마녀 사용설명서 - Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 368

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1142

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 95

Translator: Silent Sleep

***

Chết tiệt, chết tiệt! Tên hoàng tử ngu ngốc, cậu ta bị ném tới cái nơi hoang vu này mà còn dám hống hách!Cornelius hậm hực nghĩ, nhưng khi ông nhớ tới hai tên lính gác đang giương cao kiếm của họ sau lưng ông,ông chỉ có thể tạm thời nuốt nỗi oán hận vào trong bụng.

Khi ra khỏi lâu đài và thấy hai lính bảo vệ rời đi, Nam tước cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Ông rút khăn tay đã ướt ra và lau trán, hung hăng phun một ngụm nước miếng và tưởng tượng mình đang nhổ vào mặt tên hoàng tử đáng ghét kia. Nhưng điều này vẫn chưa khiến ông ngui giận nên liên tục nhổ thêm vài ngụm nữa, lúc này mới cảm thấy an ủi phần nào.

Chỉ vì có thể ngăn chặn cuộc tấn công của những con ác quỷ,cậu ta nghĩ rằng bản thân có thể đối đầu với thành Trường Ca? Cứ vênh váo đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

Nếu không phải nhận được tin tức đáng tin cậy, ông cũng sẽ không trở về Trấn Biên Lãnh sớm như vậy. Bình thường, quý tộc luôn về sau dân thường, mấy cái việc dọn dẹp, săn bắn, đào mỏ để kiếm sống cũng không liên quan đến họ.

Phần của họ chỉ là giám sát, đợi cho đến khi có đủ quặng rồi thì bán nó đi. Trong lúc rãnh rỗi, họ lại dạo qua nhà của mấy thợ săn để xem thử có bộ lông nào tốt không.

Nhưng năm nay tình hình đã khác hoàn toàn, Cornelius đã nghe ngài Reynolds nói, công tước Ryan chuẩn bị đuổi tứ hoàng tử ra khỏi biên giới phía Tây – đây không phải là hành động chống lại hoàng tộc, ngược lại, đây là mệnh lệnh của vị vau mới, Timothy Wimbledon, “Roland Wimbledon đã không còn lãnh chúa của Trấn Biên Lãnh nữa, nếu cậu ta muốn có lãnh địa mới, cần phải quay về kinh đô tiếp nhận lễ sắc phong”

Reynolds là ai, chính là người mà công tước tin tưởng nhất đó, ông ta đã leo lên chức bộ trưởng tài chính của thành Trường Ca trong vòng năm năm. Nếu không phải hai người có quan hệ bà con, mỗi năm ông lại tặng thêm ba tấm lông tốt, làm sao có thể biết được tin tức này.

“Nhận lãnh thổ mới sai khi quay về kinh đô” nghe đã biết đây là điều vô nghĩa. Cả đại hoàng tử còn không được phép nói lời nào đã bị chém đầu, vị tứ hoàng tử này về chẳng phải là mặc người bày bố sao?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của biên giới phía Tây là công tước Ryan. Nhưng câu hỏi duy nhất là ngài ấy sẽ đợi đến lúc có mệnh lệnh chính thức từ đức vua hay tự mình ra tay trước. Mà dù sao thì Roland Wimbledon cũng chả khác nào chó nhà có tang.

Đây cũng là lý do tại sao Cornelius lại vội vã về Trấn Biên Lãnh, đầu tiên là để kiếm thêm vài bộ lông thú, thứ hai là để bán nhà riêng của mình. Điểm đầu tiên ông đã tính toán tốt, mấy năm trước lũ dân đen đều chạy đến thành Trường Ca nên không có ai săn bắn. Nhưng năm nay chẳng phải ở lại rất đông sao, kiểu gì cũng có hàng tồn kho. Ông phải tranh thủ vơ vét một phen, còn phải kiếm thứ để biếu ngài Roynolds nữa chứ!

Điểm thứ hai là vì Cornelius đã nhờ Reynolds sắp xếp cho ông một công việc ở tòa thị chính. Dù hơi bận rộn nhưng cũng tốt hơn là ở cái nơi nghèo nàn này. Và vì ông sẽ không cần nhà nữa, ông nên bán nó càng sớm càng tốt. Ai biết khi nào Công tước Ryan sẽ bắt đầu tấn công nơi này, nếu có lính đánh thuê chạy vào và đốt nhà của ông, vậy ông lỗ nặng rồi.

Nhưng ông ta không bao giờ tưởng tượng được rằng ngôi nhà không bị đốt bởi lính đánh thuê, mà thay vào đó, nó đã bị Hoàng tử trực tiếp đập bỏ. Khi Nam tước nhớ lại điều này, ông ta nghiến răng giận dữ, đó là một trong những ngôi nhà tốt nhất của ông đó! Mặc dù chưa tới một trăm năm mươi vàng, nhưng nó ít nhất nhất cũng cỡ ba mươi đồng đó!

Để có được tiền sớm, ông ta thậm chí đã cúi lưng, và miễn cưỡng chấp nhận hai mươi đồng vàng, nhưng sau đó Hoàng tự lại đối xử với ông ta như vậy! Thay vì đưa tiền cho ông, cậu ta lại dám đe dọa xử tội ông. Chẳng lẽ cậu ta không biết rằng mỗi năm đến đầu tháng của Quỷ , tất cả các quý tộc đều di tản về phía thành Trường Ca à?

Đợi một chút… Cornelius đột nhiên dừng chân, dường như có gì đó không ổn. Trước đây ômg đã nghe nói về Hoàng tử xấu số này, Hoàng tử luôn hành động mà không suy nghĩ, cậu ta thậm chí từng quấy rối phu nhân của nam tước Simon, ngay lúc cậu ta vừa đặt chân đến Trấn Biên Lãnh. Chuyện này đã trở thành một trò đùa trong giới quý tộc trong một thời gian dài. Nhưng hôm nay, ấn tượng của ông về hoàng tử hoàn toàn khác với những gì ông biết. Hoàng tử chưa bao giờ tức giận và cũng không có hành động xấu hổ, thay vào đó, chính Cornelius mới là người mất lễ nghi. Cả cuộc nói chuyện, cậu ta luôn nói với một giọng đều đều.

Tại sao ông lại sợ hãi và ngoan ngoãn từ bỏ ngôi nhà của mình như vậy? Nhưng nếu ông cứ khăng khăng đó là nhà của mình, hoàng tử có giết ông luôn không?

Có lẽ … Corneliud run rẩy, mồ hôi lại chảy dài trên trán. Bây giờ nghĩ lại, khí thế của vị hoàng tử này không hề thua kém công tước Ryan chút nào.

Nam tước lắc đầu, cố gắng quên đi suy nghĩ vừa rồi. Dù sao chỉ vài ngày nữa, công tước Ryan sẽ đoạt lại quyền nắm giữ Trấn Biên Lãnh, hoàng tử Roland Wimbledon sẽ được ‘hộ tống’ về kinh thành. Đợi đến lúc đó, ông sẽ cười thật to vào mặt cậu. Còn về hai mươi đồng vàng hoàng gia, phải nghĩ cách để công tước Ryan trả mình số tiền đó.

Rốt cuộc ông ta cũng thư giãn lại. Ông nhanh chóng kiếm được vài bộ lông ưng ý, và cũng không cần bán nhà nữa nên ông ta nhanh chóng trở lại thành Trường Ca. Cái câu ‘những kẻ cũng hiểu lầm giống ông’ nghe có vẻ được, lúc về đó, ông phải bắt chước cái giọng điệu đó diễn lại cho mấy lão quý tộc ở đó xem, thế nào là phô trương thanh thế.

Khi ông ta đi đến bến cảng, Cornelius đi lướt qua một người phụ nữ đội mũ trùm đầu.

Cũng không có gì kì quái, mấy vị phu nhân, tiểu thư tới tới lui lui giữa hai nơi này đều mặc như thế. Có lẽ là một tiểu thư quý tộc hoặc là phu nhân của ai đó, đi kiếm hoàng tử. Nhưng khi một cơn gió thổi tung một góc mũ trùm đầu của cô, Cornelius cảm thấy tim mình nhảy lên, và ông ta như ngừng thở.

Chúa ơi, người phụ nữ kia thật đẹp, mái tóc của cô ta có màu xanh lá xây hiếm gặp, khuôn mặt chỉ lộ ra trong giây lát cũng đủ khiến ông ngẩng người. Người này dù đến kinh đô, cũng đủ khiến mấy vị tiểu thư, công chúa kém sắc, tại sao một người đẹp như thế này lại xuất hiện ở Trấn Biên Lãnh?

Ông quay người lại, định đuổi theo cô ấy, lại phát hiện đối phương đi về phía lâu đài.

Đây là người phụ nữ của hoàng tử điện hạ? Nam Tước do dự một lúc lâu, sau đó cay đắng bỏ cuộc. Ông ta không muốn dính dáng đến cậu ta nữa, người độc ác như cậu ta, vẫn nên để công tước Ryan xử lí, ông nên nhanh chóng quay lại thành Trường Ca thôi.

Ông leo lên thuyền riêng của mình. Người lái thuyền nhanh chóng giương buồm, rời khỏi bến, hướng về phía thành Trường Ca.

Trên đường đi, trong lúc phơi nắng, Cornelius nhìn thấy một cảnh rất kì lạ.

Cánh đồng tuyết cách Trấn Biên Lãnh năm dặm, có một nhóm người đang từ từ xuất hiện – họ đều mặc giáp nâu, đeo một thanh giáo gỗ sau lưng. Xếp thành hàng nghiêm chỉnh, chậm rãi di chuyển trong tuyết. Mặc dù ông ta bị ngăn cách với họ bởi một khu rừng nhỏ và không thể nhìn rõ mọi thứ, ông chắc chắn rằng có ít nhất một trăm người.

Đây là đám nông dân mà tứ hoàng tử dùng để chiến đấu với lũ quái vật?

Nhưng giờ mới chỉ đầu năm thôi đấy, tuyết phủ kín các con đường, việc đi lại trong tuyết vô cùng khó khăn, Cornelius không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Mà đám người kia vẫn đang chạy, không hề coi tuyết dưới chân ra gì cả, thật khó tin.

Ông muốn cười nhạo, nhưng lại phát hiện mình cười không nổi. Nghi vấn bắt đầu lan tràn trong lòng, kị sĩ của công tước có thể làm được như vậy không?

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!