Translator: Silent Sleep
***
Ánh chiều tà chiếu lên bãi cỏ sân sau, đây cũng là lúc Roland thực hiện lời hứa của mình.
Vì chiến công của mình trong tháng của quỷ, ngài Pine được Roland phong cho danh hiệu tử tước. Đồng thời ông còn được ban cho vùng đất phía nam sông Huyết Hồng, ông được quyền xây dựng một ngôi làng nhỏ ven sông. Cho đến bây giờ, nơi này vẫn là một mảnh rừng rậm hoang sơ , nhưng Roland đã lập kế hoạch cụ thể cho việc khai hoang.
Để thuyết phục ngài Pine chấp nhận xóa bỏ chế độ tự trị trong lãnh thổ của mình, Roland đã hứa rằng sẽ dành nhiều ưu đãi cho vùng đất này. Hơn nữa, khi các ngành công nghiệp khác nhau được hình thành, Roland sẽ để Pine giữ cổ phần, để ông ta có tài sản để lại cho con cháu. Tất nhiên Roland không bỏ qua việc giải thích cặn kẽ cho ngài Pine hiểu vì sao phải có người giám sát các ngành công nghiệp. Đây là một cơ hội tuyệt vời, chỉ cần ngồi chơi cũng có người dâng tiền cho mình.
Tất nhiên ngài Pine rất sẵn lòng với lời đề nghị này – dù sao ông cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, ông chỉ quan tâm bao giờ mình mới có thể cưỡi ngựa xông ra chiến trường. Nhưng sau khi con gái cưng ra đời, ông bắt đầu thích săn bắn. Không có sự chăm lo của người nắm quyền, kinh tế của vung đất dưới quyền ông kém đến mức thảm thương, thấy vậy ông cũng không luyến tiếc, nhờ Roland bán giúp mình mấy mẫu đất ở thành Trường Ca, cả gia đình đều chuyển về Trấn Biên Lãnh. Roland cầu còn không được, nhanh chóng đồng ý.
Brian cũng được phong tước, chính thức trở thành một hiệp sĩ. Brian được phép lựa chọn có đất phong riêng của mình hoặc tiếp tục ở trong quân doanh cùng những binh lính khác.
Nếu chọn đất phong, anh ta sẽ mất đi vị trí của mình trong quân đội của Trấn Biên Lãnh. Nhưng nếu anh quyết định tiếp tục tòng quân, anh ta phải giống như mọi người. Dùng chiến tích để đổi lấy nhà cửa, vườn ruộng. Brian không chút do dự chọn phương án sau.
Cũng nhờ thế, Roland đã đại khái vẽ xong bản đồ quy hoạch lãnh địa của mình,
Lấy sông Huyết Hồng làm ranh giới, phần đất kéo dài về phía dãy núi Bất Khả Xâm Phạm, dài khoảng chừng ba kilomet, rộng từ bảy đến tám kilomet. Nơi này rất thích hợp để xây dựng các khu dân cư, phần đất còn lại sẽ trở thành phần thưởng bổ sung cho để khuyến khích binh lính.
Phía còn lại là vùng tập trung phát triển công nông nghiệp trong tương lai. Dải đất trải rộng về hướng nam, nhưng hiện tại vẫn bị rừng rậm bao phủ, ở phía xa còn trập trồi nhiều ngọn núi nhỏ. Chờ đến khi nhân khẩu đạt đủ yêu cầu, Roland sẽ lập tức phái người đến đây khai khẩn.
Rừng Sương Mù phía Tây Trấn Biên Lãnh cũng là một nơi đáng chú ý. Trog rừng có rất nhiều vật liệu có giá trị, gỗ, nấm ăn được, động vật hoang dã, thảo dược,… Gỗ ngoài dùng để xây dựng và phát triển công nghiệp, cũng là một thứ nhiên liệu vô cùng thực dụng. Độ che phủ của rừng cũng rộng đến đáng kinh ngạc. Roland để Tia Chớp bay một vòng để xem xét, nhưng bay hơn ba mươi kilomet vẫn không thấy điểm cuối. Điều này có nghĩa là nếu chỉ sử dụng gỗ để tạo lửa, lượng gỗ ở đây có thể đốt được trong một khoảng thời gian rất dài.
Cuối cùng là mảnh đất trống chính giữa Rừng Sương Mù và dãy núi Bất Khả Xâm Phạm – đó là một vùng đất không có người, một khu vực cấm, hay nói trắng ra là một bãi đất bị bỏ hoang. Ước tính khoảng cách từ biên giới phía Bắc đến dãy nói Bất Khả Xâm Phạm, khoảng đất này diện tích rất rộng lớn, thậm chí có thể so được với cương vực của cả Tro Thành. Một vùng đất rộng lớn như thế lại vô chủ nằm ngay bên cạnh, trái tim của Roland bắt đầu ngứa ngáy. Nhưng cậu cũng biết hiện tại mình chưa thể động đến mảnh đất này. Việc quan trọng nhất vẫn là gia tăng dân số của Trấn Biên Lãnh.
Sau khi quay lại văn phòng, cậu gọi cô phù thủy có khả năng vẽ vời tốt – Soraya.
“Công việc của cô ở tòa thị chính gần đây thế nào?”
“Tôi chưa bao giờ vẽ nhiều như thế” Tình trạng của cô gái có vẻ đã tốt lên so với lần trước, “Nhưng việc vẽ lại chân dung của mọi người thông qua một khung cửa sổ quả thật rất kì lạ”
“Mọi người sẽ bị dọa nếu nhìn thấy cây bút ma thuật của cô” Hoàng tử mỉm cười “Dù họ biết trong Trấn Biên Lãnh có phù thủy nhưng nếu các cô vội vàng tiếp xúc gần gũi với họ, rất dễ xảy ra những việc ngoài ý muốn. Vì vậy chúng ta chỉ có thể áp dụng vài biện pháp che đậy, không để họ biết cô là phù thủy. Cứ để suy nghĩ của bọn họ thay đổi trước đã”
Khả năng ‘chụp ảnh’ của Soraya giúp ích rất nhiều cho kế hoạch đăng kí hộ tịch của Roland. Để chuẩn bị cho kế hoạch này, Roland đã dọn sạch một căn phòng trong Tòa thị chính để dành riêng cho việc lưu trữ thông tin của người dân trong trấn. Nó tương tự như hộ khẩu, trên đó sẽ viết tên, tuổi, địa chỉ, họ hàng thân thích,.. Những thông tin này Roland đã đơn giản thống kê qua một lần trước mùa đông, lần này ghi lại tiện thể mở rộng một số mục, mỗi người đều sẽ có một bức chân dung có màu.
Roland yêu cầu tòa thị chính phải thiết lập một căn phòng nhỏ đủ để một người bước vào, bên ngoài trùm vải thô che lại, chỉ chừa ra một khung cửa sổ nhỏ để Soraya có thể nhìn thấy mặt của mọi người. Vì vậy khi cô vẽ chân dung, những người kia không hề nhận ra cô đang sử dụng cây bút ma thuật của mình.
Cách để mọi người tự nguyện đến và cung cấp thông tin cá nhân của mình cũng rất đơn giản. Mỗi người đến đăng kí hộ tịch đều được nhận mười đồng – số tiền này sẽ do tòa thị chính phát.
“Hôm nay tôi có việc khác muốn nhờ cô” Roland lấy vài tờ giấy đưa đến trước mặt Soraya.
Điều đáng chú ý là kích thước của những tờ giấy này giống hệt nhau, đều chỉ lớn bằng nửa lòng bàn tay, hình chữ nhật.
“Ngài muốn tôi vẽ gì?”
“Một số thứ để giải trí” Roland nói
Cậu đã có ý tưởng này từ lâu rồi, mỗi ngày các phù thủy chẳng có gì để làm ngoài việc luyện tập năng lực của họ, cuộc sống như thế rất khô khan, Roland cũng thấy thế, tuyết bên ngoài còn chưa tan hết, cậu chỉ có thể chôn chân trong lâu đài. Vì vậy, cậu nghĩ mình có thể tạo ra vài món đồ chơi để các phù thủy thư giãn một chút.
Trò đơn giản nhất tất nhiên là bài. Những tờ giấy mềm bình thường không phù hợp để làm thành những lá bài, lúc xáo lên cũng rất rắc rối. Nhưng giờ đã có Soraya, Roland cuối cùng đã có thể tạo ra vài món cao cấp hơn.
“Giải trí?” Cô gái cúi đầu, tự hỏi cái sấp giấy vuông này có thể làm gì, “Ngài cứ nói đi”
“Đầu tiên trên mảnh giấy này, cô phải vẽ một người lính với cầm nỏ”
“Phải tưởng tượng ra sao?”
“Đúng, hình dạng áo giáp, thể hình, tuổi tác, cảnh sắc xung quanh, đều tùy cô tưởng tượng. Chỉ cần có một cây nỏ là được”
“Được rồi… tôi thử xem” Soraya nhắm mắt lại, im lặng một lúc rồi sau đó gọi ra cây bút của mình. Ánh sáng rực rỡ từ trên tay cô nhập vào mảnh giấy. Chẳng mấy chốc hỉnh ảnh một binh lình cầm nỏ đã xuất hiện trên tờ giấy.
“Rất tốt” Roland khen ngợi, “Để tôi nghĩ thử bức tranh tiếp theo vẽ như thế nào.. À, góc trái bên trên và vị trí chính giữa, vẽ hai vòng tròn nhỏ” Cậu cố gắng nhớ lại, “Vòng đầu tiên màu trắng, bên trong có tâm màu vàng. Vòng tròn thứ hai bên ngoài màu cam, bên trong cũng màu vàng như thế” Roland nói
Hai vòng trong lập tức được thêm vào, Roland bảo Soyara thêm trước vòng tròn đầu tiên một chữ số, “Vòng tròn thứ hai cô vẽ thêm biểu tượng cây cung và mũi tên vào”
Điểm tài tình của cây bút ma thuật là bỏ qua chất lượng của bề mặt vật liệu, dù là một tờ giấy trắng tinh hay đã bị lem luốc, cô vẫn có thể vẽ chồng lên trên, giống như một lớp mặt nạ phủ lên trên.
Rất nhanh, lá bài có biểu tượng ‘Nỏ Binh’ nhanh chóng được hoàn thành.
“Như thế này là xong rồi?” Cô hỏi
“Đây mới chỉ là một loại thôi, vẫn còn nhiều loại tương tự khác. Sau khi hoàn thành cả bộ bài, tôi sẽ dạy cô cách chơi”
Khi thấy Soraya nghiêm túc nhắm mắt vẽ, Roland đột nhiên có dự cảm rằng đoạn hội thoại này sẽ nhanh chóng lan ra trong lâu đài của mình-
“Cậu có rảnh không? Chơi một ván bài đi!”