngược với lễ giáo.
“Tôi cũng cho là thế” Cây Đinh gật đầu, “Trước đây tôi từng trò chuyện cùng điện hạ, ngài ấy không giống với lũ quý tộc kia, à thì…” Cậu gãi đầu, như đang cố tìm ra từ thích hợp để mô tả, “Nhìn qua thì không có gì khác biệt nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau”
Thật ra Brian cũng không hi vọng Thiết Phủ bị nghiêm phạt. Hơn một tháng ngày đêm luyện tập cùng nhau, anh thật sự nể phục con người này . Anh ta đã dạy mọi người cách dựng lều ở ngoài trời, tỉ mỉ chỉ dẫn bọn họ những kĩ thuật trí mạng khi chiến đấu. Trong mắt của cậu, so với Carter, Thiết Phủ càng xứng đảng trở thành người chỉ huy của quân đoàn thứ nhất.
“Họ quay lại rồi kìa!” Cây Đinh vỗ lên tay Brian, “Nhưng tôi không thấy Thiết Phủ đâu cả”
Giờ không phải lúc để suy nghĩ lung tung, Carter đã ra hiệu cho bọn họ xếp hàng ngay ngắn lại. Khi mọi người đều đã sẵn sàng, Hoàng tử bước lên và bắt đầu nói, “ Người phụ nữ đứng cạnh tôi là một phù thủy mới, cô ấy tên là Âm Vang. Cô ấy và Thiết Phủ là người quen, đã bị tách ra nhiều năm… Nhưng theo quy định, Thiết Phủ vẫn bị phạt cấm túc vì tội làm rối loạn đội hình và vi phạm kỉ luật quân đội. Bây giờ ta sẽ nhắc lại một lần nữa, tất cả những người đứng ở đây đều là quân lính của một quân đội chính quy và việc chấp hành kỉ luật là điều quan trọng nhất đối với một quân nhân, tất cả phải luôn tuân theo mệnh lệnh và duy trì kỉ luật! Có hiểu không?”
“Tuân lệnh, hoàng tử điện hạ!” Brian và những người khác đồng thanh hô to. Khi anh ta nghe thấy Thiết Phủ chỉ bị cấm túc vài ngày thì tâm trạng lo lắng của anh ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cây Đinh đứng bênh cạnh len lén bày ra một bộ mặt quỷ với anh.
“Tiếp sau đây, ta sẽ sử dụng khả năng của cô ấy để mô phỏng nhiều loại âm hanh, bao gồm một số loại nhạc cụ quen thuộc như tiếng kèn lệnh và tiếng trống. Cô ấy sẽ chơi một bài hát diễu hành, chỉ huy mọi người! Tất cả phải di chuyển theo tiếng trống, luôn giữ nhịp điệu đều nhau, canh đội hình thẳng hàng.” Hoàng tử hơi dừng lại một chút, “ Trên chiến trường, Âm Vang sẽ luôn đứng sau lưng các ngươi. Cô ấy là biểu tượng của quân đoàn thứ nhất, và toàn quân có trách nhiệm phải bảo vệ cô ấy dù phải hi sinh chính bản thân! Ta đã nói xong, bây giờ toàn quân chuẩn bị sẵn sàng, bước vào giai đoạn huấn luyện tiếp theo.”
Bài ca diễu hành là cái gì? Brian vô cùng bối rối, là mấy khúc nhạc thường được chơi trong những quán rượu sao? Cái loại nhạc ẻo lả đó sao có thể dùng để chỉ huy cả một quân đội?
Nhưng khi nghe thấy giai điệu mới lạ phát ra từ miệng Âm Vang, anh ta hoàn toàn ngỡ ngàng. Nhưng cũng gần như ngay lập tức hiểu được ẩn ý của Hoàng tử – nhịp trống đi thẳng vào tai, dồn dập như dịp tim đập, khiến cho anh ta không tự chủ được nhịp chân theo, dồng thời còn khơi dậy ham muốn chiến đấu.
Cái thứ gọi là hành quân khúc này, dường như có thể kích thích tinh thần chiến đấu của mọi người trên chiến trường, cổ vũ mọi người không ngừng xông pha.