마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 669

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7467

Chương 111

Translator: Silent Sleep

Nhóm dân tự do đầu tiên giống như một tấm lá chắn thịt người, không hề gặp chút cản trở nào, thuận lợi bò lên sườn núi.

Trên dốc núi được dựng sẵn một dãy hàng rào gỗ để ngăn chặn những đợt công kích từ bên ngoài. Hàng phòng thủ cũng không phải hoàn toàn khép chặt, mà thay vào đó, nó chừa ra nhiều khe hở đủ để mũi giáo đâm xuyên qua. Khi có quân địch xông đến và tấn công vào hàng rào, phe còn lại chỉ cần đứng sau hàng rào, đâm giáo ra ngoài, từ từ giết sạch đối thủ.

Nhưng trái với những gì Công tước Frances dự kiến, những binh lính lẽ ra nên đứng bảo vệ sau hàng rào hiện tại đều đã biến mất. Hàng rào thì vẫn còn đó, nhưng chẳng có chút sức phòng vệ nào cả. Đội tiên phong xông lên trước nhanh chóng dùng rìu để phá ra một lỗ lớn trên tường rào. Vượt qua được bức tường gỗ đầu tiên, đội quân đua nhau chạy về hướng thành phố. Chỉ một lát sau, cánh cổng gỗ đầu thành cũng bị mở ra.

“Vào thành!” Công tước ra lệnh, giật mạnh dây cương và dẫn phần quân còn lại đến gần cánh cổng. Từ lúc bọn họ bắt đầu vây thành đến lúc cánh cổng được mở ra còn chưa đầy ba mươi phút, Gracia Wimbledon đang giở trò quỷ quái gì vậy?

Frances cau mày, dù kinh nghiệm chiến đấu của công chúa không thể so với những lão tướng nhiều năm rong ruổi trên chiến trường nhưng bất cứ binh lính nào cũng biết rằng. Nếu đã quyết định bỏ thành, chủ soái phải lưu lại một nhóm binh lính hoặc là bỏ ra một số tiền lớn thuê một đám lính đánh thuê không sợ chết, canh giữ tại thành, cố gắng cầm chân quân giặc càng lâu càng tốt, tranh thủ thời gian để phần lớn quân đội còn lại có thể chạy trốn.

Tam công chúa cũng không phải một người ngu xuẩn. Bằng không ngài ấy cũng không thể nuốt lấy mảnh đất phía Nam này nhanh đến thế. Vậy thì tại sao ngài ấy lại không sắp xếp bất cứ binh lính nào canh giữ ở tường thành? Bỏ công xây dựng một hệ thống phòng thủ vững chắc, bẫy rập tinh vi nhưng lại không có ai khởi động, có khác nào đang ném tiền xuống biển không chứ? Frances nhanh chóng suy nghĩ rồi quyết định cử một đám quân thân cận của mình vào trong thành thám thính tình hình.

Một lát sau, đội trưởng của nhóm binh đó đã quay lại báo cáo tình hình bên trong với Công tước. Tình huống trong thành cũng không khác biệt quá nhiều, họ không hề gặp phải bất cứ sự phản kháng nào. Nhưng trong thành có một số nơi bị gỗ và đá chặn lại, anh ta đã chỉ huy những người dân trong thành gấp rút dọn dẹp tất cả mọi chướng ngại, khơi thông lại đường xá.

Nghe thấy thế, sự do dự cuối cùng trong lòng Công tước Frances hoàn toàn biến mất, ông ta nhanh chóng ra hiệu cho tất cả những người còn lại vào thành. Ông ta đã tháp tùng vua Wimbledon Đệ Tam trong nhiều chiến dịch, thân chinh bách chiến (kinh nghiệm chiến đấu đầy mình), sao lại phải sợ một cô gái nhỏ? Trái lại kế hoạch của Timothy lại sai lầm. Nếu ngài ấy kiên nhẫn đợi quân đội của ông ta công phá thành xong, sau đó trực tiếp đi vào, chẳng phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi sao?

Khi ông ta vừa đi qua cửa, một mùi hương gay mũi lập tức xộc vào não. Đây không phải là mùi xác chết thối rữa thường thấy trên chiến trường, nó giống như hỗn hợp hương từ dầu hạt thông vỏ quýt và trầm hương. Cẩn thận hít sâu một hơi, ngược lại có chút độc đáo.

Đây là mùi của thứ gì vậy? Ông ta lia mắt một lượt, qua sát xung quanh nhưng không hề phát hiện điều gì bất thường. Thứ duy nhất không đúng có vẻ là hệ thống thoát nước đã bị chặn lại, nước thải tràn ra khỏi kênh, chậm rãi loan ra trên mặt đất. Dòng nước đục ngầu, giống như đã rất lâu rồi không được dọn dẹp. Nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào, thứ nước đen này lại phản chiếu ra ánh sáng năm màu lộng lẫy.

Có lẽ là mùi từ thứ nước thải này, Frances lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ không quan trọng này, bắt đầu dẫn đơn vị của mình hướng về phía lâu đài ở phía trung tâm.

Nếu đã lấy lại được Ưng thành, tất nhiên phải dạo một vòng qua lâu đài và tòa thị chính rồi, xem thử còn thứ gì đáng giá để lấy hay không. Tuy nhiên, tòa thành thị này đã bị Gracia cướp qua một lần, chắc chẳng còn đồng vàng hoàng gia nào nữa đâu, nhưng chọn mấy món đồ thủ công hay trang trí cũng không tệ. Mấy chiếc xe ngựa dùng để vận tải quân lương, sửa sang lại một chút, dùng để chở đống chiến lợi phẩm này thì không còn gì để chê. Mấy tên lính đánh thuê kia, chắc đều chạy đi cướp bóc mấy cửa hàng hay dạo quanh mấy trang trại rồi.

Chậc, hơi đâu mà quản đám tạp nham đó. Điều đáng quan tâm bây giờ là công tước Joey đã chết, và vẫn chưa biết ai sẽ là người kế vị tước hiệu. Vậy nên hiện tại, quyết định xem ai là người nắm quyền tiếp theo của thành phố này mới là chuyện khẩn cấp.

Khi công tước Frances đến được lâu đài, ông ta còn tưởng mình đến nhầm nơi rồi.

Đây là lâu đài, không thể sai được. Nhưng đám người đó không chỉ vét hết tiền bạc, họ còn dọn sạch toàn bộ tầng hầm. Đến cả vải vóc và lương thực dự trữ cũng không còn một tí nào. Mấy chỗ lộ ra dấu vết từng treo tranh ảnh, bây giờ cũng chỉ là một bức tường trống huơ trống hoắc. Kệ sách không có cuốn sách nào, đến mức cả cái giường lớn ở phòng ngủ của lãnh chúa cũng không cánh mà bay. Cả lâu đài giống như bị lột sạch từ trong ra ngoài.

Không phải là vội vàng rút lui sao? Còn có thời gian để dọn sạch cả lâu đài thế này à? Frances mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu không phải đã lên kế hoạch từ trước, tòa thành này không thể bị dọn ‘sạch’ đến mức này được.

Ngay khi ông ta đang muốn chạy đến tòa thị chính để xem xét tình huống, một cột khói đen nồng đậm đột nhiên bốc lên từ phía Cổng Bắc.

“Phát sinh vấn đề gì vậy? Xảy ra hỏa hoạn sao?”

“Tôi cũng không biết. Đại nhân yên tâm, tôi đã cho Moliere chạy đi xem thử tình hình rồi” Đội trưởng đội cảnh vệ lập tức trả lời. “Có lẽ kẻ địch cố tình phóng hỏa”

Khả năng này rất cao. Công tước cũng lập tức suy nghĩ đến đây là bẫy rập của kẻ địch. Nhưng sau đó ông ta lại nhanh chóng nhận ra phương pháp đốt lửa để niêm phong cổng thành này chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Bởi vì cái cổng kia chỉ để chưng thôi, bọn họ chỉ cần vượt qua dốc núi được dựng lên là đã có thể thoát được ra bên ngoài. Hơn nữa, lửa đều đã đốt rồi mà vẫn không thấy bất cứ đợt công kích nào cả, một đội quân có tổ chức sẽ không tốn quá nhiều thời gian để dập lửa.

Chiến thuật này chỉ phát huy tác dụng khi chủ soái giấu binh lính trong thành, chờ đến khi ngọn lửa lan ra bao vây khắp thành và quân địch rơi vào trạng thái hoảng loạn, bọn họ lại nhân cơ hội này tổ chức một cuộc phản công bất ngờ. Nếu tam công chúa thật sự áp dụng chiến lược này, ngài ấy có thể dễ dàng cày nát đội hình của ông ta, thậm chí buộc ông ta phải rút lui vô điều kiện. Nhưng tình hình thực tế thì nhưng những gì ông ta đã nói đấy, không có bất cứ một tên lính nào trong thành để kích hoạt những bẫy rập đã được cài sẵn cả, nên tất cả những sắp xếp cho đến tận giờ phút này đều có vẻ vô nghĩa.

Ngay khi ông ta nghĩ thế, những cột khói đen bắt đầu bốc lên từ những cánh cổng còn lại. Ở cổng Bắc, thế lửa đã to đến mức rực đỏ cả một góc trời. Không ổn, tốc độ lửa lan ra quá nhanh, giống như đã chất sẵn rơm rạ bén lửa. Trong thành liên tục vang lên tiếng khóc than của người dân, hình như nhà của họ bị bắt lửa.

Không thể nào… Frances nghi ngờ, bản thân ông ta cũng đi từ cửa Bắc vào, bãi đất trống đó làm gì có thứ gì đễ bén lửa? Từ từ… đột nhiên một suy nghĩ khá đáng sợ xuất hiện trong đầu ông ta, chẳng lẽ Gracia Wimbledon lén lút sử dụng phù thủy?

Frances đưa tay chạm vào Mề Đay Trừng Phạt của Chúa đang đeo trên cổ, trái tim đang đập loạn nhịp chậm rãi bình ổn lại. Ông ta thật sự đây là một ngọn lửa được khống chế bởi phù thủy, nếu như vậy ông ta có thể trực tiếp vượt qua cái bẫy này. Chỉ cần có viên đá này, ngọn lửa nhuốm đầy ma lực kia không thể khiến ông bị thương được. hơn nữa mỗi thành viên trong đội thân vệ của ông ta đều có một viên nên ngọn lửa này cũng không thể đe dọa được họ. Còn về đám người tự do, không có tiền quyên góp cho nhà thờ là lỗi của họ, ông ta đâu rỗi hơi mà quan tâm đến những tên dân thường đó.

Nhưng dù ông ta có viên Mề Đay đi chăng nữa thì tình hình bây giờ cũng không khả quan chút nào, có lẽ ông ta nên rút quan ra khỏi thành rồi đợi ở cổng phía Nam. Như vậy không chỉ giám sát được tình hình của Ưng thành, còn có thể sẵn sàng để tiếp ứng đội quân của tân vương bất cứ lúc nào. Nghĩ đến đó, công tước lập tức ra lệnh cho đội trưởng của mình, “Chúng ta sẽ lui khỏi thành bằng cổng Phía Nam, ngươi mau thổi kèn tập hợp toàn bộ đội ngũ.”

“Tuân lệnh công tước đại nhân”

Khi tất cả mọi người đã tập hợp lại một chỗ, họ bắt đầu di chuyển đến Cổng Nam, ngọn lửa đã trùm khắp cả thành phố, hàng chục dãy nhà đã bị đốt cháy. Làn sóng nhiệt tỏa ra từ ngọn lửa nóng bỏng đến mức buộc họ phải rút lui. Những người vẫn luôn trốn trong nhà cũng bị ép phải chạy ra ngoài, giờ đang lang thang trên phố. Cả con đường bị tắt nghẽn bởi dòng người. Thậm chí dù các kị sĩ bắt đầu vung kiếm lên để dọn dẹp đường đi thì cũng không có bao nhiêu tác dụng. Ai cũng không ngăn được bọn họ chạy thoát khỏi ngọn lửa. Nhất thời, tất cả mọi thứ phảng phất bị nhấn chìm trong biển lửa, xung quanh đều là khói đen cùng ánh lửa đỏ mắt.

“Tất cả bình tĩnh, mau chóng đi đến chỗ giếng nước. Chúng ta có thể dùng nước dập lửa” Công tước Frances nhanh chóng đưa ra kiến nghị “ Đừng cố cứu mấy căn nhà nữa, ngọn lửa đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi. Chúng ta phải dập tắt những chướng ngại đang cháy hừng hực chắn ngang đường đi, ít nhất phải có đường để chạy ra khỏi thành. Kèn hiệu không thể ngừng, phải luôn báo cho những người khác vị trí của chúng ta”

“Công tước đại nhân!” một kị sĩ hớt hả chạy đến từ phía trung tâm thành phố lớn tiếng hô. Thậm chí cô ta còn không kịp đợi đến lúc ngựa dừng lại đã vội vàng nhảy xuống. Đến gần hơn một chút Frances mới nhận ra kị sĩ này là người được phái đến chỗ cổng Bắc. “Thưa ngài, thế lửa ở cổng Bắc đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát!”

“Cái gì cơ?” Frances không dám tin, lập tức hỏi lại, “ Chẳng lẽ các ngươi không thể khống chế dược ngọn lửa sao?”

“Thứ nước đen sì kia khiến lửa cháy nhanh hơn” cô ta lập tức trả lời, “Không chỉ trong nước, nó lan ra khắp mọi nơi, bây giờ cả khu vực phía Bắc đã bị lửa nhấn chìm rồi!”

“Ngọn lửa không thể dập tắt…” Frances lẩm bẩm, “Thứ đó chắc chắn là ngọn lửa địa ngục của lũ ác quỷ” Đột nhiên công tước rống lên, “ Không còn nghi ngờ gì nữa! Gracia dám sử dụng sức mạnh xấu xa của lũ phù thủy! Không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi có Mề Đay của Chúa, các ngươi sẽ được an toàn! Cái thứ lửa ấy trông thì đáng sợ nhưng không thể nào khiến chúng ta bị thương được!”

“Thì ra là thế, nguyện chúa nhân từ” Moliere theo bản năng xoa ngực, “Thưa ngài, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

“Có Mề Đay Trừng Phạt của Chúa, chúng ta không cần phải sợ bất cứ thứ gì cả! Mọi người lên ngựa, chuẩn bị đột phá vòng vây!” Công tước vẫy mạnh tay trong không trung, “Thứ lửa tà ác này một khi đụng phải Mề Đay Trừng Phạt của Chúa sẽ lập tức biến mất không chừa lại dấu vết” Ông ta dừng một chút rồi tiếp tục, “Moliere, ngươi sẽ dẫn theo nhóm đầu đi ra ngoài, ta sẽ ở lại đây chờ những người khác”

Nữ kị sĩ gật đầu, “Công tước đại nhân cũng tự mình cẩn thận. Tất cả mọi người, chú ý đuổi kịp”

Cô lập tức xoay người phóng lên ngựa, không chút do dự lao về phía cánh rừng lửa ở phía xa.