마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 103

Translator: Silent Sleep

***

“Có chuyện gì vậy?” Petrov đến gần và hỏi

“Thưa ngài Hull, họ đang nói về lãnh chúa mới của Trấn Biên Lãnh” Người kia thấy huy hiệu cây kim ngân trên ngực anh, vội càng cung kính đáp, “Vị kia đã ra lệnh tịch thu tất cả tài sản của quý tộc trong phạm vi Trấn Biên Lãnh”

“Cứ gọi tôi là Petrov. Kể rõ xem nào” Petrov ra lệnh

“Chuyện là thế này ngài Petrov” Simon chen đến, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Tôi nhận lệnh của Công tước đại nhân, bình thường luôn sinh hoạt tại Trấn Biên Lãnh, trông nom việc khai khoáng. Mỗi mùa đông, tôi đều mang theo người dân trong trấn quay về thành Trường Ca để tạm né tránh những đợt tấn công của lũ quái vật. Nhưng năm nay, khi tháng của quỷ kết thúc, khi một người bạn của tôi, Cornelius Fletcher, quay về Trấn Biên Lãnh thì mới nhận được tin dinh thự của mình đã bị phá hủy, và ông ta không nhận được bất kì khoảng bồi thường nào cả”

“Nếu ông dám nhận ngôi nhà đó thuộc quyền sở hữu của ông, ta sẽ đem ngươi tống vào ngục, phán tội đào ngũ. Ông ở trong đó chờ đến ngày mình bị treo cổ đi.” Ông ta cố bắt chước dáng điệu của hoàng tử, “Thưa ngài, ngài cũng hiểu mà, việc này đã là truyền thống rồi, trăm năm qua đều thế”

Petrov không khỏi nhớ lại hình ảnh của người thanh niên trẻ ở Trấn Biên Lãnh. Tuy bên ngoài luôn đồn đãi rằng vị hoàng tử này tính tình hống hách, kiêu ngạo, nhưng anh đã từng gặp cậu hai lần, anh cho rằng Roland Wimbledon không phải là một con người dễ đối phó. Mà cái tội danh sợ chết đào ngũ xem chừng cũng chỉ là lí do đối phương tùy tiện dựng lên mà thôi – ngay từ đầu vị hoàng tử kia đã không muốn nói lí với đám người này.

Ngài ấy đã sớm bất mãn với thành Trường Ca, Petrov suy nghĩ. Nhưng cũng có thể, hoàng tử không biết việc mỗi năm quý tộc ở đây đều đến thành Trường Ca lánh nạn? Không, điều này thật vô lý. Ngài ấy chắc chắn biết nhưng vẫn cố tình buộc tội bọn họ, ép đám quý tộc phải đưa ra lựa chọn. Nhưng hoàng tử lại cho phép một người toàn mạng quay lại đây để thông báo tin tức này, rốt cuộc ngài ấy đang muốn làm gì đây?

“Nhưng ngài ấy là lãnh chúa của Trấn Biên Lãnh” Người đàn ông ban nãy cười nhạo Simon lên tiếng, “Là một lãnh chúa, ngài ấy có quyền quyết định tất cả mọi thứ trong lãnh thổ của mình”

“Trấn Biên Lãnh cũng chỉ là một thị trấn nhỏ thuộc vùng biên giới phía Tây mà thôi!” Simon không vui, lạnh giọng nói, “Ông đang nghi ngờ quyền lực của công tước đại nhân sao? Ngài ấy mới là công tước, nắm trong tay quyền khai khoáng của Trấn Biên Lãnh, quý tộc ở lại Trấn Biên Lãnh cũng là lệnh của đại nhân. Nhưng bây giờ Roland lại dám chiếm lấy nhà riêng của các quý tộc thành của riêng, công nhiên đối đầu với sáu gia tộc ở đây, Công tước Ryan sẽ không ngồi im mặc kệ kẻ kia hoa tay múa chân đâu”

“Mấy người đang bàn đến cái vị nắm quyền mỏ khoáng à?” Chẳng biết lúc nào Rene cũng sáp tới, “Cha của tôi cũng sắp tức chết rồi”

“Đại nhân” Simon cúi người chào Rene, “Chính là tên đó, cậu ta càng ngày càng càn rỡ, sợ rằng chỉ có công tước đạ nhân mới có thể khiến cậu ta e ngại. Hi vọng ngài có thể nói vài câu với công tước, làm chủ cho bọn tôi”

“Đừng lo, dù không vì việc này thì công tước cũng đã chuẩn bị ra tay rồi” Rene nói, “Đây cũng chính là lí do tôi quay về, anh trai của tôi đang có một cuộc giao dịch quan trọng ở kinh đô, bây giờ chỉ có tôi mới có thể dẫn đầu nhà Elk”

“Thật sai? Thế thì tốt quá rồi” Simon vui mừng

Petrov cau mày, sau cuộc mua bán không thành lúc trước và quyết định ở lại của hoàng tử, anh đã sớm đoán được chuyện này rồi sẽ xảy ra. Nhưng điều anh không ngờ chính là người bạn của mình lại muốn mặc giáp ra trận. Mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Petrov lôi Rene sang một bên, nói nhỏ, “Đừng đi, anh đang chống lại một vị hoàng tử đấy”

“Tất nhiên tôi biết ngài ấy là hoàng tử, một vị hoàng tử bị ném đến cái nơi hoang vu này” Rene vỗ vai Petrov, “Yên tâm, Công tước Ryan sẽ không tổn thương hoàng tử, biết đâu chúng ta vừa đến, người kia liền đầu hàng thì sao? Cho dù muốn chống cự, chẳng phải chỉ cần ngựa của ta hí lên vài tiếng, đám nông dân thợ mỏ kia đã tán loạn bỏ chạy rồi. Vị tứ hoàng tử này chắc chắn sẽ không tự mình cầm kiếm ra trận, sẽ không bị thương đâu”

Không, tôi đang lo lắng cho anh cơ… Petrov không thể nói như vậy, những người kia chắc chắn sẽ không tin anh, chính anh cũng không dám tin tưởng. Hoàng tử chỉ có thợ mỏ và nông dân, trong khi công tước lại có một đội quân hùng mạnh và những kị sĩ ưu tú. Nhưng không biết vì sao, trong lòng anh luôn cảm thấy bất an.

“Ngài Petrov, cha ngài gọi ngài trở lại, đại nhân có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài” Một quản gia già đột nhiên xuất hiện, thì thầm vào tai Petrov.

“Tôi hiểu rồi” Petrov gật đầu, nhanh chóng từ biệt Rene rồi leo lên xe ngựa quay về dinh thự của gia tộc Honeysuckle.

“Cha” Anh vừa vào thư phòng đã thấy cha mình, Shalafi Hull đang chăm chú viết gì đó.

Nghe thấy tiếng gọi của Petrov, bá tước cũng không có ý định dừng lại, “Con đi thống kê lại nhân số, thu nhập và lượng thu hoạch rồi đưa báo cáo lại cho ta, ta phải chuẩn bị cho cuộc xuất chinh vào mùa xuân. Công tước Ryan đã hạ lệnh chiêu binh, chỉ cần tuyết vừa tan, chúng ta phải lập tức đưa quân và vũ khí sang, chuẩn bị cho công cuộc công phá thành Trường Ca”

“Chúng ta phải đưa ra bao nhiêu quân?”

Bá tước đặt bút xuống rồi ngẩng đầu lên, “Sao vậy? Trước giờ con chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này.” Ông vươn tay sang một bên, cầm một bức thư lên, “Chúng ta ít nhất phải cử ra hai mươi lăm kị sĩ đi kèm với vũ khí và ngựa chiến. Lính đánh thuê bốn mươi người, cũng phải được trang bị đầy đủ. Dân thường hoặc nông dân thì khoảng một trăm người, cần có vũ khí cơ bản”

Petrov tính toán trong lòng, cộng thêm số lượng của năm gia tộc kia, khoảng một ngàn người. Lại thêm quân đội của Công tước, lực lượng này đã đủ để xưng bá ở vùng biên giới này. Trấn Biên Lãnh chỉ có hai ngàn dân, chắc chắn không thể chống đỡ nổi.

“Cha, người có thể không ra chiến trường không?” Petrov do dự nói

“Tại sao vậy?” Bá tước nghi vấn

“Con lo cho sự an toàn của người”

Bá tước bật cười “Con đang lo lắng cái gì vậy? Điện hạ chỉ có vài kị sĩ bên cạnh, đến cảnh vệ cũng chưa tới năm mươi người. Quân số của chúng ta phải gấp mười lần lượng ấy! Sẽ không có vấn đề gì cả”

Trên lý thuyết thì là vậy, nhưng sau khi gặp hoàng tử, Petrov không khỏi nghi ngờ. “ Nhưng… thưa cha, tất cả mọi người đều nói bức tường làm từ bùn đất kia sẽ sớm sụp đổ thôi, nhưng sự thật chứng minh, bức tường của điện hạ vẫn đang đứng vững. Còn có, không ai tin rằng thợ mỏ và nông dân có thể chống lại quái vật, nhưng tháng của quỷ đã kết thúc, Trấn Biên Lãnh vẫn an toàn, cũng không có ai trốn về thành Trường Ca cả.” Càng nói, sự bất an trong lòng càng mãnh liệt “Bây giờ cũng vậy, mọi người đều nghĩ rằng công tước Ryan có thể dễ dàng đánh bại hoàng tử giống như nghiền chết một con kiến. Nhưng thưa cha, lỡ như không phải như thế thì sao?”

“Đủ rồi!” Shalafi đập mạnh lên bàn. Ông lắc đầu và đứng dậy, sau đó đi đến cạnh trường – bức tường treo chân dung của các đời gia tộc Honeysuckle. “So với việc chiến đấu, con luôn thích làm một thương nhân hơn, ta cũng không ép buộc. Nhưng làm một thương nhân không có nghĩa là trở thành một kẻ hèn nhát. Mỗi này, những thương nhân kia đều đang cố gắng vượt qua đại dương, đối mặt với cái chết” Ông ta lớn tiếng, chỉ vào bức tường, “Nhìn cho ta, ông nội ngươi, còn có ông tổ, cụ cố của ngươi, bọn họ đều dựa vào lưỡi kiếm của mình, tung hoàng trên chiến trường, làm rạng danh gia tộc. Còn con, chưa chiến đã hàng, thật khiến ta thất vọng”

Không, cha. Petrov khẽ cuối đầu, không tranh cãi nhưng trong lòng không hề đồng tình. Ngài vẫn còn nhớ đến tổ tiên sao? Sao ngài không thử nhìn lại bản thân mình xem, cái thân thể béo phệ của ngài còn có thể leo lên ngựa chiến, bắn cung giết địch sao?

Mọi người đọc truyện vui vẻ!