Translator: Silent Sleep
Cấm vệ quân giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt vào đội ngũ đang rút lui của Gracia.
Đám người trở nên hỗn loạn, không ít người do vội vã thúc ngực chạy trốn dẫn đến mất đà té xuống đất, bị vó ngựa điên cuồng dẫm đến chết. Cũng có vài người rút vũ khí ra kháng cự nhưng đều nhanh chóng bị kị sĩ hoàng gia chém sạch.
Thế tiến công của đội quân giống như một dòng nước lũ, không cách nào ngăn trở. Kị sĩ Naimen, người dẫn đầu đoàn binh này, là một kị sĩ ưu tú thường đóng ở Sườn Gió Lạnh, anh ta cũng chỉnh là mũi nhọn cho cuộc tấn công này. Tấm áo choàng màu xanh biếc sau lưng anh ta tung bay trong gió, mỗi khi anh ta đi đến đâu, quân giặc ở nơi đó đều chạy trối chết, thanh kiếm như lưỡi hái tử thần, một lần vung xuống, chắc chắn sẽ thấy máu đổ.
Timothy Wimbledon đứng ở một ngọn đồi nhỏ cách đó không xa, nâng mắt nhìn khắp chiến trường. Đến lúc này rồi, đội quân ba ngàn người của Gracia sớm đã không thể giữ nguyên đội hình, đoàn người càng chạy càng loạn, tốc độ của cả đội quân cũng dần trì trệ xuống.
Cuộc chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, Timothy nghĩ, lại thêm một đợt tấn công nữa, đội quân của Tam hoàng muội chắc chắn sẽ sụp đổ. Đám người kia không thể nào chống lại những kị sĩ tinh nhuệ được. Hầu hết bọn họ còn không được trang bị áo giáp, chỉ cần bị chém trúng một nhát thì gần như đã mất đi sức chiến đấu.
Tất cả mọi thứ vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch của Timothy, họ tốn một giờ để vòng qua Ưng thành, sau đó lại băng qua một rừng cây thưa thớt, rồi cuối cùng mới quay trở lại trục đường chính. Khi trở lại đường bộ, Timothy ra lệnh cho đoàn kị sĩ tăng tốc, một giờ sau đã đuổi kịp đội quân của Gracia.
Timothy làm theo lời đề nghị của Công tước Frances, chia quân đội thành ba nhóm, mỗi nhóm khoảng ba trăm kị sĩ, để họ có thể bao vây và tấn công kẻ thù từ nhiều phía. Bản thân hắn chỉ cần giữ lại một nhóm nhỏ, sẵn sàng chi viện cho bất cứ vị trí nào khi cần thiết. Mà để tránh bị bao vây, các kị sĩ được dặn dò không cần phải xông vào giữa trận hình giặc mà chỉ cần quấy nhiễu từ phía mạn sườn. Từng nhát chém sắc bén như tia chớp đoạt mệnh, mỗi khi máu tươi phụt ra đều đi kèm với vài người đổ xuống.
Chiến thuật diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ một lát sau, quân địch đã tổn thất gần cả trăm binh mà vẫn không cách nào đánh trả. Họ thậm chí còn cố gắng tổ chức một đợt phản công bằng kị binh của mình nhưng khoảng cách trang bị và kinh nghiệm huấn luyện của hai bên chênh lệch quá xa. So với kị sĩ hoàng gia, đám kị binh chấp vá bên quân đội của Gracia trông chẳng khác nào trẻ con mới tập cưỡi ngựa. Đến giây phút giao tranh, đám ‘kị binh’ một là bị giết, hai là bỏ chạy tán loạn.
Đây căn bản là một màn thảm sát, sức mạnh áp đảo của quân đội hoàng gia như giáng mạnh một cú vào tinh thần của kẻ thù. Rất nhanh Timthy lập tức chú ý đến một số quân lính từ trong đội hình của Gracia bắt đầu tách ra, chạy trốn.
Hắn nghĩ, đã đến lúc phát động cuộc tấn công chính rồi. Khi vị kị sĩ của miền Gió Lạnh quay lại đội hình, hắn không tiếp tục ra lệnh triển khai chiến thuật quấy nhiễu tiếp theo mà ra hiệu cho người kị sĩ kia đi đến gần hắn ta.
“Bệ hạ, đội hình của bọn họ sẽ sớm bị tách ra thôi” Naimen lau mồ hôi trên trán vô tình để lại vài vệt máu trên khuôn mặt của anh ta – tất nhiên đây đều là máu của kẻ thù, chiếu đấu đến tận lúc này, ngoại trừ lúc mệt mỏi, anh ta chưa hề bị thương chút nào.
Thấy thế, Timothy lấy khăn tay của mình ra và đưa cho anh ta, “Làm rất tốt, hiện tại ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Đã đến lúc ra đòn dứt điểm rồi”
Thấy đợt tấn công tiếp theo không dâng lên, đội quân của Gracia cũng nhận ra thời điểm quyết định đã cận kề. Cả đội ngũ khổng lồ không tiếp tục chạy về phía trước mà chậm rãi tụ lại một chỗ, đội hình trật tự nhanh chóng được lập lại. Mỗi người lính đứng bên ngoài đều giơ cao một thanh giáo gỗ, im lặng chờ đợi hành động kế tiếp.
Phát hiện ra sự thay đổi này, Timothy khẽ chế giễu, trong mắt hắn, hành động này chỉ là đang cố giãy dụa lần cuối thôi. Không có ngựa chiến, không có áo giáp hay vũ khí, chỉ với cái thân thể máu thịt bình thường lại dám vọng tưởng có thể đối đầu với kị sĩ hoàng gia? Kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi, hoàng muội thân yêu của trẫm, dù cho ngươi còn con át chủ bài nào chưa lật, ngươi cũng không cách nào xoay chuyển được cục diện hiện tại. Cũng có thể Gracia đã sớm bỏ trốn từ lâu, đội quân này chỉ là vật hi sinh, cầm chân đội quân của hắn để cô ta có đủ thời gian đào thoát.
Nhưng Timothy nhận ra hắn đoán sai rồi.
Đội quân đối diện lại giương cao lá cờ hiệu của Nữ Hoàng Cảng Nước Trong. Lá cờ màu xanh lá đón gió bay phấp phới, làm nổi bật lên con tàu với chiếc vương miện. Timothy chau mày, nâng ống nhòm lên, quan sát đội quân của đối phương. Hắn ta nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đứng sau những binh lính đang giơ cao cờ hiệu, hình như cô đang ra lệnh thuộc hạ của mình làm gì đó. Timothy không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái, nhưng mái tóc màu xám tro đặc trưng xỏa tung trong gió đã tố cáo thân phận của cô ta.
Gracia Wimbledon, cô ta còn chưa chạy.
Timothy hít một hơi thật sâu, xem ra trò hề này nên dứt điểm ở đây rồi. Timothy hắn không phải chơi trò đuổi bắt với cô ta đến Cảng Nước Trong.
Sau khi đợi cho đám ngựa chiến hồi phục lại sức chiến đấu, vị tân vương lập tức phát động tấn công toàn diện.
Kị sĩ và hiệp sĩ lập thành một đội quân khoáng tám trăm người, dưới sự lãnh đạo của kị sĩ hoàng gia, bắt đầu tiến về phía quân địch. Mà người dẫn đầu đoàn quân tiên phong, vẫn là kị sĩ vùng Gió Lạnh – Naimen Moor.
Ngay lúc hai bên quân lính chuẩn bị chạm mặt nhau, phía đường chân trời hai phương đông tây đột nhiên xuất hiện một nhóm người với số lượng cực lớn. Bọn họ phát ra những âm thanh hô hào kì lạ rồi nhanh chóng gia nhập vào trận chiến.
Timothy không dám tin vào những gì mắt hắn đang chứng kiến nữa.
Đám người vừa xuất hiện không giương cờ hay đem theo bất kỳ biểu tượng nào, nhưng rõ ràng đây không phải một đội quân xuất thân từ Tro Thành. Sau một hồi quan sát kĩ lưỡng, Timothy phát hiện tất cả bọn họ đều mặc giáp và vũ khí không giống nhau, nhưng vóc dáng cao lớn cùng với khuôn mặt quái dị này, trong não của Timothy nhanh chóng hiện lên đáp án phù hợp.
Là đám người Cát quốc ở cực Nam.
Hắn không cần phải đoán đám người này là bạn hay thù nữa, hiển nhiên Gracia đã sớm thỏa thuận với bọn họ. Cô ta dám để đám người man rợ này đặt chân vào lãnh thổ của vương quốc. Chỉ cần nghĩ đến việc này, Timothy đã bùng cháy vì giận dữ, hắn ta lập tức hét lên, “Phát tín hiệu, lập tức ra hiện cho kị sĩ rút lui”
Nhưng đã quá trễ, đội quân đang phóng hết hỏa lực tiến công không thể đơn giản bảo dừng là dừng được. Các kị sĩ đâm vào giữa đội hình của Gracia, rút kiếm tàn sát bốn phía, giống như một con dao đã được hơ nóng chém vào mẫu bơ, xông thẳng đến vị trí trung tâm của đội ngũ, mục tiêu chỉ có một, Nữ Hoàng của Cảng Nước Trong.
Ánh mắt nóng bỏng của Timothy nhìn chằm chằm về phía cờ xí đang tung bay, trong lòng gào thét hi vọng nó bị chém rớt – đám người Cát quốc từ hai bên xông đến đã khiến cho lực lượng của Gracia lập tức nhảy vọt lên hơn năm ngàn người. Timothy tự nhận hắn không thể đương đầu với đội ngũ khổng lồ như thế này. Hơn nữa, đám người Cát quốc từng người đều có giá trị võ lực rất cao, tình hình của đám kị sĩ rơi vào vòng vây có thể nói là nguy hiểm vô cùng. Nếu bây giờ có thể giết chết thủ lĩnh của kẻ thù, đốn ngã cột cờ của đối phương, thì mới có cơ may chiến thắng.
Nhưng dù cột cờ có đôi khi lắc lư qua lại, nó vẫn đứng thẳng, sừng sững trấn tại một phương.
Cuối cùng, người Cát quốc đã hoàn tất việc vây khốn, theo sau những kị sĩ cuối cùng, lao đầu vào chém giết.
Nếu không có đám quân tiếp viện này, ba ngàn quân của Gracia sớm đã tuyệt vọng, rồi bị đánh bại từ lâu. Nhưng hiện tại, họ vẫn tiếp tục kiên trì, giống như một đầm lầy, nuốt hết kị sĩ này đến kị sĩ khác.
Nghe thấy tiếng còi thổi báo hiệu rút quân, các binh lính ở ngay phía rìa cố gắng tự thoát ra và lao về phía nhà vua của mình đang đứng. Nhưng phần lớn đã xâm nhập quá sâu vào đội hình của kẻ thù và bị mắc kẹt, bao gồm Kị sĩ Gió lạnh.
Anh ta phải đối đầu với một chiến binh người Cát quốc có thân hình khổng lồ, đã sớm mệt đến mức thở hồng hộc. Cây gậy gỗ to lớn trong tay đối phương khiến cho chu vi xung quanh hai người xuất hiện một chỗ trống nhỏ, con ngựa mà Naimen cưỡi đã bị đập chết tươi, bản thân anh ta cũng hải nhờ vào phản ứng sắc bén và tốc độ linh hoạt mới thoát chết. Nhưng không có thú cưỡi, bộ giáp nặng nề trên người khiến anh nhanh chóng kiệt sức. Khi anh ta cố gắng né tránh thì chân anh ta bị trượt và cây gậy gỗ đâm thẳng vào giữa ngực. Sức mạnh của đòn tấn công khiến áo giáp vỡ ra, đâm vào lồng ngực của Naimen, gậy gỗ cũng bị toạc ra.
Áo choàng màu xanh nhạt chậm rãi rơi xuống, biến mất trong đám người.
Nửa tiếng sau, số lượng kị sĩ đang chiến đấu ngày càng ít đi, đám người Cát quốc bắt đầu nhăm nhe nhắm đến ngọn đồi mà Timothy đang đứng. Timothy nghiến răng, ra lệnh cho đội binh còn lại rút quân, tiến về phía Bắc. Hiện tại bên cạnh Timothy, chỉ còn khoảng ba trăm người.